Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 266




Vĩnh Hiên có thích Thư Nhiên hay không, tôi thật sự khó mà nói được, lúc trước Quỷ Vương Dạ Quân từng nói Vĩnh Hiên không muốn cưới cô gái nhỏ, cho nên mới không muốn chạm vào cô ấy? Không được, chuyện này không thể để cho Thư Nhiên biết, tôi muốn an ủi cô ấy liền nói: "Không cần suy nghĩ linh tinh, em còn nhỏ sao chỉ nghĩ đến việc này, đêm tân hôn đó, không phải em kêu đau, anh ta mới dừng tay sao? Đấy là quý trọng em, thôi em mau ngủ đi!"

Mạc Thư Nhiên hoài nghi nhíu mày hỏi: "Thật vậy không? Chính là em cảm thấy không phải như vậy! Không phải đàn ông đều thích đối động tay động chân với cô gái mình thích sao? Anh ấy không chạm vào em chính là đối với em không có hứng thú!"

Cô ấy hỏi làm tôi đều trở nên lúng túng.

"Những lời trên mạng đừng tin! Chị không biết đàn ông trên mạng là dạng người gì, nhưng chị biết người yêu em chân chính, cho dù ngủ cùng giường, ngay cả khi bản thân anh ta có nhu cầu, bởi vì nguyên nhân nào đó sẽ chịu đựng không chạm vào em."

Mạc Thư Nhiên bĩu môi, nàng hụt hẫng nói: "Chịu đựng? Vì nguyên nhân thế nào mà cần chịu đựng như vậy đâu?"

Ôi, ông trời ơi, loại tính tình luôn muốn tìm hiểu nguồn gốc vấn đề này, thật muốn mạng già của tôi mà! Hỏi đến cùng cũng không phải hỏi như vậy!

Vốn dĩ IQ cùng EQ của tôi thường xuyên không online, vấn đề sâu sắc như vậy, tôi làm sao biết được đây!

"Chị làm sao biết nguyên nhân là gì chứ, có thể anh ta thừa dịp em đang ngủ làm gì em thì sao, khi ấy em cũng không biết được! Còn có, những chuyện em nói này đều là vấn đề của Vĩnh Hiên , không phải vấn đề của em, OK?"

Mạc Thư Nhiên trừng mắt mắt to ngây người, có vẻ lời tôi cũng không nghe vào, cô gái nhỏ này thật sự trúng độc nặng quá rồi, không có việc gì tự bắt lỗi chính mình!

"Em đừng suy nghĩ linh tinh nữa có được không? Hai ngươi vừa mới quen biết chưa bao lâu, em cũng từng nói bọn họ không giống người ở nơi này như chúng ta, cho nên tư tưởng không tránh khỏi có chút kỳ quái. Vấn đề tình cảm này cần phải chậm rãi bồi đắp thật tốt không phải sao? Lâu ngày sinh tình, bốn chữ này em hiểu chứ, chờ em đi địa phủ mọi chuyện tự nhiên sẽ tốt thôi."

"Được rồi! Em sẽ cố gắng nhẫn nại vậy." Mạc Thư Nhiên xoay người lại, đưa lưng về phía tôi thở ra vài tiếng liền quay ra ngủ.

Trẻ con đúng là trẻ con, cho dù có phiền não rất nhanh sẽ vứt ra sau đầu, thật tốt.

Tôi ngủ không được, vuốt ngọc bội màu trắng hỏi: "Lão đầu, anh không phải trốn bên trong nghe lén đấy chứ?"

Quỷ Vương Dạ Quân cắt lời cô nói: "Nghe lén đâu chứ, ta đây quang minh chính đại nghe! Nữ nhân các em, buồn cười thật, lại tâm sự những chuyện như thế!"

Chuyện tôi cùng Thư Nhiên nói làm sao chứ? Sao anh ta không nói chính mình da mặt dày, vui vẻ ngồi đây nghe trộm!

"Thư Nhiên thật là đáng thương, cô gái nhỏ trúng độc của Vĩnh Hiên nhà anh, không phải anh nên đi hỏi một chút chuyện tình là sao à!"

"Ừ, cũng có thể đi hỏi một chút, cô ấy gọi ta là anh rể cũng không phải gọi không."

Không nghĩ tới anh ta đồng ý dễ dàng như vậy, tôi luôn cảm thấy loại nhiều chuyện này, không thích hợp với người làm đại sự như anh.

"Thật sự? Anh đồng ý giúp? Như vậy thật tốt quá, đàn ông các anh tâm sự vấn đề này cũng tốt hơn so với việc để một nữ nhân như tôi hỏi tới thì rất không hay ! Được rồi, mau hỏi đi!"

Cảm giác mát lạnh trước ngực lóe lên rồi biến mất, Quỷ Vương Dạ Quân đã rời khỏi ngọc bội màu trắng. Tôi ngáp một cái chuẩn bị đi ngủ, còn chưa kịp nhắm mắt, anh ấy đã quay trở lại .

"Ta hỏi rồi, nguyên nhân anh ta không chạm vào cô ấy là bởi vì cô ấy bị đau, cho nên sẽ không làm chuyện đó !" Quỷ Vương Dạ Quân nghiêm trang nói, tôi tự tưởng tưởng bộ mặt của anh lúc này, rất muốn cười nhưng nhịn xuống.

"Ta đã nói với em từ lâu rồi, Vĩnh Hiên không có vấn đề, chính là sợ em gái em đau, vốn dĩ anh ta chính là người ôn nhu, chuyện làm cho con gái khóc anh ta không làm được."

Vẻ mặt đen kịt, khóe miệng cũng run rẩy, tôi thật sự không cách nào đem Vĩnh Hiên cùng ôn nhu hợp lại được, thật không thể tưởng tượng ra hình ảnh ấy. hối hận quá, biết thế hôm qua nên đi tìm cô hai, thuận tiện hỏi cô một chút Thanh Minh có phải cũng thật ôn nhu hay không.

Vĩnh Hiên cùng Thanh Minh là anh em sinh đôi, đều mang vẻ mặt lạnh lùng, giống như khối băng vậy, khả năng trên vấn đề này cũng không khác nhau!

Quên đi, mặc kệ những chuyện này, chờ lát nữa ngủ dậy, đem tin tức này nói cho Mạc Thư Nhiên , để cho em ấy yên tâm, không cần cả ngày đều nghĩ đến chuyện vớ vẩn. Em ấy mới mười bốn tuổi, lúc nào cũng nhớ thương chuyện này thật không tốt.

Nhắm mắt lại, đang mơ mơ màng màng thì bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào. Tôi mạnh mở mắt ra, lẳng lặng nghe một lát, hình như xảy ra chuyện gì, tiếng ồn ào vẫn còn rất lớn.

Mùng một đầu năm xảy ra chuyện lớn gì cũng không nên ầm ĩ như vậy chứ!

Mạc Thư Nhiên cũng bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức , cô gái nhỏ tính tình không phải vừa, hướng ra ngoài quát: "Mùng một tết ẫm ĩ cái gì mà ầm ĩ, mới sáng sớm phiền chết người."

"Phi phi phi, ngày tết nói cái gì chết hay không, nhiều đen đủi!" Tôi đánh tượng trưng Mạc Thư Nhiên vài cái,sau đó mặc quần áo xuống giường."Chị đi ra ngoài nhìn xem, em ngủ tiếp đi!"

Hàng xóm bên cạnh đang làm ầm ĩ, bà nội cùng bác cả đứng ở trong sân hướng nhà kia ngó ngó.

Tôi đi đến cạnh hỏi: "Chuyện gì xảy ra thế, hôm nay mùng một, đánh nhau không tốt nhiều điềm xấu!"

Bác gái lắc đầu nói: "Ông cụ nhà ấy chết rồi, ngay đầu năm mới, xem ra là không trụ được nữa!"

Trên núi trời lạnh, người già không chịu đựng được qua đời cũng là chuyện bình thường, nếu người đã chết rồi, tốt nhất nên nghĩ chuyện an táng, có gì mà phải tranh cãi chứ?

Bác gái vừa nghe thấy tôi nói vậy, bẹp miệng trả lời: "Ai biết được? Khả năng chính là vì tính chuyện hậu sự như thế nào! Đầu năm làm ầm ĩ như vậy, năm nay, gia đình kia nhất định không gặp may đâu!"

Tôi vểnh tai tinh tế nghe xong chuyện, quả nhiên là vì chuyện hậu sự cãi nhau. Đều nói người chết lớn nhất, hà tất phải như vậy!

Chuyện nhà người khác chẳng có gì hay có gì đẹp mà xem cả, tôi trở về phòng gọi Mạc Thư Nhiên dậy ăn bánh trôi, bà nội đã ở phòng bếp đang làm việc rồi.

Mạc Thư Nhiên còn muốn ngủ nướng, cô cuộn người lại vẫn là bị tôi lôi dậy, ra khỏi phòng liền chịu không nổi kêu lên: "Lạnh chết cục cưng rồi, sao không bật máy sưởi lên!"

Nhìn bộ dạng cô ấy thế kia, tôi nhịn không được muốn trêu chọc cô ấy vài câu, nhưng nghĩ lại vẫn là quên đi, cô ấy là cô chủ nhỏ lớn lên trong thành, từ nhỏ đã được nuông chiều, làm sao chịu được lạnh!" Em mới rời giường thôi, một lúc nữa thì tốt rồi."

Lúc này, Mạc Thành Khiêm từ trong phòng đi ra, Mạc Thư Nhiên muốn trêu trọc nhóc, khi cậu nhóc kia vừa chạy ra, Thư Nhiên tiến lên kéo áo cậu lại, ai ngờ cậu nhóc kia quay đầu lại cho tát cho Thư Nhiên một cái vang dội, còn nhìn nàng quát: "Đừng động vào ta!"

Mạc Thư Nhiên bỗng chốc nổi giận, đầu năm sớm đã gặp xui xẻo, còn bị một bé gái cào cấu, làm sao cô chịu nổi. Không nói một lời, cô ném thẳng vào trán của Mạc Thành Khiêm , âm thanh lanh lảnh và rất rõ ràng, nghe có vẻ rất đau. “Tiểu tử thối, cậu điên sao, dám đánh chị đây, không muốn sống nữa sao?”

Mạc Thành Khiêm cắn môi chịu đựng, không lâu sau nước mắt rơi xuống. Cậu ta suy cho cùng là một đứa trẻ nhỏ, khóc và chạy ra ngoài sân, nhìn vào ngôi nhà ông lão đã chết đối diện, nét mặt nặng trĩu.

Làm sao một đứa trẻ có thể có biểu cảm như vậy, tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, lại không phải là nhà mình có chuyện, thằng bé này ngổn ngang trăm mối bên lòng làm gì?

Mạc Thư Nhiên không đếm xỉa, ra sức hét ra bên ngoài: “Mạc Thành Khiêm , cậu đợi đấy, xem xem sau này tôi còn dẫn cậu đi chơi nữa không, tiểu tử thối, làm tôi tức chết rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK