Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 318: PHỔ CẬP KHOA HỌC DƯỚI ĐỊA NGỤC LÀ GÌ?




Ai, không muốn nói chuyện với kẻ lạnh lùng vô tình này, đã sớm nhìn thấy bản sắc của Trần Dương này, anh ta chính là tên khốn không tim không phổi, muốn anh ta để ý tới mạng người còn khó hơn lên thời.

Không bao lâu, một chiếc ô tô màu trắng dừng lại trước mặt tôi, một người đàn ông từ trên xe bước xuống, khoảng chừng bốn mươi tuổi, mang một kính mắt gọng vàng, thoạt nhìn khá nho nhã, âu phục thẳng tắp, chất liệu tinh tế, vóc người cũng trắng nõn cao lớn, là người lịch sự.

Trần Dương trực tiếp đi lên trước, tôi và Trương Hào đi theo sau anh ta. Tôi nhìn nhãn hiệu trên đầu xe, ôi, bốn cái vòng tròn giá tốt, nhà người này cũng hẳn là cũng không kém, Trần Dương nói đến làm việc, tôi thấy rõ ràng chính là đến kiếm tiền.

Sau khi chào hỏi rồi lên xe, Trần Dương và người đàn ông kia câu được câu không trò chuyện, từ cuộc trò chuyện của bọn họ, tôi biết được người này họ Dương, là Dương của Dương Hoa, quê nội họ Trần, cùng họ với Trần Dương, sau này đổi họ Lý, lí do anh ta chưa nói, Trần Dương cũng không hỏi, tôi không muốn nhớ tên người này, một bên đặt cho anh ta biệt danh Kim Ti Biên, bởi vì gọng kính của anh ta rất thú vị, cho tôi ấn tượng rất sâu sắc.

Bên cạnh Kim Ti Biên có một đứa con, gần đây không thích hợp, muốn mời Trần Dương giúp đỡ xem sao.

Trần Dương ừm một tiếng nói: “Cậu Lý, tôi đã gặp, cậu ấy thuê xe đi trước lúc anh đến rồi, đúng lúc chúng tôi ngồi chung một chiếc máy bay.”

Trong lòng tôi nghĩ sẽ không đúng lúc như vậy đâu, lẽ nào cậu bé bị búp bê quỷ kia quấn lấy chính là người thuê? Không thể không nói thế giới này quá nhỏ, tùy tiện cũng có thể tình cờ gặp gỡ.

Kim Ti Biên vừa nghe sợ đến mức nhìn chằm chằm Trân Dương, lắp bắp nói: “Đứa nhỏ này, sao quay về cũng không nói với tôi một tiếng chứ? Trước kia nó về thăm người già trong nhà, tôi muốn để nó về sớm một chút, gọi điện cho nó không tiếp, tin nhắn không đáp. Ai, có điều, ngài Trần, sao anh xác định người kia là con trai tôi? Tôi cũng chưa từng cho anh xem ảnh nói.”

Trần Dương cười hai tiếng, hình thức tinh tướng tự động mở ra, anh ta một mặt cao thâm khó dò nói: “Chúng tôi làm nghề này, nếu không có chút bản lĩnh nào, làm sao lăn lộn được chứ?”

Lời nói này, tôi xấu hổ cúi đầu, nói thế nào, tôi cũng là ăn cơm nghề này, nhưng cho dù không bấm ngón tay tính toán, ông Ba từng nói, xem tay tướng mạo là cơ sở, không biết những thứ này, liền khó có thể ăn cơm nghề này tôi kiến thức nửa vời, cẩm thấy bắt được quỷ là OK rồi, nào biết trong này nhiều ngõ ngách như vậy, học đều học không tới.

Kim Ti Biên một bên gật đầu liên tục nói: “Lần này tôi tìm đúng người rồi, ngài Trần, thật sự phải làm phiền anh, đứa bé kia hẳn là đã về nhà, chúng ta vừa vặn theo kịp.”

Tiến vào trung tâm thành phố, Kim Ti Biên sắp xếp chúng tôi ở một khách sạn năm sao, sau khi ăn tối mới mang chúng tôi tới nhà anh ta.

Biệt thự bốn tầng, diện tích rộng rãi, còn có vườn hoa trước sau, vừa nhìn chính là nhà giàu chi phí không ít. Phải biết rằng trong thành phố tấc đất tấc vàng, biệt thự như vậy giá cả đủ để tôi ăn mấy đời rồi.

Đi vào biệt thự, quả nhiê tôi thấy được người trẻ tuổi gặp ở sân bay, cậu ta đang ngồi trên salon chơi game. Sau khi nhìn thấy chúng tôi, cũng không có vẻ mặt gì đặc biệt, đích thực mà nói hẳn là không phản ứng, ánh mắt bình tĩnh đáng sợ.

Người trẻ tuổi hoàn toàn không nhận ra bên cạnh mình ngồi một cô bé, sau khi nhìn chúng tôi tiếp tục cúi đầu chơi di động, trái lại búp bê quỷ kia sau khi thấy tôi liền hiện nguyên hình, dùng gương mặt đầy máu kia dọa tôi.

Kim Ti Biên một bên nhìn người trẻ tuổi trách mắng: “Mạch Mạch, sao con về cũng không nói với ba một tiếng? Có biết ba sẽ lo lắng không?”

Người trẻ tuổi không ngẩng đầu lên, cậu ta hoàn toàn coi thường Kim Ti Biên, tình cảnh này khiến người ta rất lúng túng, Kim Ti Biên ở một bên không thể làm gì khác hơn là quay về phía chúng tôi cười khổ hai tiếng, anh ta cũng không có cách nào nắm bắt con trai mình.

Lúc này, một người phụ nữ trừng ba mươi tuổi từ phòng bếp đi ra, cô ấy bưng tới mấy ly trà đặt trê khay trà, cung kính nói: “Lão gia trở về, phu nhân còn đang ở bẹnh viện, ông thấy tôi có nên qua đó hai ngày không?”

Vừa nghe giọng điệu hẳn là người giúp việc nhà này xem tuổi tác không khỏi cũng trẻ.

Kim Ti Biên vung tay nói: “Bệnh viện bên kia đã tìm người chăm sóc, cô ở nhà chăm soc Mạch Mạch đi.”

Tôi ngồi đối diện với Mạch Mạch, cùng với búp bê quỷ kia trừng nhau, nói thế nào thì tôi là người nó là quỷ, không thể bại trước khí thế của nó.

Dương Mạch đột nhiên chuyển hướng tới tôi, dùng ánh mắt vô cùng cổ quái nhìn tôi, trong mắt tràn ngập căm ghét, giống như đang nói cô nhìn tôi làm gì, khiến tôi cảm thấy cậu ta thật thú vị. Tôi nghiêng đầu qua chỗ khác, không muốn phản ứng lại cậu nhóc không lễ phép này.

Kim Ti Biên đốt thuốc đi tới bên cạnh Dương Mạch, anh ta rên rỉ thờ dài nói: “Mạch Mạch có chuyện gì thì nói với ba, đừng một mình buồn trong lòng, ba cảm thấy gần đây con có chút quái lạ, tìm đại sư đến xem con, con nhất định phải nói thật với ba.”

Dương Mạch bỏ qua tay Kim Ti Biên, không nhịn được nói: “Có tiền nhàn rỗi mang đi làm từ thiện, đừng tiếp tục dằn vặt lung tung trên người tôi, con trai ông không trúng tà.”

“Mạch Mạch, sao lại nói chuyện với ba như vậy? Ba đều là vì con.” Mặt Kim Ti Biên co rút một trận, ngay ở trước mặt khách, anh ta thực sự không thể xuống đài được.

Trần Dương nhếch hai chân lên nhìn Dương Mạch hỏi: “Nhóc con, gần đây ban đêm thường xuyên thấy ác mộng phải không? Cậu nói cậu không tin tà, vậy cô bé theo bên người cậu gì là? Thất khiếu chảy máu, chết oan nha.”

Dương Mạch sửng sốt một chút, Kim Ti Biên bên cạnh cậu ta sợ đến run người.

Búp bê quỷ lộ ra tướng mạo hung ác, há miệng ra thật rộng giống như là muốn nuốt tất cả chúng tôi vào bụng, bộ dạng còn kinh khủng hơn bộ dạng máu me đầy mặt gấp trăm lần.

Kim Ti Biên hơi lui ra ngoài, có chút không thể tin hỏi: “Ngài Trần, anh, anh nói một cô bé, nó ở đây sao? Anh đừng dọa tôi.”

Trần Dương khẽ gật đầu, tầm mắt anh ta cố định trên người búp bê quỷ kia, theo tầm mắt anh ta nhìn lại, nơi đó trống rỗng, không có gì cả.

Búp bê quỷ bị Trần Dương nhìn tức giận ngập trời, nó hí kêu lên: “Không được phép nhúng tay vào việc nhà tôi, các người những đạo sĩ thối, này, bớt lo chuyện người khác, đều cút cho tôi.”

Còn nhỏ tuổi mà miệng đầy thô tục, tôi thật sự không thể nhịn được nữa: “Tiểu quỷ, chúng tôi đây là đang cứu cô. Nếu cô còn dám ở nhân giới phạm vào tội nghiệt, đến âm phủ phải vào mười tám tầng địa ngục. Cô có biết trong địa ngục đó có cái gì không? Có muốn chị đây phổ cập khoa học cho cô không? Miễn cho cô xuống dưới đó lại sợ mất mật. Nếu cô còn dám ở đây ngang ngược, tôi liền để cô nếm mỗi một loại hình phạt tàn khốc ở địa ngục, đang thả cô đi.”

“Tôi phi.” Búp bê quỷ không sợ chút nào, nó quay về phía tôi nhổ bãi nước bọt, hung hăng nói: “Cô nghĩ tôi ngốc sao? Một mình cô người sống sờ sờ thì biết gì? Tôi không bị cô dọa đâu. Cho dù nơi đó thực sự đáng sợ như vậy, tôi cũng không quan trọng, cùng lắm là hồn bay phách tán thôi, nhưng trước đó, tôi nhất định phải khiến bọn họ trả giá thật lớn.

Búp bê quỷ tràn đầy óan khí, ngay cả hồn bay phách tán cũng không sợ, tôi còn có thể nói gì? Rốt cuộc người nhà này đã làm gì với đứa bé này mà lại rước lấy tức giận lớn như vậy?

Kim Ti Biên nuốt ngụm nước đúng lên, rời xa ghế sofa đi đường vòng ra sau lưng chúng tôi run rẩy hỏi: “Cô, cô bé, cô, cô đang nói chuyện với ai vậy? Nơi này thật sự có quỷ sao?

Búp bê quỷ sửng sốt một chút, nó tràn ngập lửa giận nhìn về phía Kim Ti Biên, trong giây át này, tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, con quỷ nhỏ này muốn chúng tôi đừng lo việc nhà nó, vậy nó có quan hệ gì với Kim Ti Biên? Cha con? Anh em? Hay là cái khác?

Mặc kệ quan hệ gì, tôi sợ búp bê quỷ này thật sự làm ra chuyện xấu gì, liền vội vàng nói: “Tiểu quỷ cô đừng làm loạn, tôi thật sự không dọa cô, địa ngục rất khủng bố. Nếu cô còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành cứ nói ra, không chừng tôi có thể giú cô, nhưng nếu cô muốn giết người, vậy thì xong rồi, phán quan địa phủ cũng không có tình như tôi đâu.”

Dương Mạch chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm chỗ trống bên người ngẩn ra, sắc mặt vì hoảng sợ mà tái nhợt, một hồi, cậu ta đứng lên đi tới bên cạnh To Vàng, bọn họ nhìn chằm chằm ghế sofa trước mặt, cả người run rẩy không ngớt.

Cái gì kinh khủng nhất? Chính là biết rõ kẻ địch ở ngay trước mặt, nhưng lại không nhìn thấy, loại cảm giác hoảng sợ này gây tổn thương thần kinh não lớn nhất.

Búp bê quỷ lập tức từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, bó chỉ là Dương Mạch quát lên: “Tôi không sợ. Tôi chưa từng làm bất kì chuyện xấu gì. Tại sao chỉ cho phép Dương Mạch giết tôi, tôi lại không thể giết anh ta? Tôi không cam lòng. Một ngày anh ta còn chưa chết, một ngày tôi không có cách nào tiêu trừ oán khí, tôi liền không có cách nào đến địa phủ báo tin. Các người những đạo sĩ thối này thì biết cái gì? Các người biết người sống thống khổ, làm sao có thể biết rõ những bi ai của quỷ chúng tôi? Đừng gây trở ngại cho tôi, bằng không các người đều phải chết.”

Trần Dương nhướng mày, anh ta còn rất có kiên trì nói: “Quỷ giới có quy tắc của quỷ giới, quỷ có chứa oán khí không có cách nào vào lục đạo, tiểu quỷ, hóa giải oán khí không phải chỉ là lấy mạng đổi mạng, không nên lại để tâm vào chuyện vụn vặt, quỷ giới lại có điều lệ, nhưng không phải để cô đi báo thù, có thể hiểu không?”

Tôi cảm giác được hai người phía sau đã gần như đến bên lề đổ vỡ, đối mặt với tình cảnh vô cùng quỷ dị, người bình thường đích thực khó có thể chịu đựng, hai cha con bọn họ còn có thể sừng sững không ngã, cũng coi như là người có năng lực chịu đựng tương đối lớn.

Phù phù một tiếng, Dương Mạch ngã quỵ trên đất, cậu ta vỗ vỗ mặt đất lẩm bẩm: “Em ấy trở về, nhất định là em ấy trở về, Huyên Huyên, là Huyên Huyên, em ấy trở về.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK