Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 233:




Hai tay của Quỷ Vương Dạ Quân nắm thật chặt lấy cánh tay của tôi lạnh lùng nói: "Chứng cứ à! Ha ha, mùi của em chính là chứng cứ tốt nhất! Máu của em, bản vương còn có thể không ngửi thấy được sao? Bây giờ chỉ cần em nhận sai với ta, ta sẽ cân nhắc tha thứ cho em. Nếu em còn cố chấp không hối hận, vậy sẽ hoàn toàn không có chút cơ hội quay đầu nào nữa đâu."

Ha! Cái này gọi là gì chứ? Bây giờ anh xác nhận tôi chính là người hại Vương phi, chỉ dựa vào mùi máu gì đó, đây không phải là chuyện buồn cười sao!

Tôi dùng sức cố thoát khỏi sự khống chế của anh, vừa cười vừa giễu cợt nói: "Anh không tin tôi! Vậy được, anh dẫn tôi đi gặp Vương phi, tôi và cô ta đối chất với nhau xem tôi có hạ huyết phù với cô ta không! Diệm Thiên Ngạo, anh hãy nghe cho kỹ đi, không phải là tôi làm thì tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Chuyện này, anh nhất định phải trả lại sự trong sạch cho tôi."

Thái độ của tôi hoàn toàn chọc giận Quỷ Vương Dạ Quân. Anh siết chặt nắm đấm không khách sáo nói: "Em cho rằng bây giờ dựa vào sự cưng chiều của bản tôn là có thể muốn làm gì thì làm, có thể dùng thái độ này với ta sao? Bản tôn nói cho em biết, không có người phụ nữ nào phạm tội nặng như vậy còn có thể được bản tôn miễn tội đâu. Mục đích em gặp Vương phi là muốn ép cô ấy phải thay đổi lời khai sao? Ta nói cho em biết, em đừng có mơ!"

Được, được, được lắm!

Lúc này đã nói đúng trọng tâm rồi. Anh không cho tôi gặp Vương phi là sợ tôi ép cô ta đổi lời khai. Vậy nói cách khác, có phải tôi có thể hiểu thành Vương phi đổ oan cho tôi, là cô ta làm chứng chống lại tôi ở trước mặt Quỷ Vương Dạ Quân, nói tôi thi triển Huyết chú trừ tà đối với cô ta?

Ha ha, đúng là hay mà!

Vương phi ở trước mặt tôi là một kiểu, sau lưng lại là một kiểu khác, cách thức trong đó quá cao thâm nên tôi xem cũng không hiểu. Tôi là bị người ta ngầm tính kế còn đần độn không biết, ở đây lo lắng cho người ta. Mẹ nó, tôi đúng là một đứa ngu mà!

Che vết thương bò xuống giường, quỳ ở nơi đó nói chuyện với tên chết tiệt thì chẳng có khí thế gì cả, ít nhất đứng nói chuyện cũng có cảm giác bình đẳng một chút. "Tôi có tư cách gì ép cô ta thay đổi lời khai? Cô ta là Vương phi cao ngạo, tôi chỉ là một trong rất nhiều thị thiếp của anh. Anh cảm thấy tôi có năng lực uy hiếp được cô ta sao? Cô ta chỉ cần động một đầu ngón tay út là có thể bóp chết tôi rồi. Anh bớt nói giỡn ở đây đi!"

Bất kể anh có thích nghe lời tôi nói hay không, dù sao tôi cũng bất chấp mọi giá. Trong chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp. Anh có quan điểm của anh, tôi cũng có nguyên tắc của mình. Chuyện chưa từng làm, đừng ai mong đổ được trên đầu tôi. "Diệm Thiên Ngạo, anh bớt nói những lời dư thừa đi! Tôi nói lại lần nữa, không phải là tôi làm, anh có thích tin hay không thì tùy! Anh muốn tôi chết cũng được thôi, vậy hãy để cho tôi được chết một cách rõ ràng."

Quỷ Vương Dạ Quân không nói gì, chỉ là ánh mắt của anh càng lúc càng lạnh, trái tim của tôi cũng càng lúc càng lạnh theo.

Người đàn ông này dùng hành động thực tế nói rõ anh không tin tưởng tôi, tôi không còn lời nào để nói nữa.

Trái tim nóng bỏng đã trở nên lạnh lẽo, mất đi sức lực chống đối, tôi đặt mông ngồi ở trên giường, vết thương bị động nên đau đớn làm cho tôi không nhịn được mà hít sâu vài hơi.

Sau khi đỡ rồi, tôi nằm trên giường và nhìn trần nhà nói: "Tôi sẽ không nhận sai vì chuyện mình chưa từng làm! Nếu như anh cảm thấy là tôi hại Vương phi, vậy anh cứ mang theo ngọc bội màu trắng của anh mà đi đi, cũng không cần phải phiền lòng phái người nào bảo vệ tôi nữa! Sở dĩ anh làm nhiều chuyện cho tôi như vậy đều là vì nể mặt đứa trẻ. Anh yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng sinh ra đứa trẻ này. Đến lúc đó, anh đến mang đi là được."

Làm người cần phải khí phách, tôi không tin chỉ còn lại một mình thì tôi không sống nổi. Cùng lắm thì tôi lại bị Sở Hiên mở bụng ra thôi. Không có anh, trên đời này không phải còn có thứ gọi là bệnh viện sao, a, thật buồn cười!

"Em thật sự cho rằng bản tôn sẽ không đi à? Em còn càn quấy như vậy, ta sẽ không để ý tới sự sống chết của em nữa!"

Ôi, thật đúng là không để cho người ta được yên!

Tôi vốn định không để ý tới Quỷ Vương Dạ Quân, nhưng nghe anh nói vậy thì lập tức một cảm giác uất ức xông lên đầu, còn quan tâm quái gì tới vết thương hay không vết thương nữa chứ, tôi cầm lấy cái gối và xoay người ném về phía anh.

Cái gối bị ném hụt, Quỷ Vương Dạ Quân đã lắc người tránh từ lâu, không còn thấy bóng dáng nữa. Chiếc ngọc bội màu trắng nằm yên ở cuối giường. Nhìn nó mà trái tim của tôi lạnh giá.

Tôi bất chấp tất cả, đứng lên cầm lấy cái ngọc bội màu trắng lại muốn ném lên trên tường. Nhưng bởi vì cơ thể đau đớn mà không ngừng co giật, tôi quỳ ở trên giường che vết thương ở bụng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Thật đáng giận. Tại sao tôi lại phải chịu đau khổ thế này chỉ bởi vì tên khốn kiếp kia chứ? Đau quá đi mất!

Vào giây phút cầm ngọc bội màu trắng trong tay, tôi thật sự muốn ném nó đi. Nhưng suy nghĩ một lát lại thấy vứt đi quá đáng tiếc, nên tôi quyết định dùng nó để đổi lấy tiền, cái này tương đối thực dụng hơn một chút!

Sau khi tranh cãi ầm ĩ với Quỷ Vương Dạ Quân, tôi không thấy buồn ngủ nữa, phát hiện túi xách của tôi được treo ở trên ghế dựa. Có lẽ khi anh chuẩn bị đưa tôi về, cũng mang về cùng luôn!

Tôi quay người lấy điện thoại ra kiểm tra, cho rằng sẽ có người nhớ tới sự an toàn của tôi. Nhưng kết quả lại khiến cho người ta thất vọng như vậy.

Ba mẹ đã không còn, trên đời này cũng không có người nào quan tâm xem tôi có quay về hay không, đừng nói là điện thoại, ngay cả tin nhắn cũng không có. Lúc trước tôi còn cảm thấy thật đáng buồn vì mình là một hồn phách, bây giờ tôi ngược lại cảm thấy cô Hai làm người sống còn không bằng chết đi, một mình lẻ loi hiu quạnh cũng chẳng có gì nữa!

Khi con người đang khó chịu cô độc sẽ luôn có tâm trạng tự yêu lấy mình, tự thương xót cho chính mình. Tôi nằm ở trên giường tự chế giễu mình, lại động viên tinh thần cho mình rằng ngày mai sẽ tốt hơn!

Chuyện quan trọng nói ba lần. Sau khi tôi hét lớn ba tiếng với không khí lại cười khúc khích, sau đó nước mắt theo gò má chảy xuống!

Sau khi lớn tiếng trút ra hết tâm trạng, tôi mới xem như thật sự bình tĩnh lại. Ngủ không được thì tôi dậy, ngồi dựa vào đầu giường lật xem tin tức. Tôi lướt qua vài trang mới nhìn thấy một tin tức liên quan tới sinh viên bị đột ngột chết ngay ở trong lớp. Tốt rồi! Vậy tôi lại xem như đã sống đến cuối đời, ngay cả trường học cũng không đi được!

Có rất nhiều tin tức liên quan đến cuộc sống sinh viên áp lực thế nào. Chỉ có điều, tôi để ý thấy thi thể của tôi đã được người nhà nhận về. Ba mẹ đều chết hết, người gần gũi với tôi nhất là ông Ba và bà nội, bọn họ không thể xem tin tức mà biết được tình trạng của tôi, bình thường không có việc gì cũng sẽ không gọi điện thoại cho tôi. Cho nên, bọn họ không thể nào tới nhận thi thể của tôi được, vậy là ai? Chắc hẳn chỉ có anh!

Nguyện vọng của mẹ khi còn sống chỉ là hi vọng tôi có thể thi đậu một trường đại học tốt, bây giờ không còn hi vọng nữa! Tôi cũng không thể sống đi chết lại gì đó sau khi thi thể được nhận về, lại giống như Tiêu Chí Bình thì sẽ quá dọa người rồi! Cho dù không ai truy cứu, nhưng với cách sống này của tôi chắc hẳn cũng sẽ tạo thành cảnh tượng cả lớp chạy thoát thân!

Thôi quên đi! Quá khứ là sống vì mẹ, bây giờ chỉ còn lại có một mình tôi, muốn sống thế nào cũng được, không đi học thì không đi học chứ, sau này chờ vết thương lành tôi sẽ tìm công việc nuôi sống bản thân mình. Trời không tuyệt đường người, không có gì có thể ngăn cản ý chí cố gắng sống sót của tôi được.

Mẹ nó, cuộc sống của tôi thật sự quá buồn bực, chỉ có điều vẫn phải sống tiếp. Từ hôm nay trở đi, tôi nhất định phải từ bỏ sự dựa dẫm vào Quỷ Vương Dạ Quân, thiếu anh, tôi cũng không phải là người không sống nổi. Cùng lắm thì không còn Huyền Hồn đan tôi lại mua của Trần Tú Tài. Nếu như lần này tôi còn vì bất cứ chuyện gì mà đi cầu xin anh nữa, vậy tôi thật sự không còn mặt mũi nào sống tiếp.

Tôi cứ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mãi tới chiều hôm sau mới rời giường, phát hiện ăn bữa cơm này xong sẽ hết lương thực, tôi tính gọi điện thoại cho Trần Tú Tài hỏi thử tình hình, lúc này chuông cửa chợt vang lên.

Trương Hào cười đứng ở cửa, nói là sư phụ anh bảo anh đưa đồ ăn tới. Đúng là người tốt. Trần Tú Tài này đúng là đoán chuyện như thần, biết tôi thiếu cái gì liền chủ động đưa tới cửa thế này, thật đúng là thời điểm quan trọng mới thấy được chân tình, tốt hơn một vài người khác nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK