Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 252




Ông ba nhìn về phía tôi ha ha hai tiếng, nói: "Lần đầu tiên uống sẽ cảm thấy rất dữ dội, xem ra con cũng là một nhóc giỏi uống rượu nha!"

Tôi nói không ra lời, trong dạ dày có cảm giác giống như muốn dời sông lấp biển, khó chịu vô cùng, vốn là tôi vẫn luôn không ăn gì cả, dựa vào huyền hồn đan để bảo toàn mạng sống, trong dạ dày vẫn luôn trống rỗng, bây giờ bị rượu mạnh giội rửa một cái, cả người đều cảm thấy không tốt!

Chưa được bao lâu, toàn thân tôi đều nóng lên, mặt mũi cũng theo đó bỏng rát, nhìn ông ba ở trước mặt bắt đầu lay động, ồ, tại sao ông ba lại có hai cái đầu nha, thú vị quá đi nha!

Ông ba còn ở một bên nói đùa với tôi, bà nội ở bên cạnh lại nhìn ra tôi có điểm không đúng, quở trách ông ba vài câu nói “Con bé còn nhỏ như thế, dạy uống rượu cái gì! Bé ngoan, trở về phòng ngủ đi, sau này không nên nghe lời ông ba của con, đừng uống mấy cái không nên uống như thế!”

Tôi không muốn trở về phòng, hiếm khi có thể cùng bà nội và ông ba cùng nhau ăn cơm, nhưng mà rượu này vừa lên đầu, tôi thực sự không thể ngồi yên, không thể làm gì khác hơn, được bà nội và bà ba dắt vào trong phòng.

Nằm ở trên giường, cảm giác cả phòng đều xoay quanh, người cũng nhẹ nhàng bồng bềnh! Quả thực là món rượu đắt đỏ nha, mới một cốc là có thể quên hết thảy buồn phiền, người cũng không khó chịu như trước nữa, ngoài hưng phấn không tên bên ngoài, cái cảm xúc gì cũng đều không còn.

Tôi lấy ngọc bội màu trắng xuống đặt trước mặt lay động qua lại, đột nhiên nhìn thấy mặt của Quỷ Vương Dạ Quân, cười ha hả hai tiếng, một cái tát đập tới.

Một tiếng gầm giận dữ vang lên bên tai, dáng vẻ Quỷ Vương Dạ Quân nghiến răng nghiến lợi nhìn qua thật chân thực nha!

"Mạc Thất!"

Ồ? Sau khi say rượu không chỉ có ảo giác hình ảnh mà còn có cả âm thanh nha!

Tôi mờ mịt đưa tay ra sờ sờ gương mặt đó, đầu ngón tay cảm nhận được da thịt mát mẻ của lão già đáng chết kia, lập tức sững sờ một cái!

Ai nha, vẫn còn sống, anh đã trở về! Nhưng mà, không phải là anh đi tìm cái gì mà hồn phách của Nhược Hi à? Làm sao có thể trở về nhanh như vậy!

Ha hả!

Thân thể nóng quá nha, vuốt vuốt mặt của anh ấy thật thoải mái nha!

Vừa nãy hình như cô đã tát anh một cái, ừ, không có chuyện gì, đánh thật hay, anh ta đây là đáng đời, cần phải bị đánh thêm mấy cái!

"Đã uống bao nhiêu rồi?"

Tôi dựng thẳng lên một ngón tay, cười khúc khích nói: "Một chút nha, nhiều như vậy!"

Có lẽ lão già đáng chết nghĩ là tôi uống rượu tới nỗi choáng váng, đối với tôi siêu cấp bó tay rồi, cũng không lại gào lên với tôi, chỉ là sắc mặt cực kỳ không dễ nhìn! Anh không đeo mặt nạ, cho nên tôi có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh, bây giờ vẻ mặt của anh đang rất ghét bỏ chọc chóp mũi của tôi, nói: “Một chút mà đã say thành như vậy, lại còn không thấy ngại học người uống rượu? Sau này không cho phép uống nữa!"

Không cho phép, không cho phép!

Tôi nghe xong liền muốn cười, trở mình, tôi ôm lấy gối của mình bắt đầu cười ha hả, lấy tiếng cười đến đối mặt bi thương, tôi không muốn ở trước mặt anh khóc lóc.

Quỷ Vương Dạ Quân trầm mặc chốc lát, anh xoa bờ vai của tôi, nhẹ nhàng hỏi: "Em làm sao vậy?"

Tôi né tránh, ôm gối nhẹ giọng nói: "Đừng đụng vào tôi! Anh đi đi, không phải đã bảo anh đừng tới tìm tôi nữa sao? Vì sao lại tới. Cuộc đời của tôi đã đủ xui xẻo rồi, cho nên anh đừng tiếp tục đến đây cho tôi thêm phiền."

Nước mắt không kìm được cứ thế tuôn ra, ướt đẫm chiếc gối.

Thực sự tổn thương!

Tất cả đều là lừa đảo, đã nói uống say sẽ quên, tại sao tôi vẫn nhớ rõ ràng như thế, tại sao vừa nhìn thấy anh, trái tim tôi liền tan nát lại bi thương.

Thật khó chịu quá đi!

Quỷ Vương Dạ Quân thu tay về, anh nhìn chằm chằm tôi, nhìn một hồi lâu mới sâu kín nói: "Vương Phi đã nhận tội, chuyện lần trước, tất cả đều là cô ta giở trò quỷ! Thừa dịp em ngủ say, khống chế thân thể của em, cắn nát ngón tay rồi vẽ ra Huyết phù trừ tà ở trên ngực của chính mình, sau đó lại lấy thuốc mỡ tốt nhất chữa khỏi ngón tay bị thương kia, cho nên toàn bộ quá trình này em thật sự không biết chính mình đã làm gì."

Tôi trừng mắt, nghe anh nói nhưng không có cảm giác gì.

"Ngay từ lúc bắt đầu, người phụ nữ kia đã biết Sở Hiên vẫn luôn ở trong bóng tối nhìn chằm chằm em, thực lực của cô ta và Sở Hiên sàn sàn với nhau, hoàn toàn có cơ hội toàn thân trở ra, vì hãm hại em lại vô ý bị thua, liền nghĩ muốn giá họa lên trên thân thể em! Ở trên minh điện, tôi đã để cho cô ta có quyền lợi trị tội em, em bị ủy khuất, tôi sẽ thay em đòi lại."

Lời giải thích rất cụ thể, vậy thì sao? Oan uổng chính là oan uổng, tôi lại là người thù dai.

"Việc này tôi đã nói rồi, không cần nhắc lại! Anh muốn xử trí Vương Phi như thế nào là chuyện của anh, không có quan hệ gì với tôi, tôi cùng với cô ta coi như hòa nhau, cô ta cứu tôi một lần, cũng hại tôi một lần, coi như bỏ đi! Nếu như anh muốn đổ những việc của Nhược Hi lên đầu cô ta thì tùy anh, nhưng đừng kéo lên trên đầu tôi."

Ở trước mặt Quỷ Vương Dạ Quân hung hăng nói chuyện như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên, nhưng tôi một chút cũng không sợ.

"Được! Vì em, tôi có thể không giết cô ta! Đây là tôi thẹn với em, tôi sẽ bù đắp! Nhưng còn Nhược Hi, tôi không muốn nhắc tới, cô ấy đã là quá khứ! Tôi lấy Vương Phi là bởi vì trong tay cô ta có tỏa hồn đan, cô ta đồng ý giúp tôi, cho nên tôi mới đồng ý cho cô ta trở thành Vương Phi, đây là điều kiện. Bây giờ chính bản thân cô ta vi phạm hiệp ước, vậy thì không thể trách người khác được. Tôi thừa nhận Nhược Hi là người phụ nữ tôi không thể quên được, tôi hi vọng cô ấy có thể sống lại, không có tỏa hồn đan cô ấy chắc chắn sẽ hồn phi phách tán."

Thông báo trần trụi như vậy, cô ta là người phụ nữ mà anh không thể quên được, cho nên anh cứ thể bỏ lại tôi chẳng quan tâm! Nhược Hi nha Nhược Hi, cô rốt cục là người phụ nữ như thế nào, lại có thể khiến cho một người đàn ông tàn khốc vô tình như anh, vì cô mà nhớ mãi không quên.

"Vậy tôi lại là cái gì? Công cụ sinh sản? Một thứ giúp anh giải tỏa?"

Một hồi im lặng rất lâu, trái tim thật vất vả mới có thể yên lặng lại của tôi lại ào ào nát bấy!

Cứ như thế mà đi rồi sao? Tôi không dám quay đầu lại nhìn, sợ rằng nếu không nhìn thấy bóng người của anh, trái tim nát bấy của mình sẽ không thể nào khâu lại nguyên vẹn được nữa! Sợ rằng tôi sẽ thật sự tuyệt vọng, có thể sẽ kích động đến mức khiến cho tôi từ bỏ ý nghĩ muốn sống tiếp, tôi còn rất nhiều chuyện muốn đi làm, không thể cứ thế để cho anh vô tình mang trái tim của mình ra phá nát được.

"Nói thật, lúc bắt đầu tôi đối với em không có tình cảm gì cả, em chỉ là một người xa lạ, có đau khổ cũng không có quan hệ gì tới tôi, nhưng bây giờ, em đối với tôi mà nói, chính là tồn tại không thể thiếu!"

Bốn năm, thời gian đã trải qua thực sự không tính là ngắn, tôi có thể tin tưởng những lời này sao? Anh cũng không phải một người giỏi nói dối, nhưng tôi rốt cục vẫn không có cách nào tin tưởng được.

Đây là lần đầu tiên anh thẳng thắn với tôi, anh vẫn luôn nhớ nhung Nhược Hi, một người vẫn luôn có một người phụ nữ khác trong lòng, vì một tia tàn hồn của cô ta mà vứt bỏ vị trí Vương Phi cho người khác, người đàn ông như vậy, vậy lời nói ra, có thể tin sao?

Trong não của tôi đột nhiên lóe qua một suy nghĩ, Sở Hiên đã từng nói, hắn ta vẫn luôn ở trong bụng của tôi tìm kiếm một thứ mà hết thảy người chết đều muốn có. Hắn ta cũng nói hắn có mục đích giống với Trần Dương, mà Trần Dương, Nhược Hi, Quỷ Vương Dạ Quân, quan hệ của ba người này lại vô cùng mật thiết, Trần Tú Tài xuất hiện ở bên cạnh tôi lại đúng lúc thôn Hạ có khó khăn, sự xuất hiện của anh ta không tránh khỏi quá trùng hợp rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK