Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 165:




Ai?

Tay của ai?

Tôi cố gắng từ trong giấc mơ tỉnh lại nhưng lại giống như bị thứ gì đó khống chế, đấu tranh thế nào cũng vẫn bị tiến vào từng tầng từng tầng mơ màng, hỗn tạp. Cho dù cố gắng mở được mí mắt nặng trĩu lên thì cũng chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.

Bàn tay lạnh giá vẫn đang sờ soạng bụng tôi, đột nhiên bóng đen thu tay về, hắn đứng bên giường rồi cúi đầu hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm bụng tôi, không biết đang nghĩ gì.

Khi hắn thu tay về dường như tôi lại có thể cử động rồi, sợ hãi nhìn hắn hỏi: “Anh, anh là ai?”

Lời vừa dứt, Quỷ vương Dạ Quân và Trần Dương một trước một sau từ ban công chạy vào.

Tôi thấy bóng đen đó chợt lóe rồi biến mất, tên chết tiệt lập tức đuổi theo sau.

Trần Dương chỉ nhìn về nơi bọn họ biến mất một chút rồi đi đến bên giường tôi hỏi: “Không sao chứ!”

Đối mặt với Trần Dương tôi không có dũng khí để đùa cợt. Hơi thở của anh ta và Trần Tú Tài quá khác nhau.

Ngồi dậy, trên chiếc giường đơn đều là mồ hôi của tôi, quần áo trên người cũng bị mồ hôi làm cho ướt hết. Tôi theo bản năng sờ bụng mình, trên tay có thứ gì đó dính dính, sờ không giống mồ hôi, đưa lên mũi ngửi thử hóa ra là máu tươi.

Toàn thân tôi chấn động, sắc mặt tái xanh: “Có thể giúp tôi bật điện lên không? Hình như tôi bị chảy máu rồi, tôi muốn nhìn cho rõ một chút.”

Máu!

Người kia làm bụng cô chảy máu, tôi muốn xem xem tình trạng vết thương thế nào.

Trần Dương vẫn đứng đó, cũng không bật điện lên chỉ lãnh đạm nói: “Đừng sợ, không sao đâu, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay chúng tôi.”

Tôi nghiêng đầu nhìn, một lúc sau mới hiểu được lời anh ta nói.

Những việc anh ta và Quỷ vương Dạ Quân vừa làm đều là giả, chỉ để dụ kẻ địch mắc câu mà thôi.

Không sai!

Với tính cách của tên chết tiệt, sao anh ta có thể không biết tôi đang làm gì, cũng sẽ không dễ dàng để tôi và Trần Dương ở riêng với nhau.

Vụ án tôi tiếp nhận này nhìn có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế lại không hề như vậy. Còn nhớ ngay từ đầu Trần Dương đã nói với tôi, tôi chỉ cần làm những chuyện nên làm, những chuyện khác không được nhúng tay vào. Lẽ nào là chỉ điều này?

Bụng tôi không ngừng chảy máu, rất nhanh đã thấm ướt đẫm lòng bàn tay. Rõ ràng vết thương rất sâu mới chảy nhiều máu như vậy, vì sao Trần Dương phải lừa tôi rằng không sao?

Không được, tôi phải xem vết thương thế nào rồi mới có thể tin rằng mình thật sự không sao.

Ngọ nguậy trở mình bật đèn giường lên. Dưới ánh đèn mờ tối, tôi nhìn thấy bụng mình máu thịt lẫn lộn, ngay lập tức toàn thân bất lực nằm xuống đất, không thể động đậy.

Trần Dương tìm hòm thuốc mang tới, không một tiếng động giúp tôi xử lý vết thương. Mỗi khi tôi bị đau nhe răng nhếch miệng thì anh ta lại dừng một chút, đợi tôi dịu lại mới tiếp tục.

Xử lý vết thương không dùng đến bất kỳ loại thuốc gây tê nào, cũng không nhẹ hơn chút nào so với lúc vết thương tạo thành.

Tôi cảm thấy mình có thể chịu đựng được như vậy cũng được coi như nữ trung hào kiệt rồi.

Trần Dương bảo tôi đừng lo lắng quá, trở về giường nghỉ ngơi một chút.

Trên bụng bị người ta tạo ra một vết thương lớn như thế sao tôi có thể ngủ được, vừa nhắm mắt liền tưởng tượng ra hình ảnh bóng đen dùng đôi bàn tay lạnh buốt cắt trên da thịt. Nếu tôi có thể ngủ được thì thật sự là con lợn ngu ngốc rồi.

Trần Dương vẫn luôn ở lại trong phòng với tôi, đến tận khi trời sắp sáng Quỷ vương Dạ quân mới trở lại. Hai người bọn họ nhìn nhau, tên chết tiệt như có như không nói: “Quả thật là nó! Có điều nó rất giảo hoạt, ẩn núp rất tốt đã trốn vào trong đám người.”

Bây giờ mới hơn sáu giờ, là lúc những cụ ông cụ bà ra ngoài tập thể dục. Nếu muốn bắt người từ trong đám người đó quả thật là không xuống tay được, cho nên tên chết tiệt mới bứt rứt, buồn bực tới vài giờ.

“Kết quả trong dự liệu của tôi, nếu như chút bản lĩnh này hắn cũng không có thì sao có thể leo lên từ dưới như vậy.” Trần Dương lại không cảm thấy có gì đáng tiếc hết.

Quỷ vương Dạ quân đáp một tiếng rồi đi đến trước mặt tôi: “Tình hình thế nào rồi?”

“Nếu như không phải ngửi thấy mùi máu rồi kịp thời đến đây, có lẽ hắn đã làm xong việc rồi.” Trần Dương thành thực nói: “Những năm gần đây, hắn ta đã hại vô số người, muốn bắt được hắn cũng không dễ. Nhưng nếu như đã bị bắt rồi thì đừng làm theo quy trình cũ nữa, trực tiếp tiêu diệt đi.”

Nghe ý trong lời bọn họ thì người hại tôi chính là quỷ cấp thấp nhảy lên chứ không phải gốc thiện! Hắn đã tìm đến đây phỏng chừng đã ngắm trúng tôi từ lâu rồi, chỉ là tôi ngu ngốc không phát hiện ra điều gì mà thôi.

Lần này hai người bọn họ cùng nhau diễn kịch để dụ con quỷ này xuất hiện rồi nhân lúc hắn ra tay thì bắt lấy. Chỉ là con quỷ này quá mức giảo hoạt, ẩn đi hơi thở của mình mới có thể may mắn chạy thoát. Nhưng, con quỷ này vì sao lại ra tay ở bụng tôi chứ?

Vấn đề này tôi vẫn không thể nào hiểu được. Không có chuyện gì tự nhiên rạch bụng tôi làm gì, con quỷ này không phải có tật xấu gì đấy chứ!

Tôi nghĩ đến nhập thần, đột nhiên cảm thấy người nhẹ bẫng, thì ra là đã bị Quỷ vương Dạ quân bế lên, chỉ nghe hắn nói với Trần Dương: “Bây giờ Bản tôn sẽ đưa cô ấy đi, ngươi hãy giải quyết nốt hậu quả! Còn nữa, đừng cho rằng lần này hợp tác là có thể giải quyết triệt để mọi ân oán. Lý giải xong việc này lại gặp mặt, Bản tôn nhất định phải lấy mạng ngươi.”

Trần Dương vẫn trầm lắng như cái hũ nút, cũng không biết anh ta nghe lọt tai hay chưa.

Quỷ vương Dạ quân bế tôi lên vừa quay người đi, tôi đã chìm vào trong bóng đêm, dựa vào ngực anh, tôi an tâm trở lại, nhắm mắt nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK