CHƯƠNG 42: QUÂN TỬ KHÔNG ĐỘNG THỦ
"Đại nhân, tiểu nhân oan uổng! Nếu tôi biết cô ấy là người của Quỷ Vương thì cho dù tôi có một trăm lá gan cũng không dám ra tay đâu! Phán quan đại nhân, tiểu nhân cũng chỉ là người không thể tự làm chủ bản thân bị người ta mê hoặc, xúi giục nên mới làm ra loại chuyện như vậy, tôi bị ma quỷ làm cho mê loạn, bị Điền Linh Nhi cám dỗ nên mới rơi vào tình cảnh này, ông hãy khai ân, hãy bỏ qua cho tôi lần này đi, tôi nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp ông." Bà lão khoa trương kêu trời trách đất, từng giây từng phút ra sức phủi sạch tội lỗi của mình.
Thanh Minh yên lặng chốc lát rồi hỏi: "Lời này là thật?"
"Câu nào cũng là thật, tôi nào dám lừa gạt ngài chứ!"
Thanh Minh ừ một tiếng, tay hắn cầm bút lông dí sát mặt của đối phương, bà lão ngửa mặt lên trời, thân thể co quắp lại không động đậy.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Tận mắt tôi nhìn thấy hồn phách của bà lão thoát ra khỏi cơ thể, bay tới bên cạnh Thanh Minh, bóng người mờ ảo giống người nằm trên mặt đất y như đúc, chẳng biết từ lúc nào tôi đã có đôi mắt âm dương, có thể thấy những thứ mà người khác không nhìn thấy. Năng lực như vậy chưa từng mang đến cho tôi sự hưng phấn nào, ngược lại càng khiến lòng tôi thêm nặng nề.
Sau khi Thanh Minh lấy đi hồn phách của bà lão liền quay sang nói với đứa trẻ đẫm máu rằng: "Mày cũng đáng thương nên lần này sẽ tha cho mày, chỉ là tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, hãy cùng tao trở về, sau hai mươi năm nữa sẽ để cho mày đi vào lục đạo.”
Đứa bé máu vô cảm nhìn chằm chằm Thanh Minh, một luồng ánh sáng trắng xuyên qua ngực của nó, đứa bé chậm rãi mềm nhũn trên mặt đất, hồn phách của nó vẫn đứng ở đó nhưng đã không còn dáng vẻ hung ác dữ tợn lúc trước, mà quay trở lại trạng thái của trẻ sơ sinh, trắng trẻo đáng yêu, giơ đôi tay hướng về phía tôi như thể muốn ôm!
Trong lòng khó tránh khỏi có chút xúc động, nhưng lại không biết nên nói gì, tôi cảm động đến mức muốn ôm đứa bé đó nhưng vẫn kềm lại.
Thanh Minh để cho bà lão đưa đứa trẻ sơ sinh trở về địa phủ, sau khi thu dọn xong tàn cuộc, hắn mới đi về phía tôi: "Thất nương nương, vẫn khỏe chứ?"
Ồ! Khỏe, khỏe cái rắm!
Tôi nhíu mày, chân đau, mặt đau, đầu choáng váng. "Khỏe? Ông nhìn bộ dạng của tôi bộ khỏe lắm hả? Ai ui má ơi, đau chết tôi rồi, tên phán quan thối tha, bây giờ mới nhớ tới tôi, tôi sắp chết đến nơi rồi!”
Thanh Minh nhếch mép một cái, khó mà nhìn ra được là hắn đang cười, bản mặt vô cảm ngồi xổm xuống: “Để tôi xem vết thương một chút nào."
Nói xong liền vén ống quần của tôi lên, bị tôi đẩy một cái ngã ra: "Ôi chao, chỗ này không quan trọng, mặt, mặt tôi như thế nào rồi? Có bị hủy chưa! Không còn gương mặt thì tôi làm sao gặp người ta đây!"
Thanh Minh “a” lên một tiếng, hắn nghiêm túc nhìn tôi nói: "Nghiêm trọng, bị hủy rồi!”
Tôi há miệng, không chịu nổi sự đả kích nặng nề này liền cảm thấy trước mắt tối sầm rồi hôn mê bất tỉnh.
Trong mông lung, bên tai vang lên tiếng vo ve không ngừng, tôi còn đang choáng váng thì bị tiếng tranh cãi của đám người làm cho không ngủ được.
Mẹ sư tên nào đang nói chuyện vậy, không biết bệnh nhân cần yên tĩnh sao? Ồn ào náo nhiệt lộn xộn, đều cút hết ra ngoài cho bà!
Tôi muốn kêu lên, nhưng giọng nói bị kẹt ở trong cổ họng không phát ra được, ngay cả sức lực để nhúc nhích cũng không có.
Trong lúc loáng thoáng nghe được giọng một người đàn ông nói: "Chuyện mà ngươi làm rất tốt, vì cô nhóc này, ngươi đã giết chết bà ta, chuyện mà ngươi đang làm khiến cho bổn tôn trở thành người nói lời mà không giữ lời? Bổn tôn cùng Điền Linh Nhi có ước hẹn ngàn năm, nếu nàng ta có thể mở phong ấn ra thì ta sẽ tùy ý cho ả đi báo thù, còn bây giờ, ngươi xem!”
"Người thì thuộc hạ cũng đã giết rồi, ngài có nói gì về chuyện này cũng vô dụng.”
"Ngươi! Ngươi đúng là cái đồ não tàn, được lắm, ngươi thích khấy vũng nước đục này lên thì cứ việc khuấy thẳng tay! Bổn tôn sẽ để cho ngươi ở lại nhân gian, ta sẽ xem xem ngươi có thể kéo dài thêm được mấy ngày."
"Chậc! Không thành vấn đề, dù sao thuộc hạ đợi ở đó cũng chán rồi, ngài vui là được!”
"Như ngươi mong muốn! Nhớ, đừng tưởng rằng ngươi là anh em song sinh của ta thì ta sẽ không trừng phạt ngươi, tự mình thu xếp ổn thỏa đi."
Đúng là ồn ào!
Tôi dùng hết sức lực để hé mắt thì phát hiện mình đã quay về phòng rồi. Có thể miễn cưỡng động đậy được ngón tay nhưng toàn thân đau đớn khổ sở như thể bị vỡ nát vậy. Ôi chao, đau quá!
Người vừa rồi là tên chết tiệt, người còn lại là ai? Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua giọng nói đó.
"Heo, tỉnh rồi hả? Ngủ ba ngày ba đêm, em còn giống heo hơn cả heo ấy, vừa ngáy vừa nghiến răng, lại còn nói mê sảng, đúng là không ít đâu."
Quả nhiên là tên chết tiệt, khốn kiếp, vừa mở miệng đã khiến người ta tức giận mất ba năm, rốt cuộc cũng xuất hiện rồi! Tôi há miệng định nói chuyện thì cổ họng đau rát vì phỏng, giọng nói cũng chỉ là ô ô a a.
Tên kia có phải đã bị cách chức rồi không? Vừa rồi hắn đã nói cái gì mà để cho người đó ở lại nhân gian, vậy tức là không quay về nữa! Ha ha, tốt lắm, được lắm! Ma quỷ khốn kiếp, sự trừng phạt như vậy so với những chuyện mà tôi đã gặp vẫn còn nhẹ lắm.
"Cút, nước, tôi muốn uống nước!"
Tên chết tiệt hơi sửng sốt rồi xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát bà nội liền bưng một ly nước đi vào.
"Bà nội!"
"Đừng nói chuyện, uống nước nào, cẩn thận kẻo sặc!" Bà nội đỡ đầu tôi dậy rồi cầm cái ly tới sát miệng tôi, từ từ đỡ tôi uống nước.
Có nước vào thật là dễ chịu, tôi nhất thời cảm thấy cổ họng thoải mái hơn rất nhiều. "Bà không sao thì tốt rồi, Hắc Bạch Vô Thường đâu, vẫn còn ở lại sao?"
Bà nội gật đầu: "Trở về địa phủ rồi! Có một phán quan áo đỏ tới, may mà có hắn cứu, chỉ là Vô Thường đại nhân bị thương không nhẹ."
A, phán quan áo đỏ, vậy hẳn là anh em song sinh của Thanh Minh, mặc dù không biết hắn tên gì, nhưng cũng biết ơn hắn vì đã cứu bà nội của tôi.
Tôi tựa vào đầu giường rồi từ từ thỏ thẻ: "Bà nội, bây giờ không sao nữa rồi! Con cũng nên quay về để đi."
Những ngày qua bận tối tăm mặt mũi, không biết mẹ thế nào rồi, hiện tại cô ả Điền Linh Nhi đó chết rồi, đám lâu la của cô ta cũng đã bị đưa xuống âm phủ, trong thôn chắc sẽ không còn chuyện gì nữa, tôi muốn trở về thành.
"Cũng được! Khi con hôn mê suốt mấy ngày này, Tú Tài đã chữa khỏi cho ba của con, bà vẫn chưa gặp được cậu ấy để cảm ơn thì cậu ấy đã đi rồi, đúng là đáng tiếc, đứa trẻ này đúng là không tồi, làm chuyện tốt rồi âm thầm bỏ đi!"
Trần Tú Tài đi rồi, vậy là quá tốt! Vốn dĩ không muốn muốn gặp anh ta, lần này ngay cả mấy lời khách sáo cũng được bỏ bớt rồi.
"Lần này nhà họ Mạc chúng ta mất đi hai mạng người, con dâu của Nhị Cẩu chết, đứa bé trong bụng cô ấy cũng đi theo. Ai, đúng là nghiệp chướng mà!”
Tôi không nói ra chân tướng, sợ dọa bà nội, cho nên chỉ im lặng mà nghe chứ không lên tiếng.
Bà nội xoa đầu tôi, thở dài: "Con cũng đừng suy nghĩ nhiều, dưỡng bệnh vài ngày, đợi ba của con khỏe rồi cùng nhau trở về, cái mạng này của con, nếu không có Quỷ Vương Thượng Tôn, thì làm gì có ngày hôm nay, nhớ phải báo ơn."
Báo ơn! Những lời này mà cũng nói ra được, bà nội đúng là thiên vị mà, sao không chịu nghĩ xem những chuyện mà tôi gặp phải là do ai ban tặng! Tôi có thể nhặt cái mạng này về mà giống như là ân huệ to lớn của lũ ma quỷ ban cho tôi vậy, đáng ghét!
Bởi vì thân thể yếu ớt nên tôi cứ nằm mãi, đến tối, bà nội bưng cháo đến cho tôi, trong lúc mơ màng tôi nghe thấy ông ba nói chuyện với tên chết tiệt, kỳ quái, từ khi nào tên đó lại thân thuộc với người nhà của mình vậy nhỉ?
Đột nhiên thần kinh căng thẳng, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt lành chút nào! Trong mông lung, hắn đang gây gổ với một người nào đó, hình như đối phương nói rằng sẽ để hắn ở lại nhân gian, nói như vậy, tên kia sẽ không cần phải nương nhờ tại nhà của tôi nữa!
Nhớ người đó tự xưng là bổn tôn, hình như là nhân vật rất cao cấp, cuối cùng còn nói ra một câu uy hiếp với tên chết tiệt, trong cách nói chuyện thì hai người là anh em, trời ơi, chuyện này là sao vậy trời! Thôi bỏ đi, chuyện này không liên quan gì tới tôi hết, chẳng qua là tên chết tiệt muốn ở lại nhà tôi, vậy những ngày sắp tới của tôi khó sống rồi.
Uống thuốc xong, tôi mơ mơ màng màng thiếp đi, không biết có thứ gì rơi lên cổ, hơi nhột. Tôi hơi nhíu mày sờ vào chỗ bị ngứa rồi lật mình, bỗng nhiên có người từ phía sau lưng ôm lấy tôi, tôi chợt mở mắt ra.
Tóc của tên chết tiệt quẹt vào cổ tôi, anh cười rạng rỡ nhìn tôi chằm chằm, trong miệng còn phả ra hơi rượu: "Phu nhân, có nhớ ta không?"
Nhớ, nhớ con mẹ anh! Tôi rất muốn đá anh ta một phát văng xuống giường, nhưng tôi không dám, tôi sợ anh tát tôi một phát chết tươi! Anh mà say rượu thì chẳng quyến rũ chút nào cả, ngược lại có vẻ tà ma ngoại đạo, tôi sợ anh đột nhiên mượn rượu làm càn giết tôi.
Tên chết tiệt dán chặt vào mặt tôi, tựa hồ cái mặt nạ lạnh như băng đã phá hư chuyện của anh nên thẳng tay xé mặt nạ ra ném sang bên cạnh, cúi người hôn lên môi của tôi.
Khốn kiếp, trong đầu ngoại trừ mấy chuyện này ra thì còn biết nghĩ gì nữa! Tôi đẩy anh ta ra, anh lại lấn người lên, không những không buông tay, ngược lại càng dùng sức gặm nhắm lên đôi môi của tôi, rồi kéo quần áo của tôi một phát, “xoạt” một tiếng, bộ quần áo đang yên đang lành liền biến thành vải rách.
Lúc về đến thôn Hạ, tôi đã rất vội vã, mang theo có mấy bộ đồ đâu, lần trước bị xé một bộ, bây giờ lại thêm một bộ, sau này tôi mặc cái gì đây!
"Này, tên chết tiệt, đừng xé nữa, tục ngữ có câu, quân tử động khẩu không động thủ, chúng ta có chuyện muốn nói thì cứ bình tĩnh mà nói, đừng có động tay động chân!”
Gương mặt đẹp đẽ của tên chết tiệt dí sát vào mặt tôi, đôi mắt ướt át tà khí, anh nhìn tôi, bỗng nhiên cắn một cái lên ngực tôi, mẹ nó chứ, anh là GPS định vị sao? Tối như vậy lại còn say đến thế mà lại có thể xác định được vị trí chính xác sau lớp quần áo của tôi.
Ngực bị anh cắn, cảm giác đau nhói như có dòng điện chạy qua vậy, tôi phát ra tiếng rên rỉ, nhăn nhó xê dịch cơ thể của mình ra chỗ khác, không ngờ anh ngược lại càng được voi đòi tiên, bàn tay không an phận bóp hai bầu ngực của tôi rồi dùng miệng mút.