Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 277:




Khi tôi đang suy nghĩ lung tung, Ông Ba lại dừng làm phép, nhìn xung quanh. Tôi không hề phát hiện ra có sự xuất hiện của linh hồn. Chuyện gì đã xảy ra vậy? "Không tìm thấy sao?"

Ông Ba trả lời: "Không có, linh hồn của Triệu Thu Hoạch không đến Quỷ giới, những nơi khác cũng không tìm thấy dấu vết nào. Ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra?"

Linh hồn của Triệu Thu Hoạch không ở Quỷ giới địa phủ? Không thể nào! Thần chết khó có thể phạm sai lầm căn bản như vậy, lại quên thu thập linh hồn cơ chứ! Linh hồn không ở trong Quỷ giới cũng không rơi xuống nơi khác. Nó sẽ đi về đâu?

Nếu không tìm thấy linh hồn của Triệu Thu Hoạch, thì sẽ không thể hỏi về tung tích của thứ kia. Vậy thì vấn đề sẽ không thể được giải quyết. Tình hình khẩn cấp, việc này không thể vì thế mà bị trì hoãn, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác. Chỉ hy họng trong làng không vì chuyện này mà xảy ra chuyện là được, nhưng điều này không ai có thể nói chắc chắn.

Vào buổi tối, khi tôi trở về phòng nằm trên giường, tôi càng nghĩ về nó, thì nó lại càng không đơn giản. Tôi chạm vào khối ngọc trắng nói: "Linh hồn của Triệu Thu Hoạch không ở Quỷ giới địa phủ. Việc này chắc là anh sớm đã biết đúng không?"

"Ừm!" Giọng nói trầm thấp của Quỷ vương Dạ Quân vang lên từ bạch ngọc.

Đã trôi qua bảy ngày trời rồi, mà tên này không biết nói tiếng nào sao? Tôi rất chán nản và nói: "Biết, tại sao không nói ra?" Trong lòng khó chịu, không chỉ hại chúng ta lãng phí thời gian mà còn bận rộn cả ngày.

"Tại sao ta phải nói? Chẳng phải em không cần sự giúp đỡ của ta sao? Nếu em không hỏi, điều đó có nghĩa là em sẽ tự làm được mà. Tại sao ta lại phải làm chuyện thừa thãi? Lúc đầu đã không nghĩ đến việc hỏi ta. Sao bây giờ lại nghĩ đến ta chứ?"

Tôi không nói vì bây giờ tôi đang rất mâu thuẫn. Việc này tôi thực sự không thể đổ lỗi cho anh ấy. Là do cá nhân tôi muốn tránh anh ấy, vì vậy anh ấy nói gì cũng có lý. Thôi bỏ đi, không nói thì không nói, đi ngủ là được chứ gì!

Vừa nhắm mắt lại, tôi nghe thấy giọng nói không vui của Quỷ vương Dạ Quân: “Em như thế rất nguy hiểm."

Cái gì?

Tôi sửng sốt ngồi dậy, trán tôi bị đụng vào một vật cứng, đau đến mức suýt rơi nước mắt. Mặt nạ chết tiệt, đừng có cứng như thế chứ!

Ôm lấy trán rồi nhìn chằm chằm vào anh với vẻ nỗi kinh hoàng sợ hãi, tên chét tiệt này lại chẳng có phản ứng gì, nhưng giọng điệu khi nói vừa rồi hơi đáng sợ. Tôi không hiểu tại sao anh lại nói rằng hiện tại tôi hơi nguy hiểm. Điều này có nghĩa là gì?

Cứ nhìn cứ nhìn, Quỷ vương Dạ Quân đưa tay về phía tôi, tôi theo bản năng rụt cổ lại: "Anh định làm gì? Tôi không nhớ tôi đã đắc tội anh chỗ nào. Đừng dọa tôi, nói chuyện tử tế được không?"

Quỷ vương Dạ Quân gạt tay tôi ra và cốc nhẹ vào đầu tôi, nói: "Ta cảm thấy hình như em đang cố gắng tự lập. Điều này rất nguy hiểm. Có phải em muốn thoát khỏi ta không?"

Ơ, tôi thể hiện quá rõ ràng à? Sao anh ấy nhanh như vậy đã cảm nhận được rồi?

Tôi hơi lúng túng nói: "Không…không có!"

Vừa nói xong đã muốn tát cho bản thân một cái, không có thôi, làm sao mà phải nói lắp? Thế chả phải là vạch áo cho người xem lưng à?

Những ngón tay của Quỷ vương Dạ Quân di chuyển từ trán xuống má tôi, rồi hai tay ôm lấy mặt tôi, lặng lẽ nhìn.

Thành thật mà nói, anh ta không ồn ào cũng không giận dữ, nhưng vẻ lạnh lùng này thậm chí còn khiến người ta cảm thấy run sợ hơn, tôi rất sợ anh sẽ bóp cổ mình, sau đó phát ra tiếng xương cổ gãy rắc rắc, đẩy thẳng tôi vào Quỷ giới.

Lúc này, tôi có dũng cảm đến mấy cũng không dám làm gì, tôi sợ anh sẽ phát hiện ra sự tính toán của tôi, sợ anh phát hiện ra sẽ tức giận.

"Mạc Thất ah, Mạc Thất, tại sao em luôn muốn thoát khỏi ta, ta không đủ tốt với em sao? Hay ta làm không đủ thỏa mãn em, em cứ mạnh dạn nói, ta có thể thay đổi, tại sao luôn nghĩ đến việc thoát khỏi ta chứ?"

Khi Quỷ vương Dạ Quân nói những lời này, giọng anh gần như không có biến động, đôi mắt của anh cũng vậy. Tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của anh dưới chiếc mặt nạ kia, tôi chỉ cảm thấy rằng khi nói điều này anh mang theo một sự tức giận không thể kiểm soát, nhưng lại có chút ấm ức. Tôi không biết cảm xúc khi anh nói là thật hay giả. Tôi có thể chắc chắn rằng, đây dường như không phải phong cách thường ngày của anh.

Tôi nói trong chột dạ: "Ờ ờ, thực ra anh rất tốt, thật đó, rất tốt!"

Vừa rồi chỉ là sự kích động nhất thời, tôi muốn nhắc lại những gì tôi đã nói khi ở Biển Chết, nhưng nghĩ đến hậu quả, tôi nao núng nên đã rút lại rồi. Trong trường hợp đó, tôi không dám nói lại. Tôi sợ anh có thể phát nổ bất cứ lúc nào, giống như một quả bom hẹn giờ, và hậu quả chắc chắn nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.

Quỷ vương Dạ Quân lại gần tôi, tôi gần như có thể chạm vào mũi anh, cảm nhận được hơi thở của anh, lạnh thấu xương.

Tôi đành phải ngẩng đầu lên nhìn anh, lưng lơ lửng, cổ đau nhức, mà lúc này cánh tay không có lực, trượt ngã vì không có gì chống đỡ, cả người ngã ngửa ra sau, tên chết tiệt đó lại thuận thế áp lên trên: "Em có biết điều gì sẽ xảy ra với những người nói dối quá nhiều trong cuộc đời họ không? Những người đó sẽ bị khâu môi trong luyện ngục hết lần này đến lần khác, mùi vị đó sẽ không đau đến tận tim gan, nhưng nó sẽ đau đến mức em muốn chết."

Tôi nuốt nước bọt, thực sự đã bị anh dọa chết khiếp! Chỉ là trong đầu chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã cảm thấy rất đau đớn rồi, cần gì phải dùng đến linh hồn để trải nghiệm chứ. Mùi vị đó thực sự không cần phải thử cũng biết rằng nhất định sẽ khó chịu đến thấu xương.

Cuối cùng, tôi không thể ngăn lại sự sợ hãi với tên chết tiệt, đành nghiến răng và nói: "Tôi không muốn giống như một đồ bỏ đi, mọi thứ đều dựa vào các người. Tôi cũng từng nói rằng sau khi sinh con xong, xin hãy để tôi đi. Tôi không biết anh đang lo lắng điều gì? Nếu anh cảm thấy không có mặt mũi nào, thì cứ coi như tôi không xứng đáng với anh là được. Tôi là một người ở nông thôn, anh đường đường là vương của quỷ giới, thân phận của chúng ta vốn đã khác nhau, tôi không có mục tiêu lớn lao giống anh, tôi chỉ muốn một cuộc sống bình thường, vì vậy, đợi sau khi em bé chào đời, anh hãy bỏ tôi, như thế cũng coi như là anh không cần tôi, cũng không làm anh mất mặt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK