CHƯƠNG 79: SĂN CÁI LẠ
Tôi không hiểu rất nhiều chỗ, thật giống như trò chơi ghép hình, cứ luôn thiếu vài mảnh, hoặc nhiều thêm vài mảnh, có ghép như thế nào cũng ghép không thành.Tôi cảm thấy cảnh trong mơ của Ân Minh có những vấn đề khác, nhưng tôi không nghĩ tới được hoặc là tôi không biết.
Tôi rơi vào trong im lặng, một lần nữa ghép lại lời nói của Ân Minh, tách bỏ miêu tả rườm rà, để lại chi tiết có tác dụng, phát hiện được một sơ hở.
Mở ra xem thử, Ân Minh bắt đầu nằm mơ từ khi cô gái tự sát, cô gái dây dưa với anh ta ở trong giấc mộng. Miêu tả trong đoạn thứ hai, giấc mộng của Ân Minh bắt đầu xảy ra thay đổi. Anh ta đi tới ngã tư đường, bị một chiếc xe hơi màu đen đụng chết ở đầu đường, trong giấc mộng cũng có cô gái kia. Nói cách khác, Ân Minh bị hai cảnh trong mơ khác nhau dây dưa. Từ cô gái ở lúc đầu cho đến chiếc xe hơi màu đen ở lúc sau, giữa hai cái này nhìn có vẻ không có liên quan trực tiếp với nhau.
"Ân thiếu gia, từ sau khi cô gái tự sát, anh liền bắt đầu mơ thấy cô ấy trong mơ, cho đến khi một tháng sau khi cô ấy chết, anh bắt đầu mơ thấy mình bị một chiếc xe màu đen đụng chết, vậy anh có từng thấy cô gái kia ở trong giấc mộng thứ hai không?"
Ân Minh hít một tiếng, lắc đầu: "Tôi từng suy nghĩ tới vấn đề này rồi, lúc đầu ở trong giấc mộng, tôi thường xuyên mơ thấy cô ấy, nhưng sau này tôi mơ thấy mình đi trên đường phố, đi lên ngã tư đường là vì phải đi gặp cô ấy, cảm giác này rất dữ dội, nên sẽ không sai đâu. Thế nhưng trong giấc mộng sau, tôi không thấy cô ấy, tôi đứng trên ngã tư đường, không có bất cứ người nào, chỉ có chiếc xe hơi màu đen. Mỗi ngày trong giấc mơ, tôi đều bị chiếc xe kia đụng chết ở giao lộ, cho nên tôi rất sợ hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì."
Kỳ lạ như vậy sao?
Tôi thật sự không suy nghĩ ra được nhiều thắc mắc hơn nữa về cảnh trong mơ. Vì vậy, tôi dời đi lực chú ý, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Ngoại trừ cảnh trong mơ, anh còn gặp được những chuyện gì khác không?"
Nếu cảnh trong mơ là một sự thôi thúc, thì rất có thể còn có những sự tồn tại rõ ràng khác mà không thể giải thích được, chẳng qua là do Ân Minh không chịu nói mà thôi. Tôi muốn thông qua phương thức khác bên ngoài để giải cảnh trong mơ kỳ lạ của anh ta.
Tôi nghĩ cô gái kia nhảy lầu vì căm thù. Sau khi chết, cô ấy nhất định sẽ ở lại trần thế tìm Ân Minh để trả thù, có lẽ dây dưa ở trong mơ là một loại phương thức trả thù. Tôi đã thấy rất nhiều quỷ vật giết người, nếu cô gái kia thật sự hận anh ta, thì sẽ không đợi lâu như vậy rồi mà còn chưa ra tay, mà người ở địa phủ lại không thể nào mặc kệ cô hồn buông thả.
Ân Trường Thuận từng nhắc tới việc cơ thể của Ân Minh yếu ớt từ năm trước. Tôi nghĩ bệnh của anh ta không có liên quan nhiều đến quỷ vật, phần lớn là bị cảnh trong mơ giày vò ra bệnh, dẫn tới suy nhược thần kinh.
Ân Minh nhíu mày. Tôi thấy bộ dáng của anh ta giống như thật sự có một vài chuyện chưa nói. "Mạc tiểu thư, ngài là đại sư về mặt này, tôi cũng không gạt cô, tôi từng gặp quỷ hồn của mẹ tôi. Không lâu trước đây, tôi thấy bà đến gần phòng của ba. Lúc đó tôi thật sự bị giật mình, không dám nói với bất cứ người nào, tôi sợ bọn họ coi tôi là người điên.Tôi tin tưởng tôi tuyệt đối không bị hoa mắt. Nhưng làm sao một người đã chết lại còn có thể sống bước đi chứ? Tôi nghĩ mãi mà không ra. Cô nói xem tôi có bị bệnh gì hay không? Nếu không thì sao lại xuất hiện ảo giác?"
Mẹ của Ân Minh ra vào phòng của Ân Trường Thuận là vì nhắc nhở chồng mình, chuyện này vừa lúc chứng minh chuyện nguyên đan, cho nên đây không phải là chuyện kỳ lạ đáng nghi ngờ. Chẳng qua là tại sao Ân Minh có thể nhìn thấy quỷ hồn? Anh ta tự cho là mình nảy sinh ảo giác, bởi vì Ân Trường Thuận không nói ra tình hình thực tế, sợ dọa con trai mình.
Phù! Tôi thầm thở ra một hơi, thật nhiều chi tiết không kết nối được với nhau, đây thật là một vấn đề khó giải quyết.
"Ân thiếu gia, tôi đã hiểu toàn bộ sự việc rồi, có điều tôi cần trở về tính toán thật tốt phải giải quyết chuyện này như thế nào, ngày mai tôi sẽ quay lại."
Chuyện không biết thì không nên nói lung tung. Tôi không phải bọn giang hồ bịp bợm, cho nên không muốn lừa gạt người, làm việc qua loa nhất định sẽ hại chết người. Ông Ba từng nói làm cái hàng này chính là hành thiện tích đức, tôi luôn ghi khắc vào lòng. Tôi quyết định trở về suy nghĩ cho thật kỹ. Tôi chắc chắn đã bỏ sót thứ gì đó quan trọng, thuận tiện hỏi tên chết tiệt kia xem chuyện này là sao, chắc là anh ấy cũng biết được một ít gì đó.
Ân Minh đưa tôi lên xe, nhìn ánh mắt của anh ta thật sự là đáng thương, bị cảnh trong mơ giày vò đến mức sắp mất luôn dạng người rồi.
Về đến nhà là hơn bốn giờ chiều, mẹ vẫn chưa về, ba đã đi làm rồi, tôi rảnh rỗi buồn chán ngồi trên ghế sofa suy nghĩ chuyện của Ân Minh, nhưng suy nghĩ thế nào cũng không có kết quả, chỉ làm cho lòng rất bực bội.
Sắc trời ngoài cửa sổ bắt đầu tối xuống, tên chết tiệt mới bốc lên về, vừa đi chính là cả ngày, đi chơi quá mức luôn rồi.
Tôi nhảy đến bên cạnh Quỷ Vương Dạ Quân, vội vã kể chuyện của Ân Minh, muốn anh có thể cho tôi một đáp án. Kết quả, ngược lại còn bị anh trách mắng một lần là tôi đã quên lời dặn dò của anh trước khi đi.
Ngón tay thon dài chọc chọc vào ót của tôi. Tôi lặng lẽ lùi ra sau một bước, nghe anh lạnh giọng nói: "Hình như nương tử rất thích đối nghịch với vi phu. Ta bảo em đừng ra ngoài, em lại rất lanh lợi, ta vừa đi ra, thì em đã chạy theo sau rồi. Ta thấy em ngứa da rồi, không đánh vài cái là không nhớ lâu, hửm?"
Tôi liền cảm thấy gió lạnh lùa qua, theo bản năng tôi đưa tay lên sờ mông minh, không cam tâm bĩu môi: “Sao anh giống như mẹ tôi thế, lúc nào cũng muốn giam tôi lại. Tôi cũng chỉ đi ra ngoài một lúc mà thôi, bây giờ chẳng phải là tôi đang yên ổn đứng đây à? Hơn nữa tôi cũng không cố ý muốn đi ra ngoài, mà là tên Ân Minh kia, tôi giúp ba của anh ta, bây giờ anh ta đến tìm tôi nhờ giúp đỡ, tôi cũng không tiện từ chối.”
Quỷ Vương Dạ Quân tháo mặt nạ ra, nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt không bình thường, hừ một tiếng: “Bớt kiếm cớ đi, lần sau còn dám tự ý quyết định thì đừng trách vi phu không giúp em kiếm tiền. Tính em yêu tiền như mạng thế này, hẳn là cũng hiểu đâu là lợi đâu là hại.”
Đúng là bắt nạt người tay ngắn, tất nhiên là tôi biết rõ cái gì lợi cái gì hại rồi, tên chết tiệt này đúng là loại người hay trở mặt mà, sau này anh là lực lượng chính để kiếm được ra nhiều tiền, không tiện đắc tội, tôi ngoan ngoãn gật đầu nói: “Được rồi, được rồi, anh là đại gia, cho anh quyết định đấy. Nhưng mà, rốt cuộc thì chuyện của Ân Minh là sao vậy? Tôi nghĩ rất lâu rồi, mà cứ có cảm giác vẫn còn thiếu gì đó.”
“Tình hình của anh ta thế nào cũng không liên quan gì đến em. Em muốn kiếm tiền thì chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời thì ta sẽ chiều theo em. Nhưng mà việc của Ân Minh thì chúng ta bỏ qua.Ta không cho em lui tới với anh ta nữa.”
Nói như vậy, tôi liền cảm thấy mất hứng, tôi và Ân Minh thì sao chứ? Tôi chỉ nhận một vụ án đặc biệt thôi mà, sao lại quay ra cấm cái này, cho cái kia chứ? Chẳng phải là đã thống nhất là sẽ bắt quỷ với nhau sao, bây giờ có khách đến cửa rồi, thì lại không cho làm… Sao chúng tôi lại không thể quản việc này chứ? Tôi bực mình, cảm thấy chắc chắn là người này có ý đồ riêng, nên mới không cho tôi nhận vụ án này.
“Tên chết tiệt, chúng ta làm ăn kinh doanh thì phải giữ chữ tín chứ, đã đồng ý rồi, mà lại bỏ cuộc giữa chừng thì không được ổn lắm đâu. Nhỡ truyền ra ngoài, thì sau này còn lăn lộn thế nào được nữa?” Tôi không còn nghĩ được là liệu có kiếm nổi tiền từ vụ án này nữa không, mà chỉ đơn giản là rất tò mò, rốt cuộc, giấc mơ của Ân Minh có ẩn chưa điều gì chứ? Cho nên, tôi định hỏi thử tên chết tiệt này xem có manh mối nào không.
Qủy Vương Dạ Quân đưa tay lên, búng vào trán tôi một cái, sau đó vung mái tóc dài trước mặt ra. Ôi chao, hành động này nhìn còn quyến rũ hơn cả phụ nữ ấy: “Em lại tự nghĩ mình thông minh lắm chắc. Việc này không thương lượng gì cả, ta không để ý đến, mà em cũng không được quan tâm. Nhớ kĩ, chỉ được thể làm những chuyện có thể làm. Nếu dám nhúng tay vào những chuyện đã được sắp đặt sẵn bởi vận mệnh thì là trái với luật trời đấy, hiểu chưa?”
Oa, nghe có vẻ như rất nghiêm trọng. Tại sao quan tâm đến chuyện của Ân Minh lại là trái với luật trời? Chẳng lẽ Ân Minh đã làm việc gì đó không nên làm ư?
Tò mò, quá tò mò, tôi thật sự không kiềm chế nổi hồng hoang chi lực trong lòng mình, vì quá tò mò nên tôi đã mặt dày ôm lấy cánh tay của tên chết tiệt kia, nũng nịu nói: “Tên chết tiệt, anh là quỷ tốt, có hồi báo tốt… nói cho tôi biết đi, tại sao lại không được để ý đến?”
Quỷ Vương Dạ Quân không trúng chiêu này của tôi, chỉ xếp bằng trên giường của tôi, nhắm mắt lại, bắt đầu ngồi thiền. Chỉ trong giây lát, có một ánh sáng màu hồng lóe lên, quanh quẩn ở bốn xung quanh anh, giữa những đám mây, nhìn anh chói mắt như thiên thần vậy. Tôi hoàn toàn mất hết phương hướng, cứ vậy mà mơ màng trong cảnh này, đúng là quá kỳ diệu.
Mẹ vừa về nhà, đang bận rộn làm việc trong bếp, đến lúc ăn cơm, tôi chạy ra gắp đồ ăn rồi chạy vào phòng, mẹ còn lầm bầm theo: “Con nhóc này, gần đây bị làm sao thế hả, ăn cơm cũng không biết đường ngồi ăn trên bàn? Trước kia mẹ dạy con những phép tắc nào hả?”
Tôi bất đắc dĩ quay lại bàn ăn, bây giờ đối với tôi, việc ăn cơm là một nhiệm vụ bất khả thi. Tôi chẳng thể nuốt nổi những món ăn ngon này nữa, mà bụng tôi lại thấy hứng thú với huyền hồn đan. Nhưng để mẹ không cằn nhằn nữa thì tôi đành phải cố ăn hết nửa bát cơm, giúp bà thu dọn bát đũa rồi mới quay về phòng.
Quỷ Vương Dạ Quân vẫn giữ nguyên động tác ngồi xếp bằng trên giường, chiếm lấy giường tôi. Nhìn dáng vẻ ngứa mắt này, tôi thật sự rất muốn đạp anh một cái. Tất nhiên, tôi chỉ nghĩ vậy rồi bò lên giường từ đầu bên kia. Có anh ở đây, lợi ích lớn nhất là vừa mát lại vừa tiết kiệm điện, mà lại còn không có muỗi.