Tôi theo Quỷ Vương Dạ Quân đi vào Minh điện, Quỷ tùy thân lập tức từ trong chỗ tối đi ra, quỳ gối ở hai bên nói. "Cung kính đón Dạ Quân trở về!"
Quỷ Vương Dạ Quân bước đi như gió, anh vừa bước nhanh qua Quỷ tùy thân nằm trên mặt đất, vừa quát: "Mời Vương phi vào điện!"
Quỷ tùy thân nhận lệnh lui xuống, Quỷ Vương Dạ Quân đã ngồi ở trên chiếc ghế dễ nhìn thấy nhất trong đại điện. Tôi từ từ đi tới trước mặt anh, đứng ở đó mà không hề lên tiếng, tay lắc lắc. Quả nhiên tôi bị bỏng tới nổi mụn nước rồi, bây giờ cảm giác đau quặn từng cơn.
"Tay bị bỏng à, ta xem nào?"
Đây đã là chuyện tám trăm năm trước, bây giờ mới nhớ tới. Ai thèm sự ân cần thăm hỏi của anh chứ! "Bỏng rơi một lớp da mà thôi, không chết được! Tôi chỉ muốn sớm giải quyết xong chuyện này để quay về đi ngủ."
Quỷ Vương Dạ Quân ngồi nghiêng người dựa lưng vào ghế, chân dài gập lại, một tay chống đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Anh không nói lời nào, tôi tất nhiên cũng sẽ không mở miệng đón ý nói hùa anh. Trên đại điện hoàn toàn yên tĩnh. Không bao lâu tôi liền nghe được Quỷ tùy thân bẩm báo, Vương phi đã đến ngoài điện!
Quỷ Vương Dạ Quân không ngước mắt, chỉ khẽ động ngón tay. Quỷ tùy thân lại lui xuống, mời Vương phi lên điện.
Vương phi thoạt nhìn không tệ, sắc mặt hồng hào còn trang điểm. Cô ta quên đi sự tồn tại của tôi, đi tới trước mặt Quỷ Vương Dạ Quân và quỳ xuống hành lễ, nhận được sự cho phép, cô ta mới đứng lên.
Quỷ Vương Dạ Quân đổi một tư thế khác, vẫn rất tùy ý. Anh ngước mắt lên, lười biếng nói: "Ở ngay trước mặt Mạc Thất, Vương phi lại vất vả một chút, nói lại tình hình đêm đó."
Vương phi đáp một tiếng, mặt không đổi sắc nói: "Thần thiếp nhận lệnh chăm sóc cho Thập Thất nên không dám chậm trễ! Đêm đó sau khi hầu hạ cô ấy ngủ xong, thần thiếp vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy không dám bỏ đi. Sau nửa đêm, Thập Thất đột nhiên nhảy dựng lên, đánh một chưởng vào ngực của thần thiếp. Thần thiếp khó đề phòng được, trúng Huyết Thủ ấn của cô ấy làm tổn thương nguyên khí. Sau đó cô ấy lại gục đầu ngủ, giống như không hề có chuyện gì xảy ra!"
Nói tới đây, mắt Vương phi nhìn tôi với vẻ ai oán lại khổ sở đáng thương!
"Thần thiếp cũng không dám suy nghĩ nhiều, cho rằng Thập Thất bị mộng du chứ không phải cố ý! Cho nên ngày hôm sau không hề hỏi gì mà cùng cô ấy tới trường học, kết quả gặp phải Sở Hiên, không chống lại được mới để Thập Nhất gặp khó xử."
Dùng năm chữ để hình dung, bịa đặt vô căn cứ!
Tôi sống mười tám năm, sao tôi chưa bao giờ biết mình có chứng bệnh này chứ? Còn nữa, cho dù tôi mắc chứng mộng du, xin hỏi có người bệnh nào sẽ vẽ xong bùa trước khi ngủ, trước khi nằm mơ. Tôi lại có năng lực biết trước buổi tối mình sẽ phát bệnh mộng du như vậy à!
Bịa đặt ra lời nói dối, cũng nên giống một chút chứ, nhiều sơ hở như vậy, nói ra không sợ người ta cười chết à!
Quỷ Vương Dạ Quân “A” một tiếng rồi liếc nhìn về phía tôi hỏi: "Em có thừa nhận chuyện này không? Đêm đó có thể có ấn tượng như vậy không?"
Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt bình tĩnh của Vương phi nói: "Vương phi nói tôi mắc chứng bệnh mộng du, điều đó có đúng không? Tôi có bệnh này hay không, anh không biết à?"
Khiêu khích!
Không sai, tôi nói vậy chính là muốn khiêu khích Vương phi! Thế nào.
Tôi ngủ vốn không ngon, từ sau khi Quỷ Vương Dạ Quân xuất hiện, chỉ cần có chút tiếng động là tôi đều sẽ tỉnh lại. Nữa là một người lớn như vậy canh gác ở bên cạnh tôi, điều này căn bản là chuyện không thể ngủ được. Tất cả chuyện mộng du này vĩnh viễn không thể liên quan tới tôi.
Cho dù giả thiết là có thể, tôi cũng không thể không có ấn tượng, điều kiện của huyết phù chủ yếu chính là máu. Ngón tay của tôi vẫn lành lặn, như vậy máu lại từ đâu ra?
Có một điểm đáng để nghiên cứu, sở dĩ Quỷ Vương Dạ Quân không tin tưởng tôi là bởi vì trên huyết phù có mùi máu của tôi. Điều này làm cho tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu được, một điều khó có thể giải thích.
Tôi không biết Vương phi sẽ nghĩ thế nào về lời này, nhưng tôi chính là muốn nói cho cô ta biết, tôi và Quỷ Vương Dạ Quân sinh hoạt chung với nhau, từng chuyện của tôi anh đều biết, tôi có mộng du hay không, anh biết rõ. Hãm hại tôi như vậy thú vị lắm sao? Muốn tranh thủ tình cảm với tôi cũng không cần làm rõ ràng như vậy chứ? Có phải làm mất danh hiệu Vương phi của cô ta không.
Vương phi nhướng mày, nói với giọng điệu khó chịu: "Thập Nhất à, nếu cô vì mộng du mà ra tay với ta, ta tuyệt đối sẽ không trách tội cô. Chỉ có điều, ta thấy bệnh này quá nặng, cần phải chữ trị cho đàng hoàng! Ở Quỷ giới chúng ta có nhiều bác sĩ giỏi, khám bệnh cho cô vẫn dư sức."
Đây là một mực cắn chết không tha chuyện tôi có mộng du chứ gì? Dù sao bất kể tôi nói thế nào, tôi cũng là kẻ gây họa cho cô ta, đúng là buồn cười!
Nếu như tôi thật sự tổn thương cô ta, sáng hôm sau sao cô ta không chất vấn tôi, còn giả vờ như người không sao cả để đi với tôi tới trường học à? Mẹ nó, tâm tư của người phụ nữ này thật sự thâm trầm.
Với công lực của cô ta, bị Sở Hiên đánh bị thương trở lại Quỷ giới, tên chết tiệt nhất định sẽ hỏi thăm ngọn nguồn, cô ta thuận tiện tố cáo, tôi tất nhiên không có năng lực phản bác, quan trọng là tôi bị cô ta lừa gạt còn hoàn toàn không biết gì về chuyện này, chiêu này quá độc.
Tôi không muốn tranh cãi với người như thế, đó là bởi vì cô ta đã từng cứu tôi một lần, nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Bởi vì cô ta đã cứu tôi, tôi nên để cô ta đổ oan một cách vô nghĩa sao, không thể nào.
Tâm trạng phiền não, tay bị bỏng càng lúc càng nóng rát, làm cho dây thần kinh não của tôi cũng giật theo.
Tôi không nói lời nào, không muốn nói chuyện, càng không muốn tranh cãi với Vương phi, dù sao tôi chưa từng làm qua, tôi cũng không mộng du. Từ đầu tới cuối đều là cô ta đang tính kế tôi, nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Trên đại điện lại một lần nữa rơi vào trong sự yên lặng, sự quật cường của tôi làm cho Quỷ Vương Dạ Quân phải mở miệng phá bỏ tình cảnh lúng túng này. "Mạc Thất, bây giờ bản tôn cho em một cơ hội giải thích, lời Vương phi nói có phải là thật không?"
"Trên tay tôi không có bất kỳ vết thương nào, cho nên không nhớ rõ mình từng làm chuyện như vậy. Ngày hôm sau khi tôi rời giường đi tới trường cùng Vương phi, cô ta cũng chưa từng nhắc tới chuyện này với tôi, cho nên tôi không biết có chuyện gì xảy ra? Nếu như tôi thật sự tổn thương cô ta, cô ta đáng lẽ phải lập tức chất vấn tôi mới đúng! Cô ta không làm như thế, lại chạy tới tố cáo với anh. Tôi không hiểu đây là ý gì. Về phần tại sao trên huyết phù lại có mùi của tôi, đó là chuyện anh nên điều tra, không liên quan gì đến tôi."
Vương phi trợn mắt, không vui nói: "Thập Thất, cô nói vậy là có ý gì? Ta không chất vấn cô là bởi vì ta không so đo với cô. Bây giờ cô ở trước mặt Dạ Quân muốn tố cáo ta đổ oan cho cô sao? Những lời ta nói đều là sự thật, hơn nữa ta cũng chưa tố cáo với Dạ Quân, nếu như không phải tự nhiên Dạ Quân phát hiện huyết phù dẫn trên ngực ta, ta vốn đã định ép xuống chuyện này rồi. Không ngờ cô không biết phân biệt tốt xấu như thế, một chút ăn năn cũng không có."
A nói vậy, hai người bọn họ đã từng làm gì? Nếu không làm sao có thể nhìn thấy ngực! OMG, xin tha thứ cho lòng dạ hẹp hòi của tôi, tôi thật sự không rộng lượng, mới có thể để ý tới “chuyện nhỏ” này.
Xét về điểm ai trợn mắt nói mò mạnh hơn, tôi phải cho Vương phi điểm khen ngợi! Mỗi lời nói mỗi hành động của cô ta thật sự làm rất cẩn thận, ngay cả tôi cũng cảm thấy tôi có thể thật sự đã ra tay với cô ta, kỹ năng diễn này, tôi cho điểm tối đa.
Thật hay cho một kẻ không biết tốt xấu, tôi còn có thể nói gì! Giao tiếp với một người ngoài mặt vô hại, sau lưng lại là kẻ tâm địa xảo trá, tôi chịu thua.
Bây giờ, tôi dám nói, từ lần đầu tiên cứu tôi, tôi đã bị cô ta gài bẫy rồi. Làm cho tôi cảm kích cô ta, phá tan ngăn cách giữa chúng tôi, sau đó lại ở trước mặt Quỷ Vương Dạ Quân làm ra hành động đại nghĩa tới bảo vệ tôi, sau đó gài bẫy tôi, một lần hành động giết chết tôi. Đúng là lợi hại, đáng khen, đáng khen mà!