Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 340: CUỐI CÙNG CŨNG QUAY VỀ LÚC BAN ĐẦU




CHƯƠNG 340: CUỐI CÙNG CŨNG QUAY VỀ LÚC BAN ĐẦU

Trần Phong thấy tôi mang trái tim đến thì tỏ ra rất vui vẻ, tôi không cần phí nhiều lời thì ông ta đã nói với tôi làm cách nào để mời được đạo thuật của Thiên Đế, tôi không chờ lâu chỗ ông ta nữa mà ra cửa chạy thẳng đến bến xe, mua vé ngay hôm đó, trực tiếp trở về thành phố bây giờ tôi đang sống.

Thuê xe đi đến chợ đồ cổ mua ít bùa vàng, còn có ít tài liệu cần thiết, sau đó trở về phòng thuê. Đợi đến buổi tối, tôi kéo hết rèm cửa sổ lại, sau khi che kín cả căn phòng, tôi dựa theo những lời của Trần Phong nói, đem tất cả những vật cần thiết để lên bàn, sau đó bắt tay vào vẽ bùa, niệm chú, đốt bùa.

Đợi khi làm xong mọi việc, cả người tôi giống như mới vớt lên từ dưới nước, toàn thân đều là mồ hôi. Nói thật, làm như vậy thật sự là hoạt động tiêu hao thể lực, không muốn tốn thể lực cũng không được!

Lúc này, tôi cũng không biết là được hay không, đứng trước bàn thờ, tôi có loại cảm giác như linh hồn của mình không còn trong thân thể nữa, cả người run rẩy không ngừng, dựa vào đạo hạnh của tôi để mời được Thiên Đế xuống đây quả thật là không dễ dàng, quá khó rồi, tiêu hao quá nhiều vận khí, tôi thật sự lo lắng bản thân chịu không nỗi nữa.

Sau đó nghĩ đến tên chết tiệt kia, tôi lại kiên cường giữ vững tinh thần tiếp tục làm phép, hy vọng Thiên Đế có thể nghe thấy lời thỉnh cầu của tôi, thế mà đợi rất lâu rồi cũng không thấy Thiên Đế đáp ứng tôi, tôi thất vọng ngồi phịch xuống dưới đất, tiêu tốn tất cả sức lực cũng không thể mời được Thiên Đế!

Tôi ngơ ngác nhìn ánh nến đầy phòng, còn có khói trắng đang từ từ bốc lên, không cam lòng chút nào! Tôi quật cường cắn răng mạnh mẽ đứng dậy, cầm lấy kiếm gỗ đào chuẩn bị làm lại một lần nữa, không tin sự chân thành của tôi không làm vị đại nhân kia động tâm.

Miệng niệm chú, tập trung tinh thần hết mức, lúc tôi chuẩn bị đốt lá bùa cuối cùng thì sau lưng vang lên giọng nói của Thiên Đế.

“Tìm Bản tôn có chuyện gì?”

Nghe thấy giọng nói của Thiên Đế, tôi kích động thiếu chút nữa đã vứt kiếm gỗ đào đi, nhanh chóng xoay người lại, sau khi nhìn thấy Thiên Đế, tôi hận không thể lập tức xông tới ôm chặt lấy anh ta, sợ anh ta sẽ biến mất như làn khói, chẳng qua tôi còn lý trí để nhẫn nhịn.

Nhớ lần trước, lúc tôi gặp Thiên Đế, anh ta quay lưng về phía tôi, lần này anh ta ngược lại đứng trước mặt tôi, chẳng qua cũng đeo mặt nạ giống em trai của anh ta, không biết hai anh em nhà này nghĩ thế nào mà không thích muốn để mặt thật gặp người khác, chẳng lẽ đầu năm nay đang thịnh hành đeo mặt nạ giả trang hay sao?

Cũng may, Thiên Đế không có khẩu vị nặng như Qủy Vương, đeo mặt nạ vẫn tương đối đẹp đẽ có thể làm cho người khác tiếp nhận được, nhìn rất dịu dàng, không ghê gớm như tên chết tiệt kia.

Đột nhiên nghĩ đến Thiên Đế có bản lĩnh nhìn thấu lòng người, ở trước mặt anh ta, tôi vẫn nên thu liễm lại chút, thu hồi lại tâm trạng, tôi cung kính hỏi: “Tôi tìm ngài chính là muốn biết bây giờ Diệm Thiên Ngạo sao rồi? Còn có Trần Dương nữa, bọn họ vẫn còn sống chứ?”

Thiên Đế thân mặc long bào, anh ta hình như rất thích màu vàng, bộ long bào màu vàng lần này anh ta mặc không tùy ý cợt nhã như lần trước, mặc dù vậy nhưng cũng khó che được khí chất Vương giả trời sinh của anh ta.

Thiên Đế quay lưng lại hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Chuyện này không liên quan gì đến ngươi! Thiên Ngạo đã cho ngươi cơ hội sống xót thì ngươi nên sống cho tốt, về phần những thứ khác, không phải là chuyện ngươi nên biết, có biết thì cũng phải làm như không biết.”

Ý của anh ta chính là để tôi và Diệm Thiên Ngạo hoàn toàn chặt đứt quan hệ, từ nay về sau làm một người bình thường mà sống tiếp quãng đời còn lại! Việc này sao có thể được? Tôi làm sao có thể làm bộ như không biết Thiên Ngạo vì tôi mà chịu phạt ở địa ngục được, tôi làm sao có thể không quan tâm đến sự sống chết của anh mà bản thân hưởng thụ cuộc sống, tôi làm không được!

Tôi lắc đầu nói: “Tôi biết tình cảm của tôi và anh ấy đã kết thúc rồi, nhưng tôi không thể để cho anh ấy chịu khổ vì tôi được, như vậy thì tôi sẽ không bao giờ cắt đứt quan hệ với anh ấy được.”

Thiên Đế vung mạnh tay áo, nghiêm nghị nhìn tôi, tôi lập tức kinh người: “Kết thúc? Ngươi tuy còn sống, nhưng ngươi vẫn như cũ là vợ của cậu ta, làm sao có thể nói ra tình cảm kết thúc như thế được?”

Hiển nhiên, Thiên Đế đã bị lời của tôi chọc giận, nhưng tôi không quan tâm nhiều như vậy, tôi khẩn cầu nói: “Không phải như thế, tôi ngay lúc đầu đã muốn anh ấy viết thư ly hôn với tôi rồi, tôi không muốn làm vợ của anh ấy, không muốn anh ấy chịu khổ vì tôi, anh là Thiên Đế, nếu không thì anh giúp anh ấy viết cho tôi đi, như vậy thì tôi không cần quan tâm đến anh ấy nữa, cũng không cần chịu phạt vì tôi nữa, anh thả anh ấy ra đi! Anh ấy là anh em với anh, anh cũng không muốn nhìn anh ấy chịu khổ trong đó mà phải không?”

Tôi không hiểu rõ tính cách của Thiên Đế, tôi chỉ nghĩ nếu như tôi không phải là vợ của Diệm Thiên Ngạo nữa, thì anh cũng không phải chịu phạt vì tôi, về chuyện thay đổi mạng trái ý trời, tôi không nghĩ đến cách sửa chữa như thế nào, cùng lắm thì một cái chết thôi, chỉ cần Thiên Đế có thể thả Diệm Thiên Ngạo ra, việc gì cũng có thể.

Thiên Đế không nói tiếng nào nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, tim tôi khẩn trương, thực sự đoán không ra anh ta đang nghĩ gì, trong phòng yên tĩnh đến mức không dám thở mạnh, tôi chỉ có thể nghe tiếng tim đập thình thịch của mình, cầu mong cho anh ta gật đầu đồng ý.

“Người phụ nữ kia, ngươi nói những lời hoang đường gì vậy, Diệm Thiên Ngạo còn chưa chết, ngươi đã muốn tôi viết giấy ly hôn giúp cậu ấy rồi, tim cô làm bằng gì vậy?”

Trong lòng tôi thầm kêu không ổn, trong lúc cấp bách nhất thời nói sai lời, anh ta sẽ không vì những lời đó mà giận chó đánh mèo đối với tên chết tiệt kia đó chứ? Tôi vội vàng giải thích: “Thiên Đế, ngài hiểu nhầm ý của tôi rồi, tôi chỉ là không muốn anh ấy chịu phạt vì tôi thôi, tôi muốn ngài bỏ qua cho anh ấy!”

Thiên Đế hừ lạnh nói: “Phải không? Ngươi không phải nói tình cảm của hai người đã hết rồi sao, vì sao còn cầu tình vì cậu ấy? Ngươi thật sự muốn tốt cho cậu ấy thì sớm đã đáp ứng đi Qủy giới theo cậu ấy rồi, cậu ấy cũng không đến nỗi vì ngươi mà phải làm trái với ý trời, vì để cho ngươi được sống mà mình chịu phạt! Sớm biết bây giờ như vậy vì sao không làm từ đầu, vì sao đến khi hai bên đã chịu tổn thương rồi mới hiểu được cách trân trọng?”

Tôi không có bác bỏ lời của Thiên Đế, lúc đầu? Giả dụ như tôi thật sự theo anh đi đến Qủy giới, tôi còn đường sống sao? Tôi biết mục đích anh cưới tôi, biết rõ anh sẽ lấy con của tôi mà đi cứu người phụ nữ kia, tôi nếu như vẫn muốn bên cạnh anh thì tôi là cái gì?

Diệm Thiên Ngạo có bao nhiêu người phụ nữ, tôi đều có thể không quan tâm, nhưng đứa con là khoảng cách lớn nhất giữa tôi với anh, tôi không chịu được khoảng cách đó, cho nên tôi căn bản không thể chung sống hòa hợp với anh được, đời này tôi và anh căn bản không có khả năng.

Tôi cảm thấy đây là chuyện riêng của tôi và Diệm Thiên Ngạo, không cần phải để cho Thiên Đế biết, thế là tôi cắn môi nói: “Ngài nếu như có thể tha cho Diệm Thiên Ngạo và Trần Dương, anh muốn tôi làm gì cũng được! Ngoài việc để tôi ở lại Qủy giới, việc gì tôi cũng đáp ứng ngài! Tôi chỉ là một người bình thường, chỉ có một mạng này, nhường lại cho Qủy Vương. Trong lòng ngài cũng cho rằng như vậy phải không, cho nên sau khi tôi chết, hãy để cho tôi được đầu thai, nhưng ngài nhất định phải thả bọn họ ra.”

Tôi hạ quyết tâm, nếu như tôi không chết, vị cao cao tại thượng kia sẽ không dễ dàng gật đầu đồng ý, dù sao thì tôi cũng phải chết, bây giờ sống thêm năm năm cũng đã đủ rồi, đời này tôi và Diệm Thiên Ngạo không có duyên phận, xuống dưới tôi cũng không muốn tiếp tục kết duyên với anh nữa, sớm đầu thai chuyển kiếp, quên đi mọi thứ của đời này cũng tốt.

Thiên Đế xoay người, nhìn chằm chằm tôi nói: “Được! Ngươi thực sự là một người phụ nữ thông minh, ngươi đã nghĩ như thế thì tôi có thể miễn tội cho Diệm Thiên Ngạo, nhưng Trần Dương thì không thể, Chung Nhược Hi vốn dĩ đã hồn phi phách tán, nhờ vào thần khí mà sống lại, việc này còn trơ trẽn hơn so với việc đổi mệnh trái với ý trời, Bản thiên tôn không có lý do gì để tha cho anh ta.”

Tôi cúi đầu xuống, chần chừ nói: “Mạng của Chung Nhược Hi, cũng là mạng của con tôi.”

Tôi cảm thấy cả người của Thiên Đế chấn động, sau đó anh ta thở dài nói: “Cũng được! Bản thiên tôn đáp ứng cô, nhưng việc viết giấy ly hôn, cô vẫn nên tự mình đi Qủy giới tìm tên kia mà nói đi! Xuống đó rồi, ngày tháng còn dài, chuyện riêng của hai người tự mình mà giải quyết.”

“Cảm ơn Thiên tôn!”

Tôi không ngờ anh ta sẽ đáp ứng dứt khoát như vậy, chẳng qua không hề gì, chỉ cần anh ta có thể tha cho hai người kia, tôi chết cũng không sao, xuống dưới rồi, tôi tìm Mạnh bà uống một chén canh, sau đó quên đi hết mọi thứ của kiếp này, trốn vào Lục Đạo chuyển kiếp, thì sẽ không còn dây dưa gì với Diệm Thiên Ngạo nữa.

Ngày thứ hai, tôi mua vé xe trở về quê, đã nghĩ đến chuyện chết rồi thì không thể cứ như vậy mà chết ở bên ngoài, chết nơi đất khách quê người sẽ bị coi như thế nào chứ, chỉ mang nhiều phiền phức cho người nhà thôi, không bằng trở về nơi mà mình sinh ra!

Tôi về nhà trong tâm trạng khó mà diễn tả, sau khi nhìn thấy ông Ba và bà nội, tôi kể hết lại mọi chuyện, bà nội chưa bao giờ khóc, giờ đây đã khóc thành tiếng, ông Ba bên cạnh cũng lau nước mắt theo, quả thật là luyến tiếc tôi.

Từ nhỏ, tôi cảm thấy nhà họ Mạc chúng tôi đều là trọng nam khinh nữ, tôi lúc đó nghĩ bọn họ không thích tôi như vậy, cứ dứt khoát đánh chết tôi cho rồi, nhưng khi thật sự phải chết, bọn họ đau lòng, luyến tiếc hơn bất cứ ai, khiến tôi làm thế nào cũng không yên lòng được, trong lòng thật sự rất áy náy.

Nhưng đời người chính là như vậy, không chống lại được ý trời!

Tối hôm đó tôi chết ở nhà, trước khi chết thì cũng quan tâm chăm sóc ông Ba và bà nội, đợi khi tôi chết rồi tìm một nơi chôn là được, không cần phải quá phô trương, người đã chết rồi thì cũng không cần lãng phí nhiều tiền, trong nhà có người chết cũng không phải quá tốt đẹp gì, dù sao tôi cũng không sống ở đây, người biết cũng không nhiều, xử lí đơn giản là được.

Bà nội đã đồng ý với tôi, cho nên tối đó, lúc tôi đi rất yên tĩnh, người đến đón tôi rất nhiều, việc này làm tôi rất kinh ngạc.

Thanh Minh mang theo cô hai, Vĩnh Hiên mang theo Thư Nhiên, còn có anh em Vô Thường cũng đến, rất nhiều người, nhất thời làm tôi cảm thấy người phàm trần như tôi thật làm bộ làm tịch, quan lớn trong Qủy giới đều đến, bọn họ lúc đó còn cười rất vui vẻ, có lẽ trong mắt bọn họ, linh hồn của một người chết như tôi là thứ không tim không không phổi nhất Qủy giới.

Đến Qủy giới rồi, mọi việc không đơn giản như tôi nghĩ, người bình thường chết rồi, nếu như không có tội nghiệp gì thì có thể trực tiếp đi đầu thai chuyển kiếp, nhưng tôi buộc phải có giấy ly hôn từ Qủy Vương mới được chấp nhận, không có tờ giấy kia, tôi không thể tùy ý đi đầu thai, bởi vì trên danh nghĩa tôi vẫn là vợ của Qủy Vương, nên thuộc hạ không dám tùy tiện xử trí.

Việc này làm tôi không còn lời nào để nói, tôi muốn chết cũng không cần gặp mặt Diệm Thiên Ngạo, trực tiếp đi đầu thai là kết thúc rồi, ai biết thế nào mà còn có quy tắc như vậy nữa, thật tức chết.

Giằng co lâu như vậy, tôi cuối cùng vẫn là đi đến Qủy giới, từ chỗ anh em Thanh Minh biết được, lúc tôi chết thì Qủy Vương đã được thả ra, Trần Dương đã quay về trần gian, tôi ở Qủy giới mấy ngày cũng không gặp được tên chết tiệt kia, nhưng lại ngoài ý muốn mà gặp được Thanh Cơ.

Mỗi lần nhìn thấy người phụ nữ kia, tôi luôn cảm thấy cô ta là người rất lợi hại, giống như ngoài Vương phi, địa vị của cô ta ở trong lòng Qủy Vương rất cao, sau khi tôi chết đi đến Qủy giới, sắp xếp mọi việc đều do một tay cô ta sắp xếp, chỗ cô ta tìm cho tôi ở cũng đặc biệt hợp ý tôi, một biệt viện nhỏ cổ kính, thanh tịnh tao nhã, là chỗ tôi rất thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK