Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 24: CHÁU MUỐN ĂN THỊT




CHƯƠNG 24: CHÁU MUỐN ĂN THỊT

Đi chưa được mấy bước, ông ba liền bảo dừng lại: “Không ổn, ở đây âm khí quá nặng, còn đi vào trong nữa, còn chưa tìm thấy chính chủ, đã bị âm khí ăn mòn mà chết.”

“Ông ba, chúng ra không dễ dàng gì mới tới được đây, không xem rõ ràng đã đi sao? Tên chết tiệt nói rồi, chỉ có vào bên trong kia mới có thể tìm được đáp án. Lạnh còn đỡ, nhưng đi ra như này, há chẳng phải phí công một chuyến sao?” Tôi tự khích lệ mình rồi đi vào trong, cứ đi như này, tôi sợ không có sau này nữa, vì thế kéo ông ba, muốn đi tiếp về phía trước.

Quỷ tùy thân bước tới trước mặt tôi, chắn đường tôi đi, cậu ta đánh giá bốn phía xung quanh, nói: “Ở đây đâu đâu cũng là oán niệm, Thất nương nương, nơi đây không thể ở lâu, ngài là phụ nữ có thai, cho dù là thân thể thuần âm, nhưng dù sao cũng là người sống, ông ba khác với ngài, đi tiếp vào trong, có thể không sống nổi nữa.”

Nghe quỷ tùy thân nghiêm túc nói như thế, tự nhiên tôi không dám đi tiếp nữa, nhớ tới lời tên chết tiệt từng nói, sau lưng tôi từng trận ớn lạnh, tôi không còn nữa là chuyện nhỏ, nhưng đứa trẻ trong bụng mất đi, cho dù tôi lấy chết đền tội, xuống dưới đó cũng khó thoát khỏi trừng phạt nơi 18 tầng địa ngục, tên kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tôi.

Vì thế cũng không tranh luận với ông ba nữa, chúng tôi nhanh chóng rút khỏi hang động, chỉ là cách một bước thôi, nhiệt độ chênh lệch biệt lại là trời nam đất bắc, cũng đủ khiến tôi cảm có cảm giác tổn hại nguyên khí.

Quay về trong thôn, sắc trời đã tối đen, ông ba bảo tôi tự mình quay về, còn ông mang đồ kiếm cơm ra đầu thôn bán, tôi nhìn cả thôn ánh đèn chập chờn, lòng khẽ thả lỏng.

Cả đường chạy về nhà, bà nội đang hóng gió ở trong sân, nhìn thấy tôi liền hỏi: “Ông ba của cháu đâu? Không về cùng sao?”

“Về rồi! Ông đang bán hàng ở đầu thôn, có lẽ lát nữa mới về.”

Bà nội đáp một tiếng, cầm lấy chiếc quạt, chờ sau khi quỷ tùy thân cũng tới, bà đột nhiên nhảy lên vài cái, bảo tôi đứng yên tại chỗ, sau đó lẩm bẩm như bà đồng.

Quỷ tùy thân vô lực nhún nhún vai, dường như cậu ta cảm thấy cần thiết phải bổ sung kiến thức cho bà nội, vì thế tiến tới vỗ vỗ vào vai bà, nói: “Bà cụ này, tôi là quỷ tùy thân, không phải ma quỷ thông thường, khác biệt lớn lắm! Bà niệm chú như vậy, không có tác dụng với tôi, giữ lấy sức đi.”

Tôi ngây như phổng đứng ở một bên, thực ra trong lòng rất muốn cười, một con quỷ giải thích với con người rằng nó không phải là quỷ thông thường,

Bà nội quay sang hướng khác ừ một tiếng, cả người lập tức thả lỏng: “Thì ra là quỷ tùy thân, đương nhiên rồi, ngài không nói sớm, tôi còn cho rằng Ngoan Bảo nhà tôi lại dây vào quỷ vật gì cơ chứ.”

Bà nội không nhìn thấy quỷ tùy thân, chỉ là cảm thấy sự tồn tại của cậu ta, ông ba trước kia cũng phải làm phép lên mắt mình mới nhìn thấy quỷ tùy thân, có lẽ bà nội không có năng lực này, vì thế mới không thấy. Ngược lại tôi không muốn nhìn thấy, lại cứ dễ dàng nhìn thấy như thế, lẽ nào là vì cơ thể tôi thuần âm sao? ĐM, đây là trò quái gì vậy?

Đặt thức ăn lên bàn, bà nội bảo tôi ăn trước, sau đó đặt một một nhỏ lên, trên bát cơm cắm một nén hương, lại kê một cái ghế, ra dáng nói: “Quỷ tùy thân đại nhân, mời.”

Quỷ tùy thân bước tới, ngồi xuống, không khách khí gật đầu. Chỉ thấy trên cơm canh bốc lên khói xanh, hít cùng khói nhang vào trong mũi, quỷ tùy thân phấn chấn tinh thần, còn sờ sờ bụng, bộ dáng vẫn chưa thỏa mãn.

Tại sao trên bàn của cậu ta có thịt, còn của tôi không có?

“Bà nội, cháu muốn ăn thịt!”

Bà nội trừng mắt nhìn tôi: “Trong nồi còn nhiều lắm, tự mình lấy mà ăn.”

Lòng dạ hẹp hòi, vậy mà tôi lại đi tranh thịt với một con quỷ, đúng là quá xuất sắc rồi.

Đại khái quỷ tùy thân cảm thấy không khí có chút lúng túng, vì thế đứng lên xin lỗi, tôi hua hua tay chạy vào trong bếp: “Anh tự nhiên đi.”

Quỷ tùy thân đi theo vào trong bếp, đè thấp giọng nói: “Thất nương nương, tiểu nhân phải về địa phủ một chuyến, trước khi trời sáng sẽ quay về. Ngài đừng có chạy lung tung, không có chuyện gì lớn thì đừng rời khỏi nhà.”

Nói nửa ngày, chính là không cho tôi ra khỏi cửa thôi mà! Tôi chu miệng, cả đầu chỉ có thịt chân giò, làm gì còn hơi sức để ý cậu ta chứ: “Đi đi, đi đi, nửa đêm không có chuyện gì, ai rảnh rỗi chạy ra ngoài chứ, tôi không muốn sống nữa sao?”

Sau khi nghe tôi đảm bảo, quỷ tùy thân biến mất nhanh như chớp, tan biến thành một làn khói xanh. Cổ nhân nói, quả nhân là công việc!

Lấy chân giò ra, phát hiện thức ăn trên bàn nhỏ kia vẫn còn nguyên, một miếng thịt to đặt ở đó, đúng là đáng tiếc, vì thế tôi lấy đũa gắp lấy, lại bị bà nội ngăn lại: “Làm gì thế? Đồ quỷ đã ăn rồi, con còn dám ăn?”

Nào đã ăn chứ, chỉ là hít một hơi mà thôi? Sao lại không thể ăn rồi?

Bà nội cứ nhìn chằm chằm tôi, thu dọn hương đã tàn, vừa xoay người đi vào chưa được bao lâu, ông ba đã quay về, thấy một bàn đồ ăn, không nói gì, phủi phủi ghế ngồi xuống ăn, tôi trừng mắt nhìn ông ăn từng miếng lớn.

“Phi phi phi, trò gì đây?”

Tôi còn đang do dự có nên nói hay không, lời đã thốt ra khỏi miệng: “Đó, đó là cho quỷ tùy thân ăn, đồ của chúng ta ở đây cơ.”

Cái này không thể trách tôi, là tự ông ba vội vàng không hỏi vì sao lại có hai bàn thức ăn, nếu ông đến sớm một chút, nhìn thấy hương khói tự nhiên sẽ biết, muốn trách thì chỉ có thể trách bà nội dọn quá nhanh, ông thì quá vội vàng rồi.

Ông ba đập mạnh đũa xuống bàn, tức giận nói: “Loại chuyện này, phải nói sớm chứ?”

Tôi oan ức quá, rõ ràng là tự ông ba làm sai, giờ lại trở thành vấn đề của tôi. Ở trong cái nhà này, tôi hoàn toàn là một đứa trẻ nghe lời, làm sao dám cãi người lớn chứ? Giờ bị ông ba mắng, có oan ức cũng chỉ đành nén trong lòng mà thôi.

Ông a vội vàng ăn xong cơm rồi đi thăm bố tôi, dặn dò bà nội vài câu rồi quay về đi ngủ.

Trời vừa tối, mọi nhà đều đóng cửa nghỉ ngơi, nghe tiếng côn trùng ếch nhái kêu vang, cả thôn bình yên giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Haiz, quỷ tùy thân không ở đây, lập tức thấy được giá trị của cậu ta, thời tiết oi bức, còn có không ít muỗi vo ve bên tai, ngồi trong sân chính là đánh trận với côn trùng, đập vài cái, không biết đã đập chết bao con rồi, Hắc Bạch vô thường có thu hồn của động vật không nhỉ?

Đúng lúc tôi đang nghĩ linh tinh, cửa nhà kẽo kẹt bị đẩy ra, tôi nhạy bén nhìn về phía cửa, dưới ánh đèn, một đứa trẻ con đứng sau cánh cửa, trông có vẻ bẩn thỉu, cùng lắm là 3-4 tuổi, có lẽ có thể lớn hơn 1 chút, nhìn cũng không quá rõ.

Từ sau khi nhìn thấy bím tóc dữ tợn trong rừng kia, đối với trẻ con, tôi cũng không thể không nghi ngờ: “Ai đó?” Nói câu này, vừa để thăm dò, cũng là một lời cảnh cáo.

Đứa trẻ thấy tôi ở giữa căn nhà, nó chần chừ chạy vài bước, sau đó dừng lại, quay đầu nhìn tôi lần nữa, sợ sệt nói: “Mẹ em không nấu cơm, mẹ bảo em ra ngoài xin cơm ăn.”

Đứa trẻ trông có vẻ rất đáng thương, nghe lời nó nói cũng không giống những quỷ vật kia, trên đời này vậy mà lại còn có loại mẹ độc ác như thế. “Mẹ em là ai? Vậy mà lại để em ra ngoài xin ăn, là người của thôn chúng ta sao?”

Đứa trẻ nhìn chằm chằm miếng thịt trên bàn, nuốt nước miếng, nó lau mặt nói: “Mẹ em là Trương Lâm Uyên.”

Ai là Trương Lâm Uyên cơ? Tôi chưa từng nghe thấy cái tên này, có lẽ là dâu nhà nào đó, thường ngày không qua lại gì, vì thế không có ấn tượng gì. Tôi tiện miệng đáp một tiếng, dắt đứa trẻ vào nhà: “Chờ chị ở đây.”

Bà nội thấy tôi chạy vào bếp tìm đồ ăn, cười hỏi: “Mới bao lâu chứ, lại đói rồi à?”

Không biết vì sao tôi cứ cảm thấy trong lời này còn có ý gì khác, nhất là lúc bà nhìn bụng tôi, nghĩ tới bây giờ tôi một miệng ăn nuôi 2 người, cố ý chọc quê tôi.

“Không phải đâu!”

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK