CHƯƠNG 425: LÀM NGƯỜI PHẢI CẢM ƠN
Tôi cảm thấy sức thuyết phục của tôi rất thấp, cho dù sư phụ và Thiên Hựu đều không nói công việc bận rộn gì nhưng tôi biết bọn họ sẽ không nghe lọt lời tôi. Sư phụ nhất định sẽ âm thầm điều tra, anh ta cơ trí chặt chẽ cẩn thận, cho dù chỉ có 0,1% khả năng thì anh ta cũng sẽ tra ra manh mối, Quỷ giới có anh ta ở đây, tôi thực sự rất yên tâm.
Hôm nay coi như sống sót sau đại mạng, nhặt được một mạng, cảm thấy là người hay là tiên đều không dễ dàng gì.
Trâm cài tóc bị gãy nhưng tôi cũng không nỡ vứt đi, muốn sửa lại cũng không có cách nào khả thi, tôi cũng không hiểu, rõ ràng không hề thiếu một góc nào nhưng lại không thể gắn được vào nhau. Dù có gắn thế nào cũng không được, tôi đã thử vài lần đều thất bại nên dứt khoát cất vào chiếc hộp. Cầu mong lão Vương không bị tôi nói trúng, dù ông ta keo kiệt nhưng tôi vẫn hy vọng ông ta có thể sống sót.
Sau khi gặp nạn một tháng, tôi theo ước định lên Thiên giới, trước khi đi tôi đến gặp sư phụ. Ánh mắt anh ta nhìn tôi vẫn rất kỳ lạ, tôi giải thích với anh ta rồi nhưng hiệu quả không lớn, thậm chí đến nghe tôi nói anh ta cũng không nguyện ý, chỉ để lại cho tôi một bóng lưng.
Thật bực mình! Nhưng cũng rất bất đắc dĩ!
Vốn dĩ tôi không phải người giỏi giải thích, chính là cái gọi là thanh giả tự thanh nên mặc anh ta nghĩ thế nào thì nghĩ đi! Tôi và Thiên đế cũng không có quan hệ gì, tôi không làm sai chuyện gì, sợ cái gì!
Khi đại chiến, tôi thật sự đã cảm nhận được mối tai họa ngầm của tâm ma, chỉ là nó ở trong thân thể tôi một ngày thì tôi liền không được bình yên một ngày. Bây giờ Thiên đế đồng ý giúp tôi loại trừ ma tâm, với tôi mà nói là một chuyện không còn gì tốt hơn.
Đi vào Thiên giới, tôi liền đi đến Ngọc Thanh Cung, anh ta ngồi trên đại điện cao ngất, hai bên còn có thiên thần khác hầu hạ.
Tôi chậm rãi bước lên bậc thang, vừa đi đến cửa đại điện liền nghe thấy giọng Lý Thiên Vương, giọng ông ta không tốt: “Thiên đế, Quỷ giới vừa mới trải qua bấp bênh, còn chưa ổn định, ngài lại để một đứa trẻ con lên làm Quỷ vương, không hợp lý đâu! Huống hồ Thiên Hựu còn là Sát tinh chuyển thế, tính tình thay đổi thất thường, mọi người đều có mắt đều nhìn được tính tình thằng bé không ổn, thần không nghĩ nó có thể đảm nhiệm chức vụ này!”
Có người phản đối Thiên Hựu làm Quỷ vương, điều này nằm trong dự liệu của tôi cho nên khi tôi nghe thấy Lý Thiên Vương nói như vậy cũng không cảm thấy không ổn. Hơn nữa tôi tin rằng có ít nhất là hơn một nữa thiên thần trên đại điện có ý nghĩ này giống ông ta. Dù sao sự có mặt của Thiên Hựu quả thật không tầm thường.
Vì trên điện đang bàn bạc chuyện này, cho nên tôi không trực tiếp đi vào mà đứng bên ngoài điện, không phải có ý muốn nghe lén cái gì mà chỉ đơn thuần là không muốn ngắt lời bọn họ mà thôi.
Dừng lại không bao lâu, Thiên đế nói tiếp: “Thiên Hựu là con nối dõi duy nhất của Thiên Ngạo, con kế thừa sự nghiệp của cha có gì không ổn? Lý Thiên Vương, ông cảm thấy thằng bé không thích hợp vậy ông nói xem, ai có thể làm Quỷ vương đây! Ai làm chủ nhân Quỷ giới mới là người thích hợp?”
Thiên đế không hề vì lời từ chối của Lý Thiên Vương mà buồn bực, ngược lại giọng điệu còn trở nên ôn hòa, ném cho Lý Thiên Đế một vấn đề rất thực tế nhưng lại không đợi ông ta trả lời đã tiếp tục nói ra ý nghĩ của mình.
“Thiên Hựu quả thật tà tính nhưng qua một thời gian quan sát, thằng bé có ở dưới đó gây chuyện không? Bản tôn cảm thấy, phàm là suy nghĩ theo phương hướng tốt thì không có chuyện gì là tuyệt đối! Có lúc chấp niệm truy cầu quá mức, dù là tiên cũng sẽ bị buộc thành ma, huống hồ là một đứa bé tâm trí còn chưa trưởng thành.”
Nói đến đây, giọng điệu Thiên đế nặng thêm vài phần, anh ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Chúng ta đều là người trưởng thành, có lẽ nên biết với một đứa trẻ mà nói, ngươi tốt với nó, nó sẽ biết cách hồi báo, trẻ con đơn thuần, trái tim thiện lương tự nhiên sẽ tạo phúc cho chúng sinh, lớn lên cũng có thể trợ giúp Thiên giới, bản tôn thấy lai lịch của Thiên Hựu cũng không hề kém Thiên Ngạo, cho nên để thằng bé quản lý Quỷ giới là điều không thể tốt hơn.”
Qua những lời này có thể thấy được, phân tích của Thiên đế quả thật tương đối trúng trọng điểm, đồng thời cũng suy nghĩ đến sự yên bình của đại cục. Cho dù mấy câu sau của anh ta có ý toan tính nhưng tôi vẫn cảm kích xuất phát điểm của anh ta, không hy vọng những thiên thần kia bức con trai tôi vào đường cùng.
Lý Thiên Vương còn có chút chần chờ, trầm tư nói: “Thần nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy Thiên đế nghĩ quá đơn giản rồi! Chủ nhân Quỷ giới quả thật không phải người bình thường có thế đảm nhiệm được, nhưng cũng không thể vì Thiên Hựu là con nối dõi của Dạ Quân liền lập thằng bé làm Quỷ vương đời tiếp theo! Cái khác không nói nhưng thằng bé có thành phần không ổn định, khó mà...”
“Bản tôn đã phái Tử Hư đến Quỷ giới giúp đỡ dẫn đường cho Thiên Hựu! Lý Thiên Vương, nhân tố không ổn định mà ông lo lắng đó đều không phải vấn đề gì to tát! Chuyện này dừng ở đây thôi, không cần nói nhiều nữa! Nếu như đứa trẻ đó thật sự làm ra chuyện gì quá kích, Tử Hư sẽ biết phải xử lý thế nào! Không cần ông phải lo lắng.”
Có lẽ là bởi vì Lý Thiên Vương năm lần bảy lượt phản đối, giọng điệu của Thiên đế cũng theo đó mà cứng rắn hơn, bắt bẻ Lý Thiên Vương trước mặt mọi người, độc đoán quyết định chuyện này.
Lý Thiên Vương lại không hề sợ chết, ông ta không phục: “Nếu Thiên đế đã tự có quyết định trong lòng thì thần cũng không còn gì để nói nữa. Vậy hy vọng sau này Quỷ giới sẽ không còn nhiễu loạn!”
Ha ha ha, Lý Thiên Vương này cũng thật sự to gan, lời này mà cũng có thể nói ra được, không sợ Thiên đế gây khó dễ sao! Ông ta rõ ràng rất không tán thành Thiên đế làm như vậy nhưng vì thân phận của đối phương nên không thể không thỏa hiệp, chỉ là đã nhận mệnh rồi hà tất phải nói thêm lời nói khó nghe này nữa!
Thiên đế là người có thân phận thế nào chứ, anh ta liếc mắt nhìn Lý Thiên Vương: “Lý Thiên Vương có phải không vừa lòng với quyết định của bản tôn không, vậy Thái Bạch ông nói xem, có còn ai thích hợp hơn để làm chủ nhân Quỷ giới không? Mọi người nếu như có ý kiến gì có thể nói ra, chúng ta thảo luận!”
Người tám lạng kẻ nửa cân, Thiên đế nói ra lời này, tôi tin chắc sẽ không ai trên điện dám nói lời phản đối, anh ta chỉ đích danh Thái Bạch, không biết có dụng ý gì.
Thái Bạch đứng ra, chắp tay nói: “Thần không có cái nhìn gì!”
Aiya, Thái Bạch không phải là vẫn còn giận dỗi vì chuyện xảy ra hôm đại chiến Quỷ giới đó chứ! Ông ta không có cái nhìn gì, tôi thật không tin! Có lẽ là không muốn nói mới đúng!
Từ lâu đã biết Thái Bạch là người hoặc không nói hoặc nói, một khi nói thì sẽ dọa chết người. Hơn nữa từng chữ ông ta nói đều đánh vào trọng điểm khiến người khác không thể không tín phục!
Lý Thiên Vương vừa nghe liền không vui, ông ta ‘hừ’ hai tiếng: “Thái Bạch, chuyện lớn như vậy sao ông lại không có cái nhìn gì được! Chuyện lớn như vậy, lẽ nào ông không nói chút gì đó sao? Nếu như mọi người đều nghĩ chuyện lớn không liên quan đến mình thì sau này chuyện lớn chuyện nhỏ ai tới giải quyết?! Mọi người đều vì Thiên giới Thiên đình mà làm việc, nên chia sẻ nhiều hơn mới đúng.”
Thái Bạch nhíu mày, bình tĩnh nói: “Chuyện này quả thật tôi không có cái nhìn gì, làm hay không cứ thuận theo tự nhiên là được, làm nhiều việc mà đều dồn hết tâm ý vào ngược lại cũng phản tác dụng.”
Lý Thiên Vương ho khan vài tiếng, đen mặt không nói gì nữa. Tôi đứng ngoài điện nhìn thấy rõ ràng, cười thầm Lý Thiên Vương này đúng là não không ổn, một tên đầu gỗ chính hiệu.
Đúng như tôi nghĩ, Lý Thiên Vương không nói gì, Thái Bạch cũng không thể lộ ra điều gì, chuyện kỳ lạ càng không nên không có chuyện gì mà lại kiếm chuyện, cho nên một lát sau Thiên đế mới thấp giọng nói: “Lời Thái Bạch nói mọi người đều nghe thấy hết rồi chứ, ông ấy nói vậy tự nhiên có lý lẽ của ông ấy. Thuận theo tự nhiên là được rồi, sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa. Hôm nay đến đây thôi, lui hết đi, bản tôn còn có việc khác phải làm.”
Không lâu sau trên Ngọc Thanh điện truyền đến tiếng động, nghe thấy bên trong nói vài tiếng cung kính Thiên đế, tôi liền nhanh chóng vọt đến phía sau đại điện.
Lục tục có người ra khỏi đại điện, Lý Thiên Vương và Thái Bạch đi cùng nhau, khi đi qua trước mặt tôi, ông ta nặng nề ‘hừ’ một tiếng.
Tôi không biết ông ta có phát hiện ra tôi không nhưng qua tiếng ‘hừ’ mạnh này tôi cảm thấy tôi đã bị lộ rồi, cũng không biết đã trêu chọc ông ta ở đâu mà lúc nào ông ta cũng không vừa mắt tôi!
Tôi trừng mắt nhìn ông ta, phát hiện tay trái ông ta không có gì lại nhớ đến bảo tháp của ông ta đã bị hủy, trong lòng tôi cũng cân bằng không ít. Chỉ là không biết Lý Thiên Vương này đến đây làm gì, pháp khí cũng không còn, mà còn dám kiêu ngạo trên điện, làm mưa làm gió, cũng không biết tự lượng sức mình!
A, tên này sẽ không phải vì chuyện bảo tháp mà bực bội với tôi đấy chứ! Bảo tháp bị hủy nhưng cũng không phải tội của chúng tôi! Nếu ông ta muốn tính khoản nợ này lên người Thiên Hựu thì lòng dạ người này đúng là quá nhỏ nhen rồi!
Thái Bạch nhìn thấy tôi cũng không nói gì, tôi dứt khoát từ sau điện đi ra, anh ta gật đầu với tôi coi như chào hỏi. Dù sao trước đây đã gặp mặt, anh ta cũng có chút giao tình với sư phụ tôi cho nên ngoài mặt vẫn nên khách khí với nhau!
Tôi do dự một lát vẫn gọi anh ta lại: “Tinh Quân!”
Thái Bạch dừng bước quay đầu hỏi tôi: “Kính Cơ nương nương có chuyện gì sao?
Lý Thiên Vương thấy Thái Bạch dừng bước, ông ta cũng dừng bước theo, còn quay đầu nhìn tôi, ném cho tôi ánh mắt khinh thường, tôi nhịn, người đàn ông này đúng là lòng dạ gà con.
Tôi tiến lên vài bước, đi tới trước mặt Thái Bạch, nhẹ giọng nói: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn cảm tạ ngài trên Ngọc Thanh điện đã vì con trai tôi.”
Thái Bạch hơi ngạc nhiên, dường như biết tôi ở ngoài đã nghe thấy gì đó, anh ta nhàn nhạt nói: “Tôi cũng không phải có ý nói giúp cho Thiên Hựu, quả thật không có cách nào xem được tương lai cậu nhóc, đối với người hoặc chuyện không rõ ràng, tôi sẽ không phán bừa. Nếu tôi dám phán đoán xằng bậy sẽ hủy hoại cậu bé cho nên vẫn nên thuận theo tự nhiên, từ từ rồi xem thế nào!”
Tôi biết lời Thái Bạch không hề giả dối, anh ta cũng không phải đang giúp tôi và Thiên Hựu nhưng lời anh ta quả thật đã kết thúc cuộc tranh luận khi nãy. Vì thế, tôi vẫn nên có lòng cảm kích anh ta.
Tôi cười với anh ta, gật đầu nói: “Tinh quân yên tâm, tôi sẽ không để Thiên Hựu phụ lòng mong đợi của ngài đâu. Lời ngài nói hôm nay trên điện nhất định sẽ được hồi báo!”
Thái Bạch có địa vị hết sức quan trọng trên Thiên giới, lời anh ta nói còn hơn một hồi chiến tranh. Hôm nay, mặc dù trên đại điện anh ta không nói giúp Thiên Hựu nửa câu nhưng một câu ‘thuận theo tự nhiên’ của anh ta lại hơn bất kỳ một câu ca ngợi nào. Chỉ một điểm này, tôi sẽ không khiến anh ta thất vọng.
Trong cơ thể Thiên Hựu có Cửu Chuyển Huyền Tâm, nó lại là Sát Tinh trời sinh, đúng như lời Lý Thiên Vương nói, Thiên Hựu chính là quả bom nổ chậm, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ. Dựa theo cách làm thường ngày của Thiên giới là thà giết nhầm còn hơn bỏ xót để tránh lưu lại mối hậu họa về sau nhưng Thái Bạch lại không vì nguyên nhân nhân tố không ổn định mà tuyệt đường sống của Thiên Hựu. Tôi nghĩ có lẽ từ đáy lòng ông ta hy vọng Thiên Hựu có thể trở thành một bậc minh quân, làm một chủ nhân tốt của Quỷ giới cho nên mới thuận theo lời Thiên đế!
Bất kỳ ai đối xử tốt với Thiên Hựu, tôi đều sẽ ghi nhớ trong lòng, một ngày nào đó nhất định sẽ hồi báo tất cả, làm người phải biết cảm ơn mới có thể sống chân thật!