Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 132: CHÍNH LÀ THÍCH MÙI VỊ NÀY ĐẤY




Chương Linh Linh co quắp quỳ rạp xuống đất, đau khổ cầu xin: "Đừng dẫn ta đi, van xin các ngươi đừng dẫn ta đi, ta vẫn chưa hoàn thành tâm nguyện, hai người buông tha cho ta đi, ta không muốn xuống đó! Ta không cam tâm cứ chết đi như thế, cho ta thêm một chút thời gian đi!"

Bạch vô thường đá một cước lên người Chương Linh Linh, giọng nói giống như con gái của anh ta lạnh lùng vang lên: "Tha cho ngươi một con đường sống? Ngươi có tha cho mấy người sống kia một con đường sống không? Sau khi ngươi lừa gạt bọn họ, khi ngươi hút khô máu huyết của bọn họ, ngươi có nghe thấy bọn họ cầu xin tha thứ không? Ngươi không cho bọn họ một cơ hội, vậy vì sao ta phải cho ngươi cơ hội? Loại dã quỷ giống như ngươi còn có gì mà không cam tâm chứ! Đưa ngươi đến địa phủ nhận trừng phạt đã là ban ơn lớn nhất cho ngươi rồi!"

Chương Linh Linh lại nước mắt nước mũi đầm đìa nhìn về phía tôi, cô ta thử tới gần tôi, lại bị Hắc vô thường giữ chặt lấy:"Giúp ta với, cô gái nhỏ ơi ngươi giúp ta với! Không hoàn thành được tâm nguyện, ta chết không nhắm mắt!"

Nhìn thế này, nữ quỷ này rất đáng thương, nhưng nghĩ tới vẻ độc ác của cô ta khi bóp cổ tôi lúc nãy, tôi lập tức nhận ra đáng thương của cô ta chỉ là giả vờ thôi.

"Cô sớm đã là một người chết rồi, còn ở đây nói chết không nhắm mắt gì chứ! Bây giờ cô chỉ có một cơ hội, chính là đi theo Hắc Bạch vô thường trở về địa phủ chịu trừng phạt, rửa sạch nghiệp chướng của mình, nếu như may mắn có thể sống tiếp, vào lục đạo, làm người một lần nữa."

Sau khi anh em vô thường thu hồn phách của nữ quỷ xong thì đi đến trước mặt chúng tôi, cười tủm tỉm nói với tôi: "Thất nương nương, ngài phải giữ gìn sức khỏe thật tốt nhé, bây giờ thuộc hạ phải trở về địa phủ báo cáo rồi."

Khó khăn lắm mới gặp lại, còn chưa cảm ơn vì chuyện lần trước cho tốt, nhưng vì ngại có người khác ở đây, nên tôi chỉ gật gật đầu.

Hắc Bạch vô thường biến mất trong nháy mắt, Chương Linh Linh ngã xuống đất, thân thể vẫn đang co giật không ngừng, dáng vẻ thoạt nhìn cực kỳ đau đớn.

Vương Quang Huy nuốt nước miếng, ông ta nhỏ giọng hỏi: "Bắt được rồi chưa?"

"Nữ quỷ đã bị người của địa phủ dẫn đi rồi, vụ án này kết thúc thế nào, đó chính là chuyện của cảnh sát mấy chú!"

Vương Quang Huy còn nửa tin nửa ngờ, đương nhiên bọn họ không nhìn thấy Hắc Bạch vô thường, nhưng mà từ vẻ mặt của ông ta, cũng đã tin tôi hơn 90% rồi.

Tôi nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn về phía nam cảnh sát, phát hiện quần của hắn đã bị tụt xuống mông rồi, còn đang mặc quần lót màu đen nữa, cảnh xuân này, ai u má ơi, tôi vội vàng che mắt la to: "Anh, mặc quần vào cho tôi!"

Nam cảnh sát ngẩn ra một lát, sau đó lập tức phản ứng lại, xoay người đưa lưng về phía tôi mặc quần lên: "Lão Đại, chuyện này thật mẹ nó dọa người mà!"

Vương Quang Huy vỗ vai hắn an ủi như con trai nhỏ của mình: "Không sao rồi! Cậu phải nghĩ, cậu là đàn ông, cho dù có bị người ta làm gì, cậu cũng không có hại đâu, còn có lời nữa? Hơn nữa, cậu cũng đâu có bị làm gì, chỉ là bị người ta nhìn trống trơn thôi mà. Không có người khác thấy cậu đâu, yên tâm, cậu lớn lên cũng không có mụn nhọt gì.

Mẹ nói, lời nói an ủi người khác kiểu này đúng là rất cường hãn.

"Cảnh sát Vương, vụ án đã có thể kết thúc rồi, nhưng mà tôi cũng không hy vọng sẽ gặp phiền phức, cho nên chuyện liên quan tới nữ quỷ này, tôi vẫn hy vọng có thể giữ bí mật.

Vương Quang Huy hiểu rõ gật gật đầu:"Ý của cô tôi hiểu, yên tâm đi."

Chương Linh Linh bị đưa vào bệnh viện, đáng lẽ cô ta không có chuyện gì lớn, nhưng mà bị tôi đánh một chưởng đập vào tường, tôi đoán sẽ xảy ra chút vấn đề.

Vương Quang Huy lưu số điện thoại của tôi, nói là phối hợp với cảnh sát phá án là trách nhiệm của người dân như tôi, nói cách khác chính là không có trả công đó! Tôi ha hả hai tiếng, vốn cũng không hy vọng ông ấy sẽ đưa tiền cho tôi, tôi cũng chỉ vì giúp mình thôi, sống chung dưới một mái nhà, án mạng xảy ra, ai cũng không thoát khỏi liên quan.

Bây giờ vụ án đã kết thúc, tôi cũng có thể quay về phòng thuê rồi, rời khỏi cục cảnh sát, một mình đến khách sạn trả phòng, dọn về phòng thuê.

Phòng thuê đã xảy ra án mạng rất khó cho thuê, chắc là Đặng Văn Nhi sẽ không về ở nữa, sau khi Chương Linh Linh tỉnh lại chắc chắn sẽ có bóng ma tâm lý vì chuyện của bạn trai, bạn trai của cô ta là vì làm xong lần cuối cùng với cô ta mà bị hút sạch máu huyết rồi chết.

Lúc ấy có lẽ cô ta đã bị nhập rồi, hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì, cho nên cô ta chỉ cho rằng bạn trai thừa dịp mình đang ngủ mà đi, cũng không nghĩ rằng tự cô ta giấu thi thể của bạn trai xuống dưới giường.

Thật ra, thuê cùng với người khác, ngoài việc rẻ hơn thì không có cái gì tốt cả, bây giờ trong phòng thuê chỉ còn lại một mình tôi! Cũng tốt, bây giờ cứ ở thế này đi, chờ đến lúc thật sự không có tiền nữa hẳn nghĩ tới chuyện ở ghép!

Tắm xong, tôi ăn vào một viên Huyền Hồn đan chuẩn bị đi ngủ, tên chết tiệt xấu xa không biết xấu hổ kia lập tức dán lên. Tôi vỗ lên cái tay heo của anh, xoay người đưa lưng về phía anh hừ một tiếng.

Lúc muốn anh giúp đỡ anh còn làm ra vẻ xấu xa nữa, bây giờ chuyện vừa kết thúc, đã muốn tới chiếm tiện nghi của tôi, sao trên đời này lại có chuyện tốt thế được.

Đều vì anh không chịu giúp đỡ mà tôi suýt bị nữ quỷ kia bóp cổ chết, cũng may tôi thông minh, nếu không bây giờ anh còn có cơ hội gặp lại tôi sao? Hừ, đến bây giờ cổ còn đang đau này! Dù sao, lần này tôi cũng ghi hận anh rồi. Trứng thối!

Quỷ Vương Dạ Quân thấy tôi không đáp lại anh, anh còn dám lật người tôi qua, nắm lấy cằm của tôi, ép tôi phải nhìn vào anh: "Tức giận rồi hả!"

Tôi cắn môi, cũng không có chống lại, chỉ trừng lớn mắt nhìn anh nói: "Đúng! Tức giận đấy! Tôi có còn là người phụ nữ của anh không hả, tôi sắp bị nữ quỷ kia bóp cổ chết rồi mà anh còn không biết tới cứu tôi! Có phải anh cố ý muốn nhìn tôi chết không! Hừ, anh chỉ biết nói mạnh miệng, không thể cứu tôi mà cứ ở mãi trong cái ngọc bội màu trắng kia của anh, còn nói Quỷ vương cái gì, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, anh còn có tác dụng gì chứ!"

Quỷ Vương Dạ Quân tháo mặt nạ Bát Nhã mặt đỏ xuống, cười tủm tỉm chỉ chỉ chóp mũi của tôi nói: "Ôi, nương tử tức giận cũng rất mê cái mùi vị này của em!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK