Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 155:




Tôi không hứa với anh ta cũng bởi vì tôi quả thật không biết có chuyện gì xảy ra. Thứ hai tôi cũng đâu phải là con rối gỗ bị nắm dây, tại sao phải ngoan ngoãn để cho Trần Tú Tài nắm mũi dẫn đi? Mặt khác, tôi thực sự không thích gặp người đàn ông mặt đơ này. Anh ta cho rằng mình rất có tiền thì có thể không tôn trọng người khác sao? Cắt, dáng vẻ đẹp trai lại giàu có là nổi bật lắm sao? Gặp phải chuyện như vậy, còn không phải tới cầu xin người khác à? Cô chủ đây còn không để cho mình bị đẩy cho quay lòng vòng đâu!

Anh không phải thích thể hiện sao? Bà chị đây cũng không phải ngồi không!

Quả nhiên, khi tôi mở miệng từ chối, người đàn ông mặt đơ bắt đầu hoảng loạn, cơ mặt anh ta giật giật một lúc mới trầm giọng nói: "Cô Mạc, chuyện này chắc hẳn phải nhờ cô giúp một tay, bất kể cô đưa ra điều kiện thế nào, tôi đều sẽ cố gắng hết sức đáp ứng cô."

Chà chà chà! Điều kiện gì cũng đáp ứng, vậy tôi muốn tất cả gia sản của anh, anh cũng sẽ cho sao? Cắt, bây giờ biết cầu xin người khác, còn nói giống như thật vậy, sao trước đó không làm đi!

Tôi nhếch mép nói. "Chuyện sau này chờ sau này lại nói, không cần nhiều lời. Cứ bảo họ Trần kia tới tìm tôi!"

Nói xong, tôi bước về phía cửa. Trước khi rời đi, tôi còn lễ phép chào hiệu trưởng xong mới đóng cửa rời đi.

Trong cả quá trình, tôi đều cười nhạt, dáng vẻ hờ hững nhìn thế gian, khóe miệng cũng gắp bị rút gân rồi. Vừa ra khỏi cửa, tôi mới phát hiện ra trong lòng bàn tay mình đầy mồ hôi. Tôi vỗ mạnh vào gương mặt sắp cứng đờ của mình, cảm thấy có phần dịu xuống, mới thoải mái thở ra một hơi, đi ra khỏi phòng giáo vụ.

Đàm phán với tôi chính là công việc tỏ vẻ ta đây, hết lần này tới lần khác, tôi cũng sắp bội phục mình muốn chết rồi, kỹ thuật sống có độ khó cao như vậy mà tôi vẫn có thể vận dụng thuần thạo.

Trở lại phòng học, tôi ngồi còn chưa nóng đít thì điện thoại đã bắt đầu rung lên không ngừng!

Khi lên lớp học, tôi cơ bản đều để chế độ im lặng và để ở trong túi quần jean. Bởi vì quần bó sát người cho nên nó rung cái là tôi lập tức có thể cảm ứng được. Trên màn hình hiện ra một số lạ, tôi ấn nghe luôn. "Trần Tú Tài, đồ rác rưởi nhà anh, anh rốt cuộc muốn làm gì hả?"

Đối phương sửng sốt một lúc mới rất không nể tình mà cười ha ha. "Cô nhóc ngu ngốc này, có tiền cho cô kiếm mà cô còn không kiếm, cô muốn thế nào nữa!"

"Bớt nói nhảm đi! Anh biết rõ tôi chỉ biết vẽ một lá bùa quỷ gì đó, làm gì có năng lực nhận công việc lớn như vậy chứ! Tôi hỏi anh, anh rốt cuộc có ý định gì? Chuyện như vậy một mình anh đã có thể làm được, tại sao phải kéo tôi vào? Không phải là anh muốn dùng tiền mua chuộc tôi làm chuyện gì xấu chứ?"

"Cô suy nghĩ nhiều rồi! Con người tôi không có sở trường gì, chỉ nói nghĩa khí! Còn không phải là có tiền thì mọi người cùng kiếm sao?" Ở bên kia điện thoại, Trần Tú Tài cười hì hì nói. "Trong thời gian gần đây, tôi chỉ cảm thấy cô nhóc ngu ngốc cô có ý kiến rất lớn với tôi. Lần này không phải có thần tài tới cửa, tôi mới nghĩ đến cô, thuận tiện làm cho cô thay đổi thành kiến đối với tôi sao?"

Người này vẫn tự hiểu lấy mình, nhưng có cần thiết phải nói trắng ra như vậy không.

Tôi nghĩ tới phải đối diện với vẻ mặt đê tiện của thằng nhóc kia thì nghiến răng nói: "Trần Tú Tài, anh nghe rõ cho tôi, con người tôi bình thường không tức giận với người khác, nhưng một khi bị tôi để mắt tới thì đó là chuyện cả đời! Không nói gì khác, từ sườn núi thôn Ly thì hai chúng ta đã kết thù rồi, hiểu không? Từ lần đầu tiên anh gọi tôi là cô nhóc ngốc, chúng ta đã không phải là bạn cùng đường rồi. Cho nên anh đừng mong mua chuộc được tôi, cẩn thận tôi ở sau lưng đâm anh một dao, tôi xem anh còn cười được không."

Tôi nói đến mức này, kẻ ngu ngốc cũng có thể nghe hiểu được, nhưng người này không ngờ lại bắt đầu tỏ vẻ oan ức với tôi. "Con nhóc à, làm người cũng không nên làm như thế đâu. Tôi có thể có mưu đồ gì với cô chứ! Trước kia, tôi tìm cô hợp tác kiếm tiền, Quỷ Vương nhà cô cũng đâu có nói gì. Tại sao lần này cô lại đột nhiên trở mặt không nhận người thế? Không phải tôi chỉ gọi cô mấy tiếng cô nhóc ngu ngốc thôi sao? Đó còn không phải là vì tôi cảm thấy cô thú vị à? Cô không cần hẹp hòi, cứ nhớ mãi ở trong lòng như vậy chứ!"

"Ông già sớm đã từng nhắc nhở tôi, đừng qua lại với anh rồi. Con người anh cả ngày thần thần bí bí, tôi sợ anh được chưa! Còn nữa, Trần Tú Tài, tôi với anh không có thân quen như vậy đâu. Anh có phải là Trần Dương hay không, tôi không quan tâm, cũng không muốn biết giữa anh và ông già có thù sâu hận lớn gì. Anh muốn tôi thay đổi thành kiến với anh sao? OK, trừ khi anh nói ra Nhược Hi là ai. Nếu không, chúng ta sớm nói bye bye đi, nếu anh dám tới tìm tôi, mỗi ngày tôi lại ân cần thăm hỏi tổ tông nhà anh đấy."

Trần Tú Tài im lặng. Anh ta càng không nói lời nào, tôi lại càng nổi giận! Tôi không hiểu nổi, vì sao vừa nhắc tới người phụ nữ Nhược Hi này, tất cả mọi người liền bắt đầu chơi trò im lặng với tôi. Rốt cuộc cô ta là thần thánh phương nào mà có năng lực lớn như vậy, mỗi người đều giữ mồm giữ miệng thay cô ta. Tên chết tiệt đã vậy, Trần Tú Tài cũng đức hạnh này. Đây rốt cuộc là vì sao thế?

Không nói thì thôi, khi giáo viên đi tới, tôi đang muốn cúp máy. Lúc này, giọng nói nghiêm túc của Trần Tú Tài lại từ đầu điện thoại bên kia truyền đến.

"Cô nhóc! Diệm Thiên Ngạo không nói là chuyện của anh ta, nhưng tôi làm như thế thật sự là vì muốn tốt cho cô thôi! Cô là phụ nữ, tôi nghĩ cô hiểu cảm giác này! Tôi có thể nói cho cô biết, tôi cũng không sợ Diệm Thiên Ngạo gây rắc rối cho tôi, nhưng tôi sợ cô biết sự thật." Tôi rõ ràng nghe được Trần Tú Tài phát ra tiếng thở dài bất lực như vậy thì tuyệt đối không giả vờ được. "Cô nhóc, ngoại trừ chuyện của Nhược Hi, cô hỏi gì tôi đều sẽ không nói một chữ không. Nhưng bây giờ, cô lại cho tôi nói một câu, vụ buôn bán này, cô có nhận hay không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK