Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 72: RA VẺ CAO THÂM




CHƯƠNG 72: RA VẺ CAO THÂM

Người này, đúng là cứ nói câu nào không hợp thì sẽ đấu võ mồm thật khiến người ta muốn vứt bỏ vì chán ghét.

Tôi xoa xoa phần đầu bị đánh, oán hận trừng mắt lên với anh, tôi mới chỉ nghĩ mà thôi, không muốn bán thật mà, sao lại bạo lực như vậy chứ!

Quỷ Vương Dạ Quân thấy mặt tôi tràn đầy oán khí, anh liền cười, nâng cằm tôi rồi nói: “Em muốn kiếm tiền, đơn giản thôi, vi phu có rất nhiều cách.”

Tôi không tin anh, ở Quỷ giới, anh là ông chủ, nhưng đây là Dương giới, không phải là nơi anh có thể định đoạt được. Tôi bực bội hừ một tiếng, không buồn để ý đến anh.

“Nhóc con, lại bắt đầu nghi ngờ bản tôn rồi hả? Từ xưa đến nay, tất cả những người có tiền đều có chung một nhược điểm đó chính là sợ chết. Mà phàm là những người có quyền thế thì đều không phải là người quân tử, làm nhiều việc trái lương tâm thì tất nhiền là sẽ sợ nhất việc gặp quỷ. Tổ tiên nhà em làm nghề bắt quỷ còn gì, từ nhỏ em không được tiêm nhiễm thì ít ra cũng biết sơ sơ chứ, dựa vào mấy lá bùa quỷ mèo cào của em, ta sẽ dẫn em đi bắt quỷ làm giàu.”

Quỷ Vương Dạ Quân thấy tôi sững sờ thì lập tức nói thêm: “Nhìn em ngẩn ra kìa, nói đơn giản hơn thì vi phu sẽ đi bắt quỷ thay em, em chỉ cần diễn kịch cho tốt là được, dù sao thì ta ở đây cũng nhàm chán, chỉ cần phu nhân kiếm được tiền rồi thì chia cho ta là một phần là được.”

Nghe qua thì ý kiến này có vẻ như không tệ, nhưng tôi cũng tự biết năng lực của mình đến đâu, gia đình làm nghề này, nhưng ông Ba và bà Ba không cho tôi tham gia, tôi biết sơ sơ gì đâu chứ, vẽ bùa ra còn chưa chắc đã có thể trấn được mấy con quỷ nhỏ, mà mấu chốt là không có nhân lực trong chuyện này nữa. Tên chết tiệt kia là nhân vật lớn, nhưng anh sẽ không dễ gì mà lộ diện, mà tôi thì là một con nhóc, ai lại tin tôi chứ.

Không thể, không thể nào đâu.

Tên chết tiệt kia nhân lúc tôi còn đang ngẩn người ra, hôn tôi một cái rồi cười tủm tỉm: “Đừng nghĩ gì cả, em cứ nghe vi phu đi. Những chuyện khác cứ để ta làm cho, em chỉ cần đợi tin tốt từ ta thôi.”

Nói xong, đã không thấy tăm hơi của tên chết tiệt kia đâu nữa rồi.

Việc này cứ vậy mà quyết định ư? Tôi hơi ngẩn ra, tính tình tên này đúng là nói là làm, còn không cho tôi cơ hội nào để thở dốc nữa.Chậc, chậc, chậc, đường đường là Vương của một giới mà vẫn còn đòi chia lợi ích với tôi, anh thì thiếu bao nhiêu tiền chứ.

Tên chết tiệt kia đã đi là liền đi cả ngày, khi trở lại thì trời đã tối đen. Tôi thấy anh đang nằm trên giường đọc sach, tò mò hỏi xem tình hình sao rồi, nhưng anh lại bảo tôi là đừng hỏi gì cả, việc làm sẽ đến đây nhanh thôi, tôi chỉ cần đợi nhận việc là được rồi.

Mặc dù tôi không thích dáng vẻ tự cho là đúng cua ranh cho lắm, nhưng mà tôi vẫn thầm cảm thấy hơi hồi hộp và mong chờ.

Nếu lần này thật sự có khách tìm đến, tôi không biết bắt quỷ, thì phải giả quyết thế nào? Trừ việc có đôi mắt thấy được quỷ ra thì tôi chẳng biết làm gì cả. Tôi ai oán ghé vào giường, ra sức lấy ngón tay chọc tên chết tiệt kia, nói: “Này, chú già, tôi vẫn nghĩ là chúng ta nên đổi lại ngành khác thì hơn. Anh xem, tôi chẳng biết làm gì cả, nhớ chăng may ra quân bất lợi thì lại bị chê cười, chẳng phải là làm hỏng danh tiếng của anh ư? Tôi thấy anh cao ráo, cường tráng, còn có thể đi xuyên tường, hay là anh đi cướp ngân hàng đi.”

Quỷ Vương Dạ Quân, nhấc tay lên, tôi còn tưởng là anh định đánh tôi, nhưng lần này anh chỉ là bị tôi đâm đến mức thấy phiền, túm cả người tôi lên giường, ngồi lên người anh: “Có thể tin vi phu một lần không?”

Lúc này khoảng cách giữa hai chúng tôi chỉ là độ giày của một trang giấy, tôi còn có thể cảm nhận được chóp mũi của mình đang chạm phải anh. Khoảng cách này hơi mập mờ quá, nên tôi ngẩng đầu lên, cố gắng duy trì khoảng cách hơi xấu hổ với anh, nói: “Không phải là tôi không tin anh, mà chỉ là không tin vào chính mình. Anh cũng biết là năng lực của tôi, cùng lắm cũng chỉ có thể vẽ được mấy tấm bùa trừ tà mà thôi… không thể làm gì quá hơn được. Chú già, hãy thương xót mà đổi cách khác đi mà. Nếu không thì anh cứ lấy bừa mấy thứ trong kho trân bảo của anh ra, cho tôi cầm đi bán, như vậy cũng có thể làm giàu được mà.”

Quỷ Vương Dạ Quân không lên tiếng, chỉ đè đầu tôi ghé sát lại mình, cuối cùng thì tôi bị ép phải chủ động hôn anh. Anh thừa dịp đó, xoay người đè lên tôi, đầu lưỡi chết tiệt chui vào miệng tôi, cẩn thận nhấm nháp dư vị ngọt ngào trong đó.

Dép lê vẫn còn trên chân tôi, tôi cố sức đẩy anh ra: “Ấy, đừng lộn xộn, đang bàn chuyện nghiêm túc mà.

Quỷ Vương Dạ Quân dùng một tay, bắt lấy tay cổ tay tôi rồi cố định trên đỉnh đầu tôi, tay kia thì cởi quần áo tôi ra, tiện thể còn bắt đầu ra sức xoa bóp bầu ngực của tôi. Đáng chết, biết anh là con sói từ trước rồi thì nên đề phòng một chút mới phải, bây giờ thì hay rồi, không mặc đồ lót cho mát nên cứ vậy mà bị anh lợi dụng, mà nhìn dáng vẻ của anh còn giống như là đang sờ rất nhiệt tình nữa.

Mặc dù đang là buổi tối, nhưng giờ vẫn còn rất sớm, tôi sợ mẹ đi vào, nên cắn anh một cái rồi né ránh: “Này, anh đến đó ngoan ngoãn làm tốt, thì tôi không đòi hỏi anh nữa. Làm vợ anh bi ai thật đấy đường đường là Quỷ Vương đại nhân mà ngay cả chút phí nuôi dưỡng cũng không chịu cho, đồ keo kiệt.”

Quỷ Vương Dạ Quân thổi một hơi, khiến mặt tôi hơi ngứa ngáy, anh nhếch mép, nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ tà mị rồi cười rộ lên: “Đợi khi nào em theo ta thì tất cả đều là của em.”

Nói hay lắm, đừng có cắn tôi!

Tôi ngẩng đầu lên, không chịu nổi cảm giác cắn cắn nhẹ nhàng của anh trên cổ mình, lực tác động không nặng không nhẹ ấy đang từ từ phá tan lớp phòng ngự trong lòng tôi.

Đáng giận! Đi đến Quỷ giới theo anh thì chẳng phải là tôi đã chết rồi, đã chết rồi thì tôi còn cần tiền làm gì vậy. Hầy, nói cho cùng thì anh cũng chỉ là một tên quỷ hẹp hòi, đồ ác độc, đồ ác độc! Tôi càng nghĩ càng khó chịu, dùng cẳng chân đạp anh: “Đừng có nói dễ nghe thế, anh là tên quỷ hẹp hòi, bây giờ đưa bừa cho tôi một hai món bảo bối thì sao hả, hừ, anh chờ đấy, sớm muộn gì tôi cũng bán khối ngọc kia đi.”

Tôi còn chưa nói xong, tên chết tiệt này đã đâm thẳng vào cửa mình tôi, tôi thét lên theo bản năng.

“Ngoan Bảo, có chuyện gì vậy?” Mẹ nghe thấy tiếng kêu của tôi, gõ cửa hỏi.

“Không sao ạ, con đang thay quần áo.” Tôi trừng mắt lên lườm tên chết tiệt, vội vàng nói lớn về phía cửa.

Tên chết tiệt thẳng nửa người trên lên, lộ ra vẻ mặt khiêu khích, sau đó lập tức dồn sức ở thắt lưng, tôi phát điên lên, nắm lấy tay anh, cắn mạnh lên vai anh, đầu tiên là cố nuốt âm thanh sống động kia xuống, rồi ra sức cắn mạnh người anh, anh hại tôi thì thì tôi cắn chết anh.

Cũng may là mẹ không quá để ý mà cứ thế bỏ đi. Nếu bà cứ thế xông thẳng vào thì tôi sẽ chết mất. Bà thấy tôi thế này, chắc chắn sẽ nghĩ là tôi đang trong thời kỳ trưởng thành, tự mình làm gì đó…

Chuyện tiếp theo thì cũng không cần phải nhiều lời nữa, sau khi giày vò qua nửa đêm, rạng sáng thì tên chết tiệt kia mới để tôi ngủ thiếp đi, đêm nay nằm trong lòng anh, tôi lại ngủ rất yên ổn, hôm sau tỉnh lại thì mẹ đã đi làm.

Sau khi rửa mặt, tôi đi bộ một vòng quanh phòng ba mẹ, phát hiện ra ba không ở nhà, tôi lấy viên huyền hồn đan nhét vào miệng, vốn tôi còn định về phòng, nhưn tên ma quỷ kia ngủ đến mức mười con trâu cũng không kéo dậy nổi, nên tôi đành phải ngồi trong phòng khách xem tivi.

Đến lúc mười giờ, có người gõ cửa. Tôi nhìn qua mắt mèo ra bên ngoài thì thấy hai người đàn ông xa lạ, một béo một gầy, một cao một thấp, đứng cạnh nhau đúng như là bánh nướng và bánh quẩy vậy.

Mẹ đã từng nói, bây giờ bên ngoài có rất nhiều lừa đảo, ở nhà một mình thì tuyệt đối không được mở cửa cho người lại, tôi hơi do dự, nghĩ trong phòng vẫn còn có một tên quỷ, cũng chẳng có gì phải sợ, nên tôi lại mở cửa.

Người đàn ông trung niên mập mạp cười rộ lên nhìn có vẻ rất hòa ái: “Xin hỏi, Mạc Thất có nhà không?”

Tôi không quen người này, sao ông ta lại biết nhà của tôi vậy?

“Tìm tôi có việc gì vậy?”

Sau khi nhìn thấy tôi, biểu cảm của cả hai người này đều rất kỳ lạ, sau khi ngẩn người một lúc lâu thì người đàn ông trung niên kia mới lên tiếng: “Ngại quá, tôi không ngờ là cô còn trẻ như vậy. Đây là nhà của Mạc Thất thật ư?”

Ông ta lùi lại vài bước, nhìn số nhà rồi lại quay lại: “Đúng rồi, tôi hôm qua trong mơ có người chỉ điểm, nói là địa chỉ này thì chắc không sai đâu.”

Không phải nói nữa, đây chắc chắn là chuyện do tên chết tiệt kia làm rồi.

Coi như vậy đi, bây giờ công việc tìm đến tận cửa rồi, không thể không nhận, dù sa thì cũng đã đến nước này rồi, đành phải đi một bước, nhìn một bước. Không ai lại làm khó tiền cả, nếu như tôi không nhận thì chẳng phải là phụ sự ưu ái của ông trời sao. Ha ha ha!

“Tôi thấy ông có mây đen bao phủ, chắc là gần đây mọi việc không được suôn sẻ cho lắm nhỉ, vào đi rồi nói.” Tôi học theo dáng vẻ lạnh lùng của tên chết tiệt kia, nghiêng người để người ta đi vào.

Người trung niên cứ thế ngồi lên ghế sofa ở phòng khác, người trẻ tuổi đi theo ông ta thì vẫn luôn đứng đó, không có biểu cảm gì, còn cầm khá nhiều quà cáp và hoa quả trên tay, tôi đoán, chắc hẳn anh ta là vệ sĩ.

Đóng cửa lại, tôi thở hắt ra một hơi, sau khi chỉnh đốn lại cảm xúc tôi mới quay về phòng khác. Không biết là tên chết tiệt kia định ngủ đến bao giờ, công việc này đã đến cửa rồi, một mình tôi đối phó thế nào đây.

Người đàn ông trung niên đợi tôi ngồi xuống rồi đưa danh thiếp ra, nói: “Tôi họ Ân, đây là danh thiếp của tôi, cô Mạc nhìn qua có vẻ khá trẻ nhỉ.”

Tôi nhận danh thiếp, xem xét, suýt nữa thì bật cười. Tên ông ta là Ân Trường Thuận, là người thu mua và buôn bán vàng. Loại người này khác với những doanh nhân buôn bán châu báu bình thường, mặc dù chỉ làm một loại, nhưng tiền lời cũng khá lớn.

Đặt danh thiếp xuống, tôi ra vẻ cao thâm cười nói: “Tôi năm nay mười tám tuổi, Ân tiên sinh nghi ngờ tuổi của tôi không thể giúp được ông à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK