Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 18: XÁC CHẾT TRỖI DẬY.




CHƯƠNG 18: XÁC CHẾT TRỖI DẬY.

Cơ hội tới rồi, tôi vừa đứng dậy đã bị mẹ từ trong phòng đi ra bắt được. “Tính đi đâu? Ngồi xuống, để mẹ thay băng cho bãi máu trên chân con, bôi thêm thuốc sẽ nhanh khỏi chút.”

Bị mẹ ấn lại trên ghế, bà nâng chân của tôi nghi hoặc hỏi. “Đây, đây là làm sao vậy?”

Cái gì mà làm sao vậy? Tôi không hiểu nên nhìn chân mình, làm gì còn cái gì bãi máu, tối hôm qua vẫn còn vết thương chồng chất hai chân, giờ phút này lại trơn bóng tinh tế như ngọc.

Không nghĩ đến cái thuốc trị thương kia thật sự có tác dụng, cô hai mới cho tôi bôi một chút liền khỏi rồi, chỉ là, thuốc này làm sao giải thích với mẹ, thành thật mà nói, tuyệt đối sẽ hù chết người. Mẹ là một người thông minh, thêu dệt bừa bãi tuyệt đối là lừa không được, im lặng thì lại càng khiến bà hoài nghi, nói gì mới tốt?

Ba~ một tiếng, mẹ đem thuốc mỡ trùng điệp để qua một bên, bà nghiêm túc ngồi đối diện tôi mà nói: “Mạc Thất, mẹ là mẹ con, con nhích mông thôi mẹ cũng biết con muốn làm gì, vì vậy đừng nghĩ dưới mí mắt của mẹ làm chuyện hồ đồ, con cuối cùng giấu mẹ chuyện gì?”

Sinh tôi cũng là mẹ, bà quả thực nói không sai, từ nhỏ đến lớn tôi có chút tâm tư nhỏ đều không qua khỏi mắt bà ấy, nhất là sự thật trước mắt, tôi có chút do dự, nói dối sẽ bị vạch trần, không sợ kết quả thế nào, chỉ sợ mẹ đau lòng, vuốt ve lòng bàn chân tinh tế, tôi cắn răng nói ra sự việc. “Thật ra, tối qua cô hai có đến.”

“Cô hai? Cô hai nào? Mẹ sao lại không biết?”

Ba chỉ có một cô em gái, trừ cô, tôi còn có thể gọi ai là cô hai, mẹ kêu gào khản giọng như vậy, chẳng qua là đang trốn tránh.

“Em gái của ba, cô nhỏ Linh Lung, là cô đem thuốc cho con!”

Mặt mẹ trắng bệch, bà run rẩy nhấn mạnh. “Con bé này, con không thể nói dối với mẹ, hiện tại thẳng với mẹ, mẹ sẽ không trách con!”

“Mẹ! Con...”

Đang lúc tôi muốn giải thích, cửa sân bị người ta dùng lực đẩy ra, có hai người lao vào, vừa thấy mẹ tôi liền hô: “Dì Quỳnh, không ổn rồi, anh cả Thanh Sơn xảy ra chuyện rồi.”

Mẹ nhảy dựng lên, thân thể khẽ run suýt nữa té ngã. “Ông, ông ta làm sao rồi?”

Người trong thôn mắt nhìn lẫn nhau, một người trong đó liền đem sự việc buổi sáng kể ra.

Trời vừa sáng, ông Ba cùng bà nội liền dẫn người ra phía sau núi tìm thi thể của ông nội. Khi bọn họ đến hang động sau núi, phát hiện trong động có ba thi thể, ngoài trừ ông của tôi, còn có ông nội lớn và bà nội cả, ai cũng không nghĩ đến ông nội lớn sẽ gặp nạn.

Bà nội cả mất đã mười năm, thi thể làm sao có thể xuất hiện trong hang động? Ai cũng đoán không ra tại sao, việc cấp bách trước tiên là đem thi thể về rồi tính tiếp. Vì vậy người trong thôn và ba tôi, còn có vài người lớn gan vào hang động nâng thi thể, không ngờ từ đâu đột nhiên lao ra một con cú mèo toàn thân màu đen, lao về phía thi thể của bà nội cả, hướng về phía mọi người kêu vài tiếng, ngay sau đó người chết thoáng cái sống lại.

Đều nói mèo đen tương thông với vong linh, biến cố bất thình lình xuất hiện, ai cũng không phòng vệ, mọi người bị đánh úp trốn đông núp tây, ông Ba, bà nội và người trong thôn bày bố thi triển pháp trận, cũng không cách nào chống đỡ,ba là vì ngăn chặn thay bà nội mới bị bà nội cả cắn bả vai, ngất xỉu tại chỗ, mặt tái xanh, miệng sùi bọt trắng, toàn thân run rẩy không thôi.

Mẹ nghe xong liền ngã ngồi trên mặt đất, lớn giọng khóc lóc, ba gặp chuyện, chút hy vọng sống của bà đều mất rồi.

Tôi cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, mẹ khóc thế này, hoàn toàn không nghĩ được gì, không biết phải làm sao mới tốt! Vừa nghĩ tới ba có thể sẽ chết, lập tức ôm lấy mẹ cùng nhau khóc thảm thiết.

“Các người đừng khóc nữa, người trong thôn bọn họ đang trên đường trở về, nhanh chóng chuẩn bị chút gạo nếp, tốt nhất mang theo móng lừa đen, thứ đồ chơi đó đối phó với cương thi hữu dụng nhất, cũng là thứ đồ đuổi cương thi tốt.” Một người trong thôn dậm mạnh chân gọi tôi.

Mẹ thoáng cái từ trên đất đứng lên, cũng không quản tôi, đẩy mạnh hai người trong thôn kia vọt vào trong nhà.

Tôi lôi kéo một người trong đó hỏi: “Ông nội không phải đã mất đầu rồi sao, ông làm sao có khả năng chạy thoát?”

“Tôi làm sao biết được, người trong thôn bảo chúng tôi về báo tin, cũng không có nhìn kỹ, sau khi chúng tôi chạy khỏi, ông nội lớn và bà nội cả của cô cũng đã chạy thoát.”

“Không đúng, Tiểu Thất, cô sao lại nói ông nội của cô mất đầu rồi?” Người trong thôn thấp hơn bên cạnh giọng nghi vấn. “Tôi nhìn rất rõ ràng, trên cổ ông nội của cô có in dấu tay, đầu ông ta vẫn tốt, không có mất, cô ảo tưởng sao!”

Ngoại trừ tôi và con qủy háo sắc, không ai biết ông nội mất đầu, bọn họ nói như vậy tất nhiên là thật, vậy đầu của ông nội là ai để lên?

Tôi còn muốn hỏi rõ hơn chút nữa, mẹ đã chuẩn bị một túi gạo nếp, dưới nách kẹp theo một thứ đen thui có mùi hôi chạy qua. “Mau mau đưa tôi đi.”

Người trong thôn không dám sơ suất, dẫn theo mẹ chạy ra ngoài, tôi cũng đuổi theo phía sau, mẹ quay đầu lại hướng tôi quát: “Không được đi, giữ nhà đi, ngộ nhỡ ông Ba của con từ hướng khác trở lại, con cũng tiện tiếp ứng.”

“Mẹ, trong nhà chỉ có mình con, linh đường của ông nội vẫn còn, mẹ không sợ bọn họ trở lại tìm con?”

Mẹ sững sỡ, có thể là cảm thấy lời tôi nói có lí, bèn cho tôi cùng đi tìm ông Ba và những người khác.

Đến cửa thôn, nhìn ông Ba bọn họ mạng theo ba chạy tới rất nhanh, cách xa mấy mét, tôi liền nghe thấy mùi hôi, giống như là thi thể hư thối.

Vào lúc phân tâm, ông Ba bọn họ đã đến trước mặt, ông nhằm vào mẹ tôi hỏi: “Đồ đã đem đến chưa?”

Mẹ cũng không nhiều lời, đem móng lừa đen quăng trước mặt ông Ba, sau đó đem túi gạo nếp cho bà nội.

Chuyện này, người trong thôn cũng không nổi cáu với mẹ tôi, mà là để bà nội cạy miệng của ba, tôi nhìn thấy trên đầu lưỡi của ba thứ gì đó giống như hạt ngọc, người trong thôn một chưởng vỗ vào cổ của ba, hạt ngọc bắn ra, ông thuận thế tiếp được, bà nội cầm móng lừa đen nhét vào miệng của ba.

Hahaha, một hồi âm thanh lạ phát ra trong cổ họng của cha, ông toàn thân co quắp một hồi bỗng nhiên toàn thân bất động, giống như đã chết.

Tôi đứng ở bên cạnh, nín thở, nhìn bà nội đem gạo nếp đắp trên miệng vết thương của ba, không lâu sau phát ra tiếng xèo xèo, trên miệng vết thương toát ra khói trắng, gạo nếp bắt đầu hoà tan, biến thành nước dịch nhờn, trong không khí tràn ngập mùi thối của thi thể.

Mọi người đều giống tôi tập trung vào ba, đợi vài giây sau, ba bỗng nhiên trở mình bật lên, trong cổ họng phát ra âm thanh lạ, hai tay liều mạng đánh vào trong miệng, muốn kéo thịt móng lừa ra.

Ông Ba quát to một tiếng cưỡi lên trên người ba, đừng nhìn ông ấy đã cao tuổi, nhưng lực tay không hề yếu chút nào, luyện qua binh khí, sức lực so với nông dân còn mạnh hơn. Ông ngăn chặn hai tay của ba, hai chân dùng sức kẹp lấy, ba liền không thể động đậy.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mới đầu ba còn có chút giãy dụa, lúc sau lông mày chậm rãi nhẹ nhàng hạ xuống. Lúc này, ông Ba người trong thôn mới chậm rãi buông tay ra, bảo người mang ba trở về.

Bà nội nãy giờ ở một bên lặng lẽ rải gạo nếp lên vết thương, tôi phát hiện gạo nếp được phủ lên, đã thôi không hoà tan thành chất lỏng, mùi thối theo miệng vết thương toả ra càng lúc càng nhạt, gạo nếp này đúng thật là thứ vừa tà ma vừa thần kì.

Về đến nhà, người trong thôn không yên tâm, đem ba trói chặt lại, phòng ngừa ông tỉnh lại cắn người, trước khi chưa hoàn toàn trừ hết thi độc, ai cũng không dám bảo đảm ông cuối cùng là vẫn còn sống hay đã chết.

Mẹ một mực chăm chú kéo lấy tay tôi, bà nhìn chằm chằm ba nước mắt lã chã rơi, làm thế nào cũng khuyên không được.

Không ngờ bà nội cả ác độc như vậy, không chỉ muốn giết tôi, đến ba cũng không chịu buông tha. Mới đầu còn bởi vì ông trời đối với bà bất công trong lòng áy náy, hiện tại bà ta đem ba tôi hại thành thế này, tôi sớm đã cho rằng bản thân không nợ bà ta gì nữa. Loại người này, nên giống như tên người chết nói, đi vài vòng mười tám tầng địa ngục cũng không hết hận.

Hiện tại, tôi chỉ là không hiểu, rõ ràng nhìn thấy quỷ Hắc Bạch đem hồn phách của bà nội cả đến địa phủ, làm sao lại chạy ra hại người? Không lẽ quỷ giới cũng có nội ứng không thành?

Trong phòng ngoài phòng, mọi người đều lo lắng cho vết thương của ba, người trong thôn và bà nội trù tính làm sao bắt lấy bọn bà nội cả đã hoá thành cương thi, chốc lát trong sân ầm ĩ không thôi.

Tôi nhìn mặt mày bọn họ buồn rầu, đột nhiên nghĩ đến sau khi tên người chết đi, có nói tôi cái gì đó, gì mà trong lưới mang theo một đống điều, sau đó đem miếng ngọc bội trắng Từơng Long nhét dưới gối đầu của tôi, sáng nay bị rất nhiều việc làm quên mất, hiện tại mới nhớ đến thứ đồ chơi kia, thế là chạy ngay vào phòng, quả thật tìm được miếng ngọc trắng ngay tại gối đầu.

Mỗi lần có mối nguy hiểm,món đồ này sẽ xuất hiện, nó là công cụ có thể kết nối tôi và tên người chết, tôi cố gắng hồi tưởng, nhưng tối qua bị giày vò mệt mỏi vây khốn, một chữ cũng không nghĩ ra, hiện tại có thể cứu ba chỉ có tên quỷ chết tiệt này.

Tôi đem những gì tôi biết đều niệm hết một lần, ngọc trắng vẫn là ngọc trắng, tôi nóng nảy ném miếng ngọc trắng Tường Long đến góc tường đứng lên chỉ vào nó chửi: “Thứ đồ hư hỏng, thấy chết không cứu, ba tôi sắp chết rồi! Tên khốn kiếp, quỷ háo sắc, lão già còn không cút ra đây cho bà, anh muốn thấy tôi cùng cái thôn này chết cùng một chỗ mới cam tâm đúng không!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK