CHƯƠNG 375: KHÔNG NGHE LỜI LÀ ĐÁNH MÔNG.
Nhóc con nhìn tôi quệt miệng nói: “Có, chị cũng là người!”
Tôi không nói gì, nhóc con này thú vị. Nó nói tiếp: “Em cũng không biết em là ai, em đi khắp nơi, đi tới đâu thì tới, đi đi một hồi em lại đến đây, ở đây không có người nào khác, rất yên tĩnh! Có lúc, em buồn chán liền nặn bùn làm tượng đất, để bọn nó chơi với em, trò chuyện với em. Nơi này khắp nơi đều là tàn hồn, không sợ không có ai chơi cùng!”
Nói xong, nhóc con lại nhìn tôi, lòng nó như mặt nước phẳng lặng, cùng với giọng nói không có thanh điệu gì của nó khiến người khác có hơi đau lòng.
“Trền hải đảo này, em không có việc gì làm liền chạy vào trong biển thu gom những tàn hồn này, tuy hồn phách họ không trọn vẹn, nhưng làm thành tượng đất vẫn có thể nhích tới nhích lui, rất thú vị, một mình em cũng không cảm thấy buồn chán.”
Nói xong, nhóc con lấy một túi vải từ tay áo ra, vừa mở túi liền có mấy đốm sáng từ trong đó bay ra, nó vươn tay bắt lấy bọn chúng đưa đến trước mặt tôi nói: “Chị xem, đây chính là tàn hồn mà em thu gom được, đẹp phải không!”
Nói thật, tôi không cảm thấy đẹp đẽ chút nào, những thứ này đều là hồn phách của thần ma, sao mà chơi được chứ! “Nơi này cách xa nơi mà chị rơi xuống không?”
“Không xa, rất gần!”
Lần này, cả người tôi đều cảm thấy không ổn, xem ra những hồn phách mà nó thu gom trong biển đều thực sự là những hồn phách thần ma rơi từ trên sườn đồi xuống rồi. “Em mau thả chúng nó đi, khi còn sống những hồn phách này không phải thần tiên thì là yêu ma, cho dù là hồn phách cũng không thể tuỳ tiện khinh nhờn, bọn họ đều là bậc tiền bối, chơi đùa như vậy, không kính trọng đâu!”
Nhóc con hừ một tiếng nói: “Có gì không kính trọng chứ, dù sao cũng đều là một người chết, còn sống không cho chơi, chết rồi còn không cho sao! Hừ, em muốn giữ lại chơi! Thần khí phục sinh chỉ có một, dùng ở trên người chị rồi, những tàn hồn này cũng không được tu bổ, cứ như thế bay tới bay lui trong biển không có ý nghĩa, còn không bằng bắt về chơi.”
Được rồi! Cùng một đứa nhóc tranh luận đúng sai đúng là có chút ngu ngốc. Huống chi tôi không quen nó, cũng không biết tính cách của nó thế nào, lỡ như làm nó nổi giận, xử tôi như thế nào đó, vậy chẳng phải tôi chịu thiệt à!
Bỗng thấy đứa nhóc này rất đáng yêu, rất thú vị, nhưng có thể bắt hồn phách làm tượng chơi, còn biết thần khí phục sinh gì đó, hẳn không phải là nhân vật tầm thường, đứa nhóc này không đơn giản tí nào đâu!
Tôi không dám khuyên nó nữa, chỉ đứng một bên nhìn nhóc con ngắm nghía hồn phách, lấy ra một cái từ trong đống đó, nhét những cái khác vào trong túi, tôi đến gần đốm sáng biến hoá thành hư ảnh đó, vẻ mặt dại ra, hình như còn có chút quen mắt.
“Người này, hình như chị gặp qua ở đâu đó rồi!” Nhìn chằm chằm hư ảnh, tôi nhíu mày, quả thật chó chút ấn tượng. “Để chị nghĩ lại rồi nói cho em nghe!”
Nhóc con cười hì hì, nâng ngón tay bộp bộp tính toán, nói: “Người này trước đó là đạo sĩ, công trạng không tệ, về sau tu thành chính quả phi thăng thành tiên, vốn nên có con đường tốt đẹp, sau đó vì sửa vận mệnh của con trai mình, kết quả bị đẩy xuống tru tiên đài, mất mạng!”
Ồ, tôi gật đầu, thì ra là vậy sao! Tôi nhìn hồn phách tội nghiệp này, trái lại nhớ tới sở dĩ thấy nó quen mắt, thì ra là vô cùng giống với dáng dấp của Trần Dương, ông ta không phải là cha của Trần Dương chứ!
Trong nhiều hồn phách như vậy, nhóc con lại chọn cái này ra chơi, cũng không khỏi quá trùng hợp rồi!
Trần Dương sinh ra là mạng Thiên sát Cô tinh, hành vi cha anh vì anh mà đổi vận cũng đủ ngốc rồi, nhưng đáng thương tấm lòng cha mẹ, ai lại hy vọng con mình cô độc cả đời.
Nhóc con có thể biết trước tương lai, có chút bản lĩnh, tôi nhịn không được dụ hỏi chuyện khác: “Sao em có bản lĩnh mà không thử tính cho mình? Em không muốn biết chính mình là ai? Từ đâu tới sao?
Nhóc con rất ghét bỏ mà nhìn tôi nói: “Chị có thấy qua việc người coi bói có thể coi cho chính mình không? Chậc, nếu em có thể bói chính mình, sớm đã coi rồi, còn đợi chị phải nói ư!”
Được rổi! Coi như tôi chưa hỏi, tôi không quá thông thạo việc coi bói, trước kia đi theo Vệ Tử Hư, anh ta có dạy qua cho tôi, nhưng tôi không thích học, qua mấy trăm năm, tôi đã sớm quên sạch, bây giờ nghĩ lại thật đúng là có chút hối hận. “Vậy chi bằng em dạy chị đi, chị học được rồi, có thể xem bói cho em, như vậy không phải em sẽ biết chính mình là ai sao?”
Nhóc con nhìn chằm chằm tôi, con mắt loé sáng, nói: “Đúng đó! Dạy chị xong, chẳng phải em sẽ biết mình là ai sao! Những tượng đất kia đần quá, em dạy bọn nó xem bói, không có tượng nào học được! Hồn phách của chị hoàn chỉnh, hẳn không đần giống bọn nó, chỉ là nhìn chị cũng không thông minh, không biết học có vấn đề gì không.”
Bị người ở trước mặt mắng đần cũng không phải một hai lần, nhưng không biết tại sao bị đứa nhóc này mắng, tôi liền giận không có chỗ xả, muốn tiến lên đánh cho nó một trận, dạy dỗ nó cách nói chuyện.
Dĩ nhiên đây cũng chỉ là nghĩ trong đầu mà thôi, sẽ không thực sự làm vậy! Nói thật, tôi còn thực sự muốn cảm ơn trời đất, cảm ơn nó không đem thần khí cho người khác dùng, bằng không giờ phút này, trong mắt nó, tôi chính là một trong những đồ đần kia, hoặc là còn tung bay trên biển!
Nhóc con nói làm liền làm, nó chạy ra một hồi, không lâu sau cầm nhánh cây trở lại, vừa vẽ trên mặt đất vừa nói: “Việc xem bói, thực sự cần phải tĩnh tâm, còn phải có lòng thành, ngoài ra còn hiểu rõ âm dương, hiểu Bát Quái càn khôn!”
Một mình nói ở đó xì xì xào xào nói một tràng, tôi nghe như nghe niệm kinh, muốn ngủ, quả thực rất nhập tâm, nó nói nhanh, lại một mình cúi đầu ở đó vẽ tiếp, tôi như nghe thiên thư, hoàn toàn xem không hiểu.
Hiện tại, rốt cuộc cũng tôi biết, lúc trước khi Vệ Tử Hư làm thầy của tôi, luôn thở ngắn thở dài, dạy tôi cái này dạy tôi cái kia, đoán chừng không ít lần bị tôi chọc giận đến nội thương.
Nhóc con cũng không kiên nhẫn như thầy tôi, thấy dáng vẻ không cầu tiến của tôi, tức đến nghiến răng, chỉ kém không có đi lên đánh tôi, bổ đầu của tôi ra.
Chuyện này cũng không thể trách tôi được, nghe không vào là nghe không vào, tôi đâu có cách nào!
Bỗng nhiên, nhóc con kêu lên một tiếng quái lạ, nó chạy đến trước mặt tôi, vớt tôi từ trong ao ra, ném bên bờ. Nó cũng cao tương đương tôi, xem ra tốt hơn dân chạy nạn Châu Phi một chút, rốt cuộc sức lực ở đâu mà đến, tiện tay vớt một cái, liền nâng tôi lên, sức mạnh này cũng quá đáng sợ!
“Xém chút nữa mềm hoá chị rồi, may mà em nhớ tới, để em sờ một chút! Còn tốt, cũng chỉ mềm một chút, không có gì đáng ngại!”
Nhóc con nghiêm mặt sờ một cái lên ngực tôi, nghiêm túc nhận xét, nếu không phải nó đã cứu tôi, còn tạo thân thể cho tôi, tôi đã sớm đạp nó xuống ao rồi.
Coi như thân thể làm từ bùn, cũng không chịu nổi người con trai khác sờ mó! Tôi đẩy tay nhóc con ra nói: “Ngực con gái dĩ nhiên sẽ khá mềm, em lại sờ soạng, chị sẽ giận đấy!”
Thật là một đứa nhóc kì quái, có thể tạo ra thân thể hoàn hảo như vậy, lại không hiểu tạo hình của phụ nữ, đúng là ngây ngô mà! Nhưng cũng có khả năng, hiện tại nó đã quên mình là ai, nhưng cơ thể vẫn giữ lại tài năng lúc đầu, cho nên mới có thể tạo ra thân thể hoàn hảo như vậy, vậy nếu chờ nó lớn lên hiểu chuyện, chẳng phải lại là một tên khốn nạn gieo vạ cho con gái nhà lành sao?
Chậc chậc chậc, tội lỗi, tội lỗi quá!
Ngâm trong ao quả thật hơi lâu, mỗi bộ phần trên cơ thể đều khá mềm, nhưng cũng không ảnh hưởng sinh hoạt bình thường, không có gì khác người bình thường, cảm giác toàn thân cũng không tệ lắm, tốt hơn nhiều so với thân thể ban đầu rồi.
“Tiểu quỷ, có quần áo cho chị mặc hay không? Một nữ sinh như chị ở trần như thế không tốt.” Tôi không thể hướng về phía nhóc con mà nói.
Nhóc con bĩu môi, lộ ra dáng vẻ không quan tâm nói: “Không mặc đồ thì có sao, trên đảo này chỉ có hai người em và chị, những tên khác cũng đều là tượng đất ngu ngốc, không ai nhìn chị, mặc quần áo gì! Hơn nữa đây là một hoang đảo, không có gì cả, em đi đâu chuẩn bị quần áo cho chị! Chị xấu hổ cái gì, thân thể của chị tự tay em chế tạo, nói cách khác chị là đồ em làm ra, không việc gì cả!”
Khoé miệng tôi giật giật, nó nói mà thực sự không đỏ mặt tim run, hơi thở không gấp, trong mắt nó tôi chính là một tác phầm của nó, nhưng nếu bị Diệm Thiên Ngạo nhìn thấy, vậy tôi là gì đây?
Nếu Diệm Thiên Ngạo biết tôi mất tích, nhất định sẽ tìm tôi khắp nơi, lỡ như quanh đi quẩn lại đến được nơi này, lên đây đã nhìn thấy tôi cơ thể trần truồng ở cùng một người con trai, chẳng phải tức đến bốc khói, đánh nhau với người ta! Nếu anh ta không tìm đến, tôi cũng không thể ở trên đảo này đợi cả đời, tôi phải về Quỷ giới vạch trần Thanh Cơ là nội gián, trần truồng như thế trở về, mất mặt lắm luôn!
Vì thế, tổng hợp lại các loại nhân tố, tôi chỉ có thể lột quần áo của nhóc con.
Nhóc con hốt hoảng nhìn chằm chằm tôi nói: “Này, chị đừng động lung tung! Em là ân nhân cứu mạng của chị, chị muốn lấy oán trả ơn sao? Đây là việc không đúng, em nói chị nghe này, em không chỉ biết nặn tượng đất, biết xem bói, em, em còn biết giết chị đó!”
Thấy nó nói miễn cưỡng như vậy, tôi cảm thấy, đến mức giết người, tôi cũng ha ha hai tiếng đi! Ánh mắt nó loé lên, mặt lộ vẻ kinh sợ sẽ giết người , cứ để tôi hoá thành bùn xuân đi!
Có chút không đành lòng bắt nạt một đứa bé, nhưng mà vì có quần áo mặc, tôi vẫn đóng vai người xấu, cười lạnh với nó. “Nhanh lên, cởi quần áo ra đưa cho chị! Tiểu quỷ, chị rất hiền lành, không lột sạch em đâu, để lại cho em cái quần cộc nha? Nhưng mà nếu em không nghe lời, chị sẽ giận, sau đó sẽ đánh mông em đó!”
Nhóc con trốn về phía sau, bỗng nhiên, vẻ mặt nó khẽ biến, nghiêm túc làm động tác im lặng với tôi, thực ra không cần nó nhắc nhở, tôi cũng nhận ra có người đang đến gần.
Trước đó nhóc con cũng đã nói, ở trên đảo ngoài tôi và nó ra, cũng chỉ có mấy tượng đất làm bằng bùn, nó bỗng cẩn thận như vậy, chắc là người từ bên ngoài đến.
Nhóc con tiến lên lôi tôi trốn sau một tảng đá lớn, không lâu sau âm khí phả vào mặt, kẻ đến thăm đột xuất này có thể là một con ác quỷ, tôi cảm nhận rõ được tà khí trùng sinh của đối phương.
Kẻ đến không thiện, kẻ thiện thì không đến, tôi nhìn về phía nhóc con, ra hiệu nó cẩn thận một chút, đối phương không phải tên dễ chọc.