Lấy bùa trừ tà từ chỗ ông ba là phải trả tiền, tuy nói tiền mua bùa cũng không nhiều, nhưng nhiều người tất nhiên thu được không ít tiền. Cái mọi người muốn là sự an tâm, nên mỗi lần thu tiền trong thôn ông ba đều rất ý tứ, cũng không dựa vào cái này kiếm nhiều tiền, điểm ấy thật tốt hơn Trần Tú Tài nhiều, đương nhiên, anh ta là dân buôn bán, mà ông ba của tôi là giúp đỡ đồng hương, cả hai vẫn khác nhau về bản chất.
Trước đó trên núi xảy ra chuyện, người trong thôn có thể không coi là thật, mà lần này sau khi ban ngày gặp quỷ, người trong thôn không ai dám đi phía sau núi nữa, ngay cả cạnh đường núi cũng không ai đi, đều vòng ngược vòng xuôi tránh đi vào phía sau núi.
Việc này vừa qua không bao lâu, bà nội đã nhận được điện thoại từ thành phố gọi tới, nghe nói Thư Nhiên chết rồi, chết rất lặng lẽ, ngủ một giấc thì không tỉnh lại nữa.
Con gái nhà họ Mạc cùng lắm mới mười lăm tuổi, điểm này không thể vì cho rằng ngoài ý muốn mà có thể thay đổi, vì chưa từng có người may mắn có thể sống sót.
Ông ba và bà nội đều biết đã xảy ra chuyện gì, nên khi nghe điện thoại cũng họ không kinh ngạc, nhưng cả nhà bác đều khẳng định là dính dáng đến bà nội và ông ba, họ không ngừng nói về việc âm hồn xuất hiện, còn nói muốn đi đồn công an báo án, trong điện thoại rất ầm ĩ.
Việc này ông ba và bà nội đều rất vô tội, nhưng tôi nói dù họ đi tố cáo cũng không liên quan đến ông ba và bà nội, theo các chứng cứ liên quan đến án mạng và nguyên nhân cái chết thì Mạc Nhiên là chết tự nhiên, không có gì chứng tỏ cô ấy bị giết, tất nhiên không trách được ông ba và bà nội.
Đối với các chú mà nói, nghĩ như vậy chính là đang mê tín, cái gì quy định ông cha để lại của nhà họ Mạc đều là phân chó, họ hoàn toàn không tin, nhưng sự thật chính là như thế, người bên ngoài có thể sẽ không coi là thật, nhưng chỉ có người tự mình trải qua mới có thể hiểu được.
Ông ba và bà nội cũng không cảm thấy cái gì, trong điện thoại mắng hai câu hả giận là xong việc, sẽ không thật đi báo án, nhưng người nhà chú thật đúng là điên rồi, cũng chẳng báo án mà còn trực tiếp chở thi thể trở về, tìm ông ba và bà nội tính toán.
Trong lòng tôi hiểu, nếu Mạc Nhiên còn sống, quan hệ giữa chú và ông ba của tôi có thể sẽ còn duy trì vẻ hài hòa bên ngoài, một khi cô ta theo Viêm Hoàng đi Địa Phủ thì cái vẻ bề ngoài đó cùng hoàn toàn sụp đổ, cái gì quan hệ máu mủ tình thâm, trước mặt người chết đều là vô nghĩa, đã sớm không quan tâm tới tình thân rồi.
Đã dự đoán trước sẽ có chuyện, nhưng tôi không ngờ rằng sẽ nhận được điện thoại của Mạc Thành Khiêm, tên nhóc này không biết từ đâu có được số điện thoại của tôi, trong điện thoại cậu thành thật nhắn chúng tôi mặc kệ bọn ông chú, nói để bọn họ quậy phá xong sẽ yên chuyện, tên nhóc này cũng thú vị thật, tuổi còn nhỏ nhưng lại rất biết suy nghĩ, còn biết gọi điện an ủi người kác, nhà họ Mạc có người như vậy, tôi cũng cảm thấy phần nào được an ủi.
Tôi vẫn cho rằng người chết lớn nhất, cho dù người sống có ghét đến mức độ nào thì cũng không nên để người chết trong sân như vậy, như vậy có nên không?
Người còn sống đối xử tử tế với nhau mới là thật, chứ chết rồi mà còn đi so đo như vậy thì có phải quá lắm không!
Tôi thật sự không hiểu các chú đang tranh giành cái gì, muốn có kết quả gì, con gái của mình chết như vậy, đúng là buồn thật, nhưng buồn thì cũng phải xử lý tốt chuyện hậu sự của Thư Nhiên mới là quan trọng chứ? Cứ để mặc thi thể nằm phơi ra đó, như vậy gọi là yêu sao?
Đừng nói gì ông ba và bà nội sẽ giận, tôi nhìn thấy còn cảm thấy quá đáng, mỗi khi muốn nói lý lẻ thì vừa mở miệng ra đã gây lộn, muốn nói đàng hoàng cũng khó, cứ như vậy rồi dần dần, ông ba và bà nội cũng không muốn nói nữa, để mặc cho mọi người gây gổ, chỉ tội nghiệp cho thi thể của Thư Nhiên mà thôi!
Tôi là vai con cháu trong nhà, trước mặt người lớn không nói được gì, nên đành nhờ Dạ Quân nhắn lời cho Mạc Thư Nhiên, nhắn cô từ từ khuyên giải ba mẹ mình, chứ cứ tiếp tục gây như vậy, ai cũng khó chịu, mà thi thể của cô cũng phải chịu tội theo, nhưng vậy không đáng!
Thời gian gần đây phần lớn là trời nắng, thi thể của Mạc Thư Nhiên được đưa vào trong sảnh để, theo như tập tục ở đây của chúng tôi thì trẻ vị thành niên không được làm lớn quá, chỉ làm cái linh bài trong nhà rồi siêu độ thôi.
Nhưng mà cả nhà chú thì chỉ biết gây gây gây chứ không để ý đến những việc khác, ông ba không chịu được nữa, bèn ra ngoài cho người đi đặt bộ quan tài về, lúc này cả nhà chú mới chịu ngậm miệng.
Có thể do nhớ đến chuyện trước đây hoặc cũng có thể là do đêm qua Mạc Thư Nhiên về báo mộng, sáng sớm hôm sau, thím đã đến quỳ khóc bù lù bù loa trước cổ quan tài, ông ba thấy vậy cũng nói vài câu an ủi, rồi sau khi làm pháp xong, mới để cho mọi người đưa quan tài đi an táng.
Cuối cùng thì chuyện của Mạc Thư Nhiên cũng được giải quyết êm xuôi, chiều hôm đó, cả nhà chú rời khỏi thôn, không muốn ở lại thêm giây phút nào, nhìn bóng dáng của bọn họ đoán chắc sau này họ sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, tình thân máu mủ coi như cắt đứt từ đây.
Buổi tối, tôi đòi Dạ Quân đưa tôi đến quỷ giới, thật lòng mà nói thì đối với Thư Nhiên, tôi vẫn chưa yên tâm lắm, con bé này vẫn còn rất trẻ con, không biết đến đó rồi cô có thích ứng được hay không, nếu như quen thân với cô hai rồi thì sau này cũng có chỗ để tâm sự, không sợ buồn chán nữa, có người quen vẫn hay hơn.
Việc tôi chủ động muốn đi quỷ giới không khác gì mặt trời mọc từ hướng Tây, cho nên Dạ Quân vô cùng kinh ngạc khi nghe tôi nói, anh ngạc nhiên hỏi lại: “Em muốn làm gì?”
Trời! Câu hỏi này!
Tôi tròn xoe mắt nói: “Đương nhiên là tôi muốn đến hồ Thanh Trì rồi!”
Quỷ Vương Dạ Quân đáp lại: “Em không có việc gì đến chỗ đó để làm chi? Không cần thiết, chờ đến lúc cần thiết thì ta sẽ dẫn em đi!”
Trời! Tôi muốn đi quỷ giới mà anh còn dám từ chối tôi, ý gì đây?
Tôi đi vòng qua trước mặt anh, chớp chớp mắt nhìn anh: “Anh hiểu ý tôi mà phải không?”