"Chậc, không phải chỉ là camera thôi sao! Em còn thật sự xem ta là một ông già lạc hậu à, tuy rằng ta rất ít tiếp xúc với Dương giới, nhưng mấy thứ đồ chơi này của các em có tác dụng gì, ta cũng hiểu rất rõ đấy." Nói xong, tên chết tiệt nhàm chán nằm xuống.
Tôi lười phản ứng anh, lưu hình ảnh vừa chụp lại. Nghĩ xem có nên thừa dịp bây giờ tâm trạng của anh không tệ mà chụp thêm vài tấm nữa hay không, nghĩ đến đây, tôi lập tức đứng dậy chụp cho anh mấy tấm, lúc tôi muốn thưởng thức tác phẩm lớn của mình, mới phát hiện trong điện thoại hoàn toàn không có ảnh của anh, hèn chi anh lại ngoan ngoãn im lặng ngồi ở đó để tôi chụp như vậy.
Tôi chu môi hừ một tiếng với tên chết tiệt, để điện thoại sang một bên, thầm mắng anh một câu, sau đó ngã xuống giường.
Tên chết tiệt dán tới, anh cọ cọ sau lưng tôi nói: "Nương tử muốn chụp ảnh vi phu như vậy, vi phu cởi hết cho em chụp đủ, chịu không?"
Không cần! Ai muốn chụp cái loại ảnh này với anh chứ!
Tôi giấu điện thoại xuống dưới gối, mới không cần chơi cái trò biến thái này với anh đâu."Ai muốn chụp anh, ngủ đi!"
Tên chết tiệt cũng không đáp lại tôi, vẻ mặt anh tràn đầy hưng phấn, bắt đầu cúi đầu cởi thắt lưng cho tôi, trong con ngươi gian ác lóe lên ánh sáng khác thường, vừa nhìn đã biết không có ý tốt gì.
Phòng bên cạnh truyền đến tiếng thùng thùng, ngay sau đó tiếng kêu của Chương Linh Linh liên tục không ngừng truyền tới, kêu còn lớn hơn cả lúc trước, hoàn toàn giống như heo bị chọc tiết vậy. Cô ta là cố ý tranh cao thấp với Đặng Văn Nhi đây mà, nhưng người xui xẻo nhất vẫn là tôi, kẹp ở giữa hai phòng của bọn họ, nghe thấy cái giọng thế này đúng là hành hạ mà.
Tôi cảm thấy mình đáng thương, nhưng có vài người lại coi cái giọng này như gia vị, Chương Linh Linh kêu càng lên tiếng, tên chết tiệt càng đùa giỡn hưng phấn hơn. Đương nhiên tôi biết anh không phải vì Chương Linh Linh kia, mà anh vốn đã là một tên vô lại không biết khống chế trong chuyện này rồi.
Tên chết tiệt có tinh lực dùng mãi không hết, lăn qua lăn lại tới khi trời sắp sáng mới chịu tha cho tôi! Tôi cũng không biết cuối cùng mình đã ngủ thế nào nữa, dù sao đến lúc tôi thức dậy cũng đã là giữa trưa rồi, lúc ngồi dậy toàn thân đều cảm thấy không khỏe, cả người yếu ớt mệt mỏi, hai chân vừa chạm vào mặt đất, cảm giác chua xót đã truyền tới hai đầu ngón chân, tôi thật muốn thăm hỏi cả nhà tên chết tiệt kia một tiếng.
Cảm giác thấy chỗ đó còn sưng lên, vừa bước đi sẽ đau, hai chân hoàn toàn không thể khép chặt lại, không cần soi gương cũng biết dáng vẻ đi đường của mình có bao nhiêu kỳ lạ.
Tôi cầm quần áo để thay đi tới phòng tắm rửa mặt chải đầu, lúc đi ngang qua phòng khách, Chương Linh Linh đúng lúc ngồi ở đó xem TV, cô ta trái lại còn xem như không có chuyện gì chào buổi sáng với tôi, cũng đã sắp mười một giờ rồi, còn sáng cái gì nữa.
Tôi cười cười với cô ta xem như đáp lại. Lúc tôi tắm xong đi ra, Đặng Văn Nhi cũng đã dậy rồi. Cô đi đến phòng bếp, chuẩn bị làm chút đồ ăn, nhưng không biết cô ta đã phát hiện cái gì, đột nhiên tức giận la to: "Chương Linh Linh, cô cái cô gái này sao lại không biết xấu hổ như vậy hả, lại còn để cái thứ này trong tủ lạnh, cô muốn làm gì vậy?"
Tôi đi vào phòng bếp, có một cái hộp được đặt trong tủ lạnh, có khoảng năm sáu hàng thuốc tiêm, mỗi hàng có khoảng bảy cây, trong ống kim cỡ chừng ngón tay có chứa một chất lỏng gần như trong suốt.
"Tủ lạnh cũng không phải của cô, sao tôi không thể để chứ?" Chương Linh Linh không để ý cãi lại: "Lúc này cô rảnh để ý tôi, còn không bằng đến bệnh viện khám phụ khoa đi, khám xem có bị bệnh gì không sạch sẽ không, tốt nhất nên kiểm tra HIV luôn, làm với nhiều đàn ông như vậy, ai biết có thể bị cái loại bệnh này hay không! Người ở đây đều là người sạch sẽ, cô cũng đừng vì không biết kiểm soát sinh hoạt cá nhân mà làm liên lụy đến chúng tôi."
Tôi không dám suy đoán lung tung, nhưng mà thấy Đặng Văn Nhi phản ứng lớn như vậy, đoán chừng là có liên quan đến chuyện kia rồi!
Đặng Văn Nhi dùng sức đóng sầm cửa tủ lạnh, tức giận trở về phòng.
Tuy rằng không có bùng nổ chiến tranh, nhưng mà tôi có một dự cảm, trong vòng bốn tháng sau này, cái nhà này không thể nào sống yên ổn qua ngày được rồi.
"Chương Linh Linh, dù sao tất cả mọi người đều sống cùng dưới một mái hiên, cô vẫn nên chú ý một chút đi!"
Chương Linh Linh quay đầu lại liếc tôi một cái, cô ta khinh thường nói: "Cô muốn tôi chú ý cái gì?"
Tôi nhất thời xấu hổ, giống như tôi mắc phải sai lầm vậy, nhẹ giọng nói: "Tôi ở phòng bên cạnh hai người, phòng của chúng ta không có cách âm, hai người có thể nhỏ giọng một chút hay không! Sau này chúng ta phải sớm chiều ở chung một khoảng thời gian dài, về phương diện vệ sinh chúng ta đều phải thay phiên dọn dẹp, cho nên cô cũng phối hợp một chút đi."
Tôi nghĩ rằng Chương Linh Linh sẽ nói mấy câu chanh chua, nhưng mà cô ta lại sảng khoái đồng ý: "Tôi thấy con người cô cũng không tệ lắm, tôi sẽ chú ý, chủ yếu là vì bà tám kia thôi, cả ngày rảnh rỗi kiếm chuyện, phiền chết người."
Tôi chỉ cười cười với cô ta một cái, sau đó đi về phòng của mình.
Cãi nhau không xử lý được vấn đề, dựa vào thái độ của Chương Linh Linh khi nãy, có lẽ cô ta là loại người chỉ thích ăn mềm không ăn cứng, nghiêm túc nói chuyện với cô ta, có lẽ cô ta sẽ nghe! Ai, chỉ tiếc hai người này đều có chung một tính cách, nói hai ba câu khó chịu là muốn tranh cãi rồi.
Mông còn chưa ngồi nóng, tiếng thét chói tai của Chương Linh Linh đã truyền tới từ trong phòng cô ta.
Trong tiếng thét chói tai tràn ngập sự sợ hãi và hoang mang, tôi lập tức nhảy dựng lên xông ra ngoài.