Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 219:




"Mẹ nó, quả nhiên con nhóc này cũng ở đây, lần trước mấy anh chính là bị thua thiệt ở trong tay cô ta, vừa hay lần này đem nợ cũ tính toán luôn một thể được rồi! Con nhóc thối này thành thật bồi thường tiền cho bọn tao, bọn tao sẽ không so đo với mày, nếu không thì đừng trách bọn tao không biết thương hương tiếc ngọc."

Tôi bị những người này vây kín, từng người bọn họ đều hung thần ác sát nhìn tôi chằm chằm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tôi. Tôi ho khan vài tiếng sờ sờ mũi nói: "Bồi thường tiền à! Nói con số tôi nghe một chút, nếu hợp lý tôi sẽ cân nhắc, nếu quá cao vậy thì không cần nói chuyện nữa. Chỉ là, mấy người lần trước của các anh không phải đối thủ của tôi, bây giờ lại dẫn mấy người này đến tìm chết, có phải rất mất mặt hay không? Cần tiền, chí ít cũng phải đánh được tôi mới được!"

Vừa mới nói xong, có một người từ trong bọn họ đi ra, nhìn dáng vẻ rất cường tráng, đoán chừng là đại ca của bọn họ. Anh ta không kiêng nể trên dưới đánh giá tôi vài lần nói: "Nhóc con khẩu khí rất ngông cuồng mà! Được, nếu cô có thể quật ngã tôi, chuyện này chúng tôi sẽ bỏ qua, sau này sẽ không tới đây nữa, nhưng nếu không được thì nợ cũ nợ mới tính gấp đôi, như thế nào?"

Tôi sờ ngọc bội màu trắng ở ngực chần chừ một lúc hỏi: "Bỏ qua, ý của anh là chuyện Tiêu Chí Bình đánh người cũng gộp trong đó? Chỉ cần tôi đánh ngã anh, các anh sẽ không truy cứu người nhà họ Tiêu nữa?"

Tên đại ca cầm đầu cười hắc hắc cam kết: "Không sai, chỉ cần cô có thể quật ngã tôi, việc này cứ kết thúc như vậy."

Một tiếng gầm thét từ phía sau truyền đến, Tiêu Chí Bình đã từ trong phòng Tiêu Linh vọt ra, hai mắt cậu ta vằn vện tia máu, mặt trắng noãn đỏ rừng rực giống như bị máu dính vào, cậu ta không ngừng vung vẩy hai tay, miệng mở rộng không ngừng hướng về phía những người trước mặt này gào thét.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta, tôi lập tức cảm thấy không ổn, xoay người tiến lên muốn bắt cậu ta lại, thế nhưng không biết cậu ta lấy sức lực kia ở đâu đem tôi đẩy ra, vọt thẳng đến trước mặt những người đến gây sự kia, cùng bọn họ đánh đấm lẫn nhau.

Tôi bị Tiêu Chí Bình cậy mạnh đẩy ngã trên mặt đất, bụng dưới va vào trên bàn trà, một luồng đau nhức khó mà chịu được từ dưới thân lan tràn ra, trong nháy mắt liền đau đến mức tôi không thể thở nổi, đành phải ôm bụng nửa ngồi nửa quỳ ở đó hít thở từng ngụm từng ngụm.

Sau lưng âm thanh đánh đấm lẫn nhau dần dần tới gần, tôi chịu đựng đau đớn đứng lên, cùng Tiêu Linh che chở cho mẹ và bà của cô ấy trốn đến một nơi hẻo lánh bên trong.

Mà lúc này, Tiêu Chí Bình đã giống như một tên điên ở trong nhà mạnh mẽ đánh đấm, cách thức cậu ta liều lĩnh đánh nhau khiến cho người ta nhìn thấy mà kinh hồn táng đảm, thời gian qua được một lát, trong phòng khách đã là một mảnh lộn xộn, trên người cậu ta không ngừng có vệt máu chảy ra, máu thấm ướt quần áo của cậu ta, nhưng dáng vẻ của cậu ta vẫn như cũ không có cảm giác đau, những người cùng cậu ta chém giết kia cũng đều vô cùng thê thảm.

Tôi khom người che chở bụng, tập trung tinh thần nhẫn nhịn chịu đựng đau đớn truyền đến từ bụng dưới, mồ hôi lạnh toát ra từng tầng từng tầng, cảm thấy phía sau lưng lạnh buốt khó chịu. Nghe thấy dì Tiêu đang gọi 110, tôi hít một hơi thật sâu, vịn vào ngăn tủ tựa ở trên tường nghỉ ngơi, hy vọng Tiêu Chí Bình có thể chịu đựng được tới khi cảnh sát đến, nếu không chiếu theo tình hình này mà nói thì lành ít dữ nhiều.

Quỷ Vương Dạ Quân bay ra từ trong ngọc bội màu trắng đứng ở bên cạnh tôi, tôi hướng về phía anh thấp giọng hỏi: "Bụng tôi đau quá, anh trâu bò như vậy con của anh chắc là cũng sẽ rất chắc chắn!"

Tên chết tiệt không nói lời nào ôm lấy tôi, ở trong đám người đang đánh đấm loạn xạ thi triển thân pháp, đem tôi từ nhà họ Tiêu trở lại bên trong phòng trọ của mình, vừa nằm xuống, anh liền trầm mặt cởi quần của tôi, nhìn chằm chằm bụng dưới của tôi kiểm tra tỉ mỉ.

"Ông già, chúng ta cứ chạy đi như vậy có được không? Nhà họ Tiêu có xảy ra chuyện gì hay không?"

Bàn tay của tên chết tiệt phủ lên trên bụng của tôi thản nhiên nói: "Hôm nay chính là ngày chết của Tiêu Chí Bình! Cậu ta không bình thường, kiếp trước bởi vì giết người vô số nên hóa điên dại, rất vất vả ở trong Địa Ngục rửa sạch hết tội nghiệt đầu thai, kết quả vẫn không thể nào thoát ly chấp niệm của kiếp trước. Cậu ta và Ân Minh khác nhau, em không cứu được cậu ta đâu. Chỉ có thể để cậu ta về Địa Phủ một lần nữa rửa sạch tội nghiệt của kiếp này rồi đầu thai lần nữa, nhưng muốn rửa sạch triệt để, chỉ sợ một hai đời cũng chưa thể khiến cậu ta toại nguyện. "

"Điên dại? Giết người có thể giết tới mức đem mình hóa điên, cái này phải giết bao nhiêu người chứ? Tại sao cậu ta lại muốn làm như vậy? Vì tìm kích thích? Đây cũng quá cường điệu hóa rồi!" Tôi không hiểu.

Tên chết tiệt gõ gõ đầu tôi, ôm tôi dựa vào đầu giường, kiên nhẫn kể cho tôi về kiếp trước của Tiêu Chí Bình.

Trước giải phóng, trong chiến tranh xâm lược của nước ngoài, người nhà Tiêu Chí Bình bị người ta tấn công tàn sát, khi đó cậu ta vừa hay cũng là mười tám tuổi, tận mắt thấy người nhà của mình bị tra tấn mà chết, cậu ta đã điên cuồng giết chết những người kia, sau đó, cậu ta nhập ngũ đi lính.

Trên chiến trường, cậu ta giống như là tên điên không có linh hồn, xung phong ở tuyến ngoài cùng, không sợ đau không sợ chết, cho dù là bị thương nặng cậu ta vẫn như cũ không hề lên tiếng kêu đau, sau khi chữa trị qua loa là sẽ quay về chiến trường, tiếp tục cùng kẻ xâm lược cố gắng chém giết, so với Mệnh Tam Lang còn hung ác hơn!

Liên tục mấy năm chiến tranh, thù hận và giết chóc ở trong cơ thể cậu ta hình thành một hạt giống khó mà trừ bỏ, dần dần loại tinh thần liều mạng này tạo thành chấp niệm ăn sâu bén rễ trong lòng cậu ta, cũng khiến cho bản thân cậu ta có được sức mạnh tự phục hồi.

Có được ắt có mất, đây chính là số phận!

Quả thực tình huống của Tiêu Chí Bình khác với Ân Minh, tôi biết tôi rất khó mà cứu cậu ta!

Kiếp trước Tiêu Chí Bình là anh hùng, cuối cùng cậu ta chết trận trên chiến trường, cậu ta dùng chấp niệm của mình làm một người chiến sĩ bảo vệ tổ quốc trở thành một người vang danh lẫy lừng, nhưng không có cách nào dung hợp cùng một thiếu niên thời hiện đại, đây chính là sự thật, tôi bất lực.

Tên chết tiệt bảo tôi không nên suy nghĩ nhiều, điên dại giống như vậy chỉ có trải qua Địa Ngục từ từ gột rửa, để cậu ta hoàn toàn nhận rõ sự thật, chiến tranh đã kết thúc, kiếp này là thời yên ổn, có lẽ còn có cơ hội sống lại làm người, một đời bình an.

Lúc hoàng hôn, tôi nhận được điện thoại của Tiêu Linh, Tiêu Chí Bình chết rồi, cô ấy rất đau đớn.

Ở trong điện thoại, tôi khuyên cô ấy nên bớt đau buồn, đây là số phận của em trai cô ấy. Có lẽ bởi vì đã sớm biết sự thật, cho nên tôi cũng không quá thương cảm, có một số người chết so với sống có lẽ còn thoải mái hơn.

An ủi cô ấy vài câu đang định cúp điện thoại, Tiêu Linh giống như chợt nhớ tới cái gì, hỏi tôi rời đi khi nào, lúc ấy tình hình quá loạn cho nên không để ý đến tôi, vì thế vẫn còn cảm thấy vô cùng áy náy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK