Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 242:




Tôi lập tức nằm bò trên bờ ao giống như một bãi bùn, không thể nhớ nổi suy nghĩ này đã xuất hiện bao nhiêu lần trong đầu, sau này sẽ không bao giờ đến ao Nguyệt Hoa với anh nữa, mỗi lần làm chuyện đó ở đây đều giống như sắp mất cái mạng già vậy.

Theo trí nhớ lúc trước, ao Nguyệt Hoa là nơi cuối cùng tôi đến khi ở Quỷ giới, bình thường sau khi đến đây, tên chết tiệt sẽ dẫn tôi về Nhân giới. Nhưng mà lần này, sau khi anh làm chuyện đó xong thì bảo tôi đi xung quanh xem thử, nói là có chuyện quan trọng phải xử lý, đợi sau khi anh quay lại mới dẫn tôi rời đi.

Để anh Hắc đi với tôi, thật ra cũng không có gì không tiện, chỉ là tôi nhớ hình như người nào đó nói anh đi đâu tôi sẽ đi đó mà, sao mới qua một lát đã thay đổi rồi.

Hơ hơ, trong lòng không nhịn được muốn châm chọc tên chết tiệt, nhưng tôi vẫn bảo anh Hắc dẫn tôi đến biển chết, nhìn thử cái gọi là cầu Nại Hà có dáng vẻ thế nào.

Trong tưởng tượng của tôi, có lẽ cây cầu này rất âm u đen tối, nhưng trên thực tế, tôi nhìn thấy một cây cầu lớn màu xám kéo dài vào trong sương mù.

Đứng trên cầu Nại Hà nhìn về phía biển chết, nước ở đây cũng không hỗn độn như trong truyền thuyết, bề ngoài khá trong suốt, nhưng càng nhìn sâu xuống dưới, nước biển lại càng tối hơn, giống như một cái động không đáy, khiến người ta không dám tiếp tục nghiên cứu kỹ.

Tôi cảm thấy rất thần kỳ, độ sâu cạn của biển chết giống như một đường cắt kéo dài vậy, đồng đều mà rõ ràng. Liếc mắt nhìn thoáng qua như có một lời cảnh báo ngầm, ngăn cản những người có âm mưu muốn phá hoại, nơi này cũng không yên bình như vẻ bề ngoài của nó.

Đi theo anh Hắc đến biển chết, thưởng thức Minh Hà nổi danh hậu thế ở khoảng cách gần, phát hiện trên mặt biển trong suốt có mấy con cá dáng vẻ kỳ lạ đang tự do bơi qua bơi lại, nhìn qua chúng nó khá vui vẻ hoạt bát, cũng không sợ người.

Nhất thời xúc động, tôi ngồi xuống muốn bắt một con cá lên xem thử, chợt bị anh Hắc ngăn lại, anh ta vội vàng nói: "Thất nương nương, không được! Cá ở đây đều rất tùy hứng, chúng nó bảo vệ biển chết với sứ giả Minh, con cá lớn tuổi nhất còn có thể nói tiếng người nữa, người vẫn nên cẩn thận một chút, tránh đụng chạm vào!"

A! Sao tôi lại không nghĩ đến điểm này chứ! Vốn chỉ nghĩ là một con cá có dáng vẻ kỳ lạ, không ngờ còn là một con cá hiểu tính người, nếu anh Hắc không nhắc nhở, suýt nữa tôi đã xúc phạm mấy sinh linh này rồi.

"Cám ơn anh, tôi hoàn toàn không hiểu rõ mọi thứ ở nơi này, Dương Mặc cũng ở đây sao? Sau đó Ninh Nghi có qua đây không?"

Nhắc tới chuyện này, anh Hắc cũng bất đắc dĩ đủ điều, anh lắc đầu nói: “Hình như chưa từng đến, thuộc hạ cũng không biết tình hình của Dương Mặc, chỉ nghe nói từ đó tới giờ con nhóc kia đều chưa tới đây, ai nói gì cũng vô dụng.”

Quả nhiên không khác gì với tôi đã nghĩ, Ninh Nghi, haiii!

Ở lại đây được một lúc, vào lúc tôi đắn đo có nên đi xem thử Ninh Nghi không, đột nhiên ở giữa biển chết cuộn lên một trận sóng lớn, Sau đó Dương Mặc xuất hiện ở giữa con sóng, thân rồng màu trắng bạc cuồn cuộn trên mặt biển để lộ ra đầu rồng, nhìn chằm chằm tôi hỏi: "Ninh Nghi đến rồi sao?"

Ách!

Lần này gặp lại Dương Mặc, cậu ta to lớn hơn lúc trước rất nhiều, cơ thể to lớn ở trong biển chết trông không quá chật chội mà còn giống như có chút rộng rãi, có thể thấy được biển chết này rộng đến bao nhiều.

Dựa vào tình hình của Ninh Nghi bây giờ, cô ấy sẽ không đến gặp Dương Mặc, tôi cảm thấy mình có chút nhiều chuyện.

"Dương Mặc, tôi có nói gì tới Ninh Nghi đâu, cậu nghe nhầm rồi!" Tôi nghĩ chuyện này vẫn nên đi gặp Ninh Nghi rồi nói sau, cho nên bắt đầu giả vờ hồ đồ với Dương Mặc.

Một đạo ánh sáng màu bạc lóe lên, Dương Mặc lập tức biến thành hình người đứng trước mặt tôi, cậu ta vội vàng nói: "Đừng gạt ta, ta biết các người đang nói đến Ninh Nghi, có phải chị ấy đến đây không, chị ấy ở đâu, ta muốn gặp chị ấy.”

Dương Mặc tự tiện rời khỏi biển chết, anh Hắc thấy thế thì nóng nảy, anh vọt tới trước mặt cậu quát: "Dương Mặc, trở về! Ngươi cần phải biết trách nhiệm của mình, ngươi không thể rời khỏi biển chết, xảy ra chuyện, ngươi sẽ phải gánh vác trách nhiệm, mau trở về, có nghe thấy không!”

Dương Mặc cũng không quan tâm lời cảnh cáo của anh Hắc, cậu ta chỉ nhìn chằm chằm tôi hỏi: "Chị ấy ở đâu? Ta muốn gặp chị ấy. Các ngươi từng đồng ý với ta, chỉ cần chị ấy đến đây, sẽ cho bọn ta ở cùng nhau, các ngươi không được lừa ta!”

Sức mạnh của tình yêu là vĩ đại như thế đấy, có lẽ thằng nhóc này đã trúng độc của Ninh Nghi rồi, tôi cảm thấy đây là chuyện tốt, nhưng tôi vẫn biết rõ trách nhiệm của Minh sứ giả, không kịp suy nghĩ đẩy mạnh Dương Mặc vào trong biển chết: "Thằng nhóc thúi, kích động cái gì, đợi tôi nói cho hết lời đã, cậu muốn gì, bây giờ, ở lại trong biển thật tốt cho tôi, Ninh Nghi sẽ yên tâm sao?”

Dương Mặc quay lại biển chết, thân thể cậu ta lập tức trở thành rồng bạc, vọt lên nửa người nhìn tôi từ bên trên. Ông trời ạ, một cái đầu của cậu ta còn lớn gấp đôi cả người tôi nữa, ngẩng đầu nhìn cậu ta, tôi có chút do dự, quyết định nói những gì Ninh Nghi gặp phải cho cậu ta biết.

"Ninh Nghi thật sự đã chết rồi, nguyên nhân cô ấy không đến gặp cậu, là vì cô ấy cảm thấy mình không xứng với cậu! Vì khi còn sống, cô ấy gặp phải một vài chuyện không tốt, tôi cũng không biết nên nói với cậu thế nào, tóm lại, không phải bọn tôi không cho cô ấy đến đây, mà là chính cô ấy không muốn đến! Dương Mặc, cậu còn nhỏ, tôi không muốn cậu vì xúc động mà đưa ra quyết định gì, cậu thật sự có thể bất chấp tất cả ở bên cạnh cô ấy sao? Cho dù cô ấy có xảy ra chuyện gì, trái tim ban đầu của cậu cũng sẽ không thay đổi chứ?"

Tôi nói rất khéo léo, Ninh Nhi là một cô gái, ai cũng không muốn gặp phải chuyện như vậy.

Dương Mặc im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta sẽ không thay đổi, cho dù chị ấy gặp phải chuyện gì, ta cũng sẽ không thay đổi trái tim ban đầu của mình, ta đã xác định là chị ấy rồi.

Tôi gật gật đầu, chỉ nói cho Dương Mặc biết Ninh Nghi bị huyết thi giết chết, nhưng quá trình chi tiết thì tôi không nói ra.

Dương Mặc nghe xong thì không hiểu hỏi: "Như thế thì sao? Ta không không cảm thấy có cái gì mà, sao chị ấy không chịu đến gặp ta?"

Tôi nghĩ đứa nhỏ này thật là đơn thuần mà, sau khi trấn an dặn dò cậu ta mấy câu thì chuẩn bị đi gặp Ninh Nghi, con nhóc kia rất cố chấp, phải làm công tác tư tưởng cho cô ấy thật tốt mới được. Người đã chết rồi, mấy chuyện khi còn sống thật sự không cần để ý so đo.

Mỗi người có một số phận riêng, lần đầu tiên của Ninh Nghi bị người ta cướp đi, nhưng đồng thời cô ấy cũng có cơ hội sống cùng người mình yêu cả đời, cái này nói sao nhỉ? Mỗi người có một số phận riêng, mất đi và có được luôn bổ trợ cho nhau, cho nên, thật sự không cần phải tự hối tiếc, sống vì hiện tại, chết thì chấp nhận là được rồi.

Anh Hắc dẫn tôi đến trước một cái phủ đệ cực kỳ xa hoa, trên cửa lớn sơn màu đỏ có hai vòng gõ cửa đầu hổ rất lớn, trước cửa còn có nắm cửa sư tử đá, nhìn qua khá khí thế.

Đây là chỗ ở của Thủy phán quan Thanh Minh, hai tên quỷ tùy thân vẻ mặt nghiêm túc đứng gác ở cửa lớn, nhất thời để lại cho tôi ấn tượng có phẩm vị cao, loại cảnh tượng thế này ở trên trần thế, đều là quyền lợi của người làm quan, mà còn đều là quan lớn nữa, ngoài cửa có bảo vệ, bên cạnh có vệ sĩ, đi ra ngoài đều là tiền hô hậu ủng*.

*Tiền hô hậu ủng: tả cảnh vua quan đi có đoàn người đi trước dẹp đường, theo sau hộ vệ, uy nghi, rầm rập.

Chậc chậc, ở Quỷ giới, có lẽ phán quan là nhận vật cấp bậc quan lớn nhỉ, xem dáng vẻ này, cô Hai gả đến đây, tôi cũng yên tâm.

Vừa mới bước lên bậc thang, cửa lớn sơn đỏ tự động mở ra, cô Hai vui vẻ chạy từ bên trong ra, ôm chặt lấy tôi vui vẻ nói: "Cô biết là cháu đến mà!"

Cô Hai vẫn dừng lại ở dáng vẻ lúc mười bốn tuổi, hoàn toàn chính là một đứa bé không lớn lên, tôi bị cô ấy ôm, cảm thấy có chút là lạ: "Cô Hai à, sao tai của cô còn thính hơn cả tai thỏ thế!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK