Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 409: GIÁC NGỘ TRƯỚC KHI CHẾT




CHƯƠNG 409: GIÁC NGỘ TRƯỚC KHI CHẾT

Thả tôi ra chỉ vì để tôi nhìn thấy Diệm Thiên Ngạo chết là có ý gì? lẽ nào nhìn thấy bọn họ chết tôi sẽ vui mừng sao? Đúng là buồn cười mà, tôi thấy ai chết cũng đều không vui, có được không? Tôi không muốn Diệm Thiên Ngạo chết, cũng không mong Tạ Linh Côn chết, nếu ông ta chết thì tôi cũng tuyệt đối không vui được nhưng cũng sẽ không đau lòng.

Nói thế nào thì Tạ Linh Côn cũng là người tôi quen biết trong kiếp trước, khi ấy ông ta đối xử với tôi đúng là rất tốt cho nên tôi không hy vọng ông ta chết. Bây giờ ông ta làm ra biết bao nhiêu chuyện xấu, uy hiếp tôi, lợi dụng tôi, còn lợi dụng con trai tôi, ông ta như vậy tôi từ lâu đã không quen rồi cho nên cho dù ông ta có thật sự chết thì tôi cũng sẽ không buồn lắm.

Diệm Thiên Ngạo không quan tâm đến Tạ Linh Côn nữa, đều ở trong bảo tháp rồi cũng không làm ra được trò bịp bợm gì, có làm gì thì cũng là điều thừa. Anh ôm tôi đi đến bên cạnh ngồi xuống, chiếm một góc khác giống Tạ Linh Côn, không ai để ý đến ai.

Thật ra tôi nhìn ra được Diệm Thiên Ngạo không có ý định giết Tạ Linh Côn, dựa vào tình huống trước mắt, hai đánh một, Tạ Linh Côn tuyệt không có khả năng thắng cho nên giữa hai người vẫn coi như hài hòa.

Tôi dựa vào Diệm Thiên Ngạo, ý thức càng lúc càng mơ hồ, bên tai vang lên tiếng chuông ‘đinh đang’, đinh tai nhức óc, quanh quẩn khắp trong không gian.

Chói tai, sốt ruột, đầu đau như muốn nứt ra, nghe âm thanh này khiến người khác khó có thể chịu được, vô cùng khó chịu.

Diệm Thiên Ngạo đưa tay bịt hai tai tôi lại, chính bản thân anh cũng bị tổn hại rất nhiều, sự dày vò không gì sánh được.

Tạ Linh Côn ở bên kia cũng giống chúng tôi, chỉ là nhìn ông ta có vẻ bình tĩnh hơn tôi rất nhiều.

Tôi nghĩ tiếng chuông này truyền từ trong bảo tháp ra, thời gian lâu dài tôi cảm thấy bản thân cách hồn phi phách tán cũng không còn xa nữa.

Không biết đợi bao lâu, tiếng chuông dừng lại, cuối cùng tôi cũng có thể thở ra một hơi thật dài nhưng không đợi tôi hồi thần, Tạ Linh Côn bỗng nhiên nói: “Một tiếng sau tiếng chuông sẽ lại vang lên một lần nữa. Nếu ta không tính sai thì trong vòng một tiếng này, Lý Thiên Vương không thể mở được bảo tháp thả chúng ta ra.”

“Có ý gì?”

Tạ Linh Côn không thèm nhìn tôi, Diệm Thiên Ngạo nhẹ nhàng vuốt tóc tôi thay ông ta trả lời: “Ý ông ta là chúng ta sẽ chết trong này. Tiếng chuông chính là bùa đòi mạng, quỷ bình thường yếu kém sẽ chết ngay tại chỗ còn quỷ lợi hại hơn thì có thể gắng gượng một thời gian. Ở đây, cho dù là nguyên thần của thần thì cũng không một ai may mắn tránh được.”

Tôi sửng sốt một chút, lần này đã nghe hiểu rồi, nói trắng ra là cho dù người vào là ai thì cũng sẽ chết...

“Nhưng...”

“Không có nhưng nhị gì hết. Tu vi càng cao công lực càng thâm hậu thì thời gian sống sót sẽ càng lâu hơn. Nhưng chúng ta ở bên ngoài đã tiêu hao không ít nguyên khí, lúc này e là rất khó chống đỡ được qua tiếng chuông lần sau.” Khi nói lời này Diệm Thiên Ngạo rất bình tĩnh, tôi không nghe ra cảm xúc gì ở anh, chỉ là nghĩ đến chúng tôi đều sẽ chết trong này, liền cảm thấy không cam lòng.

Bận rộn hơn nửa ngày, cuối cùng lại chết trong chính tay người của mình, điều này cũng quá nực cười rồi!

Lý Thiên Vương là người của Thiên đế, ông ta là người cùng chiến tuyến với chúng tôi đó, chính vì ông ta làm ăn không thỏa đáng nên chúng tôi mới bị hút vào trong bảo tháp của ông ta, sau đó đến một câu, ta không có khả năng trong thời gian ngắn mở bảo tháp ra lần nữa liền ném chúng tôi ở đây, như này còn tính là gì.

Bị hút vào cùng chúng tôi khi ấy còn có hai anh em vô thường và đám quỷ xui xẻo chiến đấu anh dũng đẫm máu, cuối cùng lại rơi vào tay người của mình, cái này bảo người ta làm sao nói được, quá vô lý.

Thật sự là không cam tâm, tôi chưa từng nghĩ đến sẽ dùng phương thức này mà chết nhưng có Diệm Thiên Ngạo bên cạnh, tôi cũng không cảm thấy sợ hãi lắm, chỉ là cảm thấy không đáng thay cho đám quỷ tùy thân vô tội bị cuốn vào theo.

Lúc này Tạ Linh Côn lại nói: “Diệm Thiên Ngạo, chết cùng một chỗ với ngươi thật sự không đáng! Bây giờ nghĩ lại, khi ấy không nên tùy tiện thề thốt, bây giờ linh nghiệm rồi, ta không cam tâm!”

Diệm Thiên Ngạo lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng rồi nói: “Ngươi cho rằng ta muốn chết cùng một chỗ với ngươi à! Nhưng ngươi nói cũng đúng, lời thề không thể tùy tiện nói được, cái gì mà không cầu sinh cùng tháng cùng năm nhưng cầu được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Khi ấy, não ta bị úng nước mới kết nghĩa với ngươi, mắt ta đúng là mù mà.”

Aiya! Không nhìn ra, hai người này lại còn kết nghĩa rồi nữa, đúng là huynh đệ thật sự mà!

Khi kết nghĩa nói lời thề, xem ra thật sự không thể nói bừa, nói không chừng sẽ thật sự linh nghiệm!

A a a, thứ tốt không có được, nếu như may mắn tôi và lão già có thể trốn thoát, tôi nhất định bắt anh phải thề với tôi, ha ha, anh còn chưa từng nói cái gì mà yêu tôi cả đời này, không có tôi thì không sống được, còn có rất nhiều rất nhiều lời thề như thế nữa, tôi đều bắt anh phải nói một lần mới được.

Đương nhiên, những thứ này đều là tôi mơ mộng viển vông thôi, tôi vẫn rất tiếc cho mối quan hệ của hai người, ban đầu thì tốt đẹp đến mức kết nghĩa huynh đệ, bây giờ lại trở mặt thành thù, đây chính là đã đảo ngược tình thế.

“Đúng đúng đúng, não ngươi úng nước, nhưng ta còn hối hận hơn ngươi. Thật ra ta cũng từng nghĩ, ban đầu nếu như ta không phản bội Thiên đế, ngậm miệng không nói, bảo vệ người ta yêu liệu có phải sẽ có kết quả khác không? Nếu như khi ấy ta lựa chọn ngược lại thì ngươi và Phần Thất còn có ngày hôm nay không?”

Tạ Linh Côn nhìn tôi nói ra đủ loại chuyện không có khả năng, ông ta lại thở dài, có lẽ khi đi đến đoạn cuối cuộc đời, giữa ông ta và Diệm Thiên Ngạo không còn nhiều thiệt hơn nữa, nhìn hai người không ngừng đấu võ mồm, tôi cảm thấy hai ngươi càng như đang hoài niệm xưa.

Từ lời nói của ông ta, tôi nghe ra manh mối, nếu như khi ấy ông ta không làm vậy thì tôi và Diệm Thiên Ngạo sẽ không có ngày hôm này, có ý gì? Ông ta nói lựa chọn ở bên người mình yêu, người đó không phải là tôi đấy chứ!

Lúc này nói những lời này không khỏi cũng quá khiến người khác xấu hổ đi, cho dù ban đầu thế nào thì cũng đã là quá khứ rồi, không thể lại xảy ra được nữa. Nói gì mà người mình yêu chân thành, điều này sẽ khiến Diệm Thiên Ngạo nghĩ thế nào, tên này chính là một bình giấm chua, aiz, thật là...

“Chuyện đã sang một trang khác rồi có gì hay để mà nói nữa! Theo cách nói của ngươi, ta còn phải cảm kích ngươi khi ấy đã lựa chọn đúng ấy chứ, không có sự phản bội của ngươi sao ta có thể ở bên nàng được? Tạ Linh Côn, mọi việc không có gì là tuyệt đối, huống hồ chuyện đã chắc chắn rồi, không có gì để hối hận cả. Cho dù không phải kết quả như hiện tại thì ngươi cũng nên hối hận, vì từ khi bắt đầu ngươi đã sai rồi.”

Diệm Thiên Ngạo không nổi giận như trong dự tính của tôi, ngược lại còn có chút đắc ý, cũng không biết anh đang đắc ý cái gì.

Đối với chuyện quá khứ, ký ức của tôi cũng không sâu đậm lắm cho nên với cách nghĩ của hai người tôi cũng không hiểu lắm, tôi chỉ tò mò một chút, vì sao Tạ Linh Côn lại phản bội Thiên đế? Trong này chắc chắn có nguyên nhân, hơn nữa còn không phải là chuyện gì tốt, nếu không sao có thể biến một người tốt thành một kẻ ác được chứ?

Tạ Linh Côn được ăn cả ngã về không là đang chuẩn bị bức bản thân vào đường cùng, ông ta dùng tính mạng mình để đánh cược, rốt cuộc là đang toan tính điều gì?

Cho dù thắng thua, kết quả cũng chỉ là sống hoặc chết, tâm tính cố chấp như vậy cũng không phải ngày một ngày hai mà thành được, vậy có lẽ là hình thành từng chút một trong thời gian dài phản nghịch, rốt cuộc là điều gì đã khiến cho nhân tính một người vặn vẹo đến bước này.

Tạ Linh Côn cười nhạo: “Không sai, về phía nàng là ngươi thắng ta, vậy thì sao? So với nói chuyện quá khứ, không bằng nghĩ xem làm sao ra khỏi chỗ này đi!”

Diệm Thiên Ngạo thản nhiên nhìn Tạ Linh Côn một cái, anh không nói gì coi như là ngầm thừa nhận.

Nghĩ đến tiếng chuông lúc nãy tôi liền cảm thấy sợ hãi, cái cảm giác sau khi tiếng chuông vang lên thật sự là còn đáng sợ hơn cả cái chết, so với bị tiếng chuông tàn phá đến chết, chẳng bằng vui vẻ một chút, đúng là quá tra tấn người khác rồi.

Tôi cảm thấy Tạ Linh Côn nói câu này vào lúc này chứng tỏ chúng tôi vẫn có khả năng ra ngoài, đó chính là hy vọng, chúng tôi có lẽ sẽ có một tia cơ hội sống.

Mắt tôi sáng lên nhưng sau đó lại lắng xuống, tôi cảm thấy bản thân mình quá ngu ngốc, vậy mà lại suy bại đến mức dựa vào lời nói của người khác để gửi gắm hy vọng, thật sự đáng buồn!

Thời gian từng phút từng giây trôi đi, đối thoại giữa chúng tôi càng lúc càng ít.

Tôi muốn nhân lúc mình vẫn còn sống đến nơi khác tìm hai anh em vô thường, xem bọn họ thế nào sau đó lại nghĩ đến chỗ này đều là hình thức khép kín, căn bản ra ngoài vẫn là thôi bỏ đi!

Một điểm khác, có vẻ như tôi ở tầng này hành động đều có chút khó khăn, có lẽ là khi nãy tiếng chuông đã làm tiêu hao quá nhiều sức lực đi, vừa nghĩ đến đây, tôi lại càng lo lắng cho hai anh em vô thường, không biết bọn họ có chịu đựng được không.

Thời gian không nhiều nữa, hy vọng sau khi tiếng chuông lần này vang lên mọi người đều có thể chống đỡ được.

Tôi âm thầm cầu nguyện trong lòng, bỗng nhiên Diệm Thiên Ngạo nói: “Bảo tháp chắc chắn thế nào, ngươi có biết không?”

Hiển nhiên câu này không phải là hỏi tôi, anh hỏi vậy lẽ nào đang định phá vỡ bảo tháp để ra ngoài? Như vậy cũng quá khoa trương đi!

Tạ Linh Côn nhún vai: “Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai, ta cũng chưa bị nhốt bao giờ! Thử xem đi!”

Tạ Linh Côn nói câu này khiến tôi như tìm thấy dáng vẻ của Xích Linh Tinh quân. Giờ phút này trên người ông ta không có sát khi nặng nề như trước, cũng không có sự nóng nảy căm giận thế tục, trong mắt nhu hòa hơn một chút giống y như Xích Linh mà tôi quen luôn mang đồ ăn ngon đến cho tôi, không có chuyện gì thì chọc tôi làm thú vui.

Diệm Thiên Ngạo không nói gì, anh chỉ dò xét khắp xung quanh, Tạ Linh Côn nghĩ rồi nói: “Cược một ván đi! Có một điểm, suy nghĩ của chúng ta giống nhau.” Nói xong, ông ta nhìn tôi, Diệm Thiên Ngạo cũng nhìn tôi: “Lần hợp tác cuối cùng, đi được một người thì một người.”

“Hừ! Coi như là giác ngộ trước khi chết của ngươi tốt, lần cuối cùng, thử xem đi.”

Không biết vì sao tôi bị bọn họ nhìn đến dựng hết tóc gáy trong lòng, luôn có một cảm giác tử biệt cuối cùng, cảm giác này rất không tốt: “Các người định làm gì?” Tôi bất an hỏi.

Diệm Thiên Ngạo nhìn đỉnh đầu: “Nghĩ cách phá vỡ tường tháp để ra thôi! Trong bảo tháp có một cái chuông lớn, chỉ cần phá vỡ nó thì bảo tháp tự nhiên cũng sẽ vỡ, trước hết cần tìm vị trí ẩn thân của cái chuông sau đó tìm cách phá bỏ.”

Lúc này Tạ Linh Côn tự xung phong nhận việc: “Ta đi tìm vị trí.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK