CHƯƠNG 48: SỖ SÀNG
Ôm bài kiểm tra trong tay, tôi suy nghĩ hay là bỏ đi.
Nào ngờ chưa kịp xoay gót chân cửa phòng hiệu trưởng đã mở ra, tôi nhìn thấy Lý Mẫn từ bên trong bước ra, khuôn mặt đỏ đến tận cổ.
Rõ ràng, Lý Mẫn cũng không nghĩ tới bên ngoài có người, vẻ ửng hồng trên mặt bà ta vẫn chưa tan hết, khóe miệng vẫn còn dính một ít chất lỏng trong suốt, bà ta nhìn tôi cười ngượng ngùng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa hỏi: “Sao em lại ở đây?”
“Em thay lớp trưởng đến đây nộp bài kiểm tra.” Tôi giả vờ bình tĩnh nói.
Lý Mẫn nhìn thấy bài kiểm tra trên tay tôi “ừ” một tiếng: “Ồ, vậy thì mau vào đi!” Ngay lúc tôi muốn gõ cửa vào trong, Lý Mẫn gọi tôi lại: “Mạc Thất, em là đứa trẻ ngoan, em biết nên làm gì rồi chứ?”
"Em không biết gì cả, em đang định gõ cửa thì thấy cô đi ra."
Lúc này tôi nhất định phải nói dối, nhưng không nghĩ tới Lý Mẫn lại trêu chọc tôi: “Lần sau, trước khi em nói dối nhất định nên soi gương!”
Ặc, tôi không còn gì để nói!
Lý Mẫn lướt qua tôi đi xuống lầu. Lúc bà ta đi ngang qua người tôi, tôi ngửi thấy từ trên người bà ta có một mùi vô cùng kỳ lạ, tỏa khắp trong không khí, rất lâu cũng chưa tiêu tan.
Loại mùi này khiến người ta cảm thấy rất khó xử. Mỗi lần sau khi làm xong chuyện với tên chết tiệt, trong không khí phòng cũng sẽ có loại mùi này, chỉ là mùi trên người Lý Mẫn khó ngửi hơn.
Tôi hắng giọng, ở bên ngoài cửa hô lên một tiếng báo cáo, sau khi nghe được tiếng cho phép từ bên trong tôi mới đẩy cửa tiến vào.
Hiệu trưởng ngồi nghiêm chỉnh vùi đầu trước bàn làm việc. Ở trong lòng tôi ông ta vẫn là dáng vẻ trang trọng uy nghiêm, đối xử với vợ và con cái rất tốt. Nếu như không phải vì chuyện vô tình lúc nãy làm thế nào tôi cũng không nghĩ ra được ông ta lại là người vụng trộm như vậy.
“Báo cáo hiệu trưởng, đây là bài kiểm tra của lớp chúng em, em để ở đây ạ."
Tôi đứng cúi đầu, sợ nhìn thêm hiệu trưởng một cái thôi cũng thấy buồn nôn, ngược lại không phải hoàn toàn là vì chuyện ông ta ăn vụng, chủ yếu là vì quá ông ta quá xấu.
Một người béo vừa lùn vừa xấu, khuôn mặt bóng loáng dầu ngồi trên ghế dành cho ông chủ, không biết cặp chân ngắn ngủn của ông ta có thể chạm đất hay không. Bảng tên trên bàn làm việc viết ba chữ Thạch Bích Yến, người không biết còn tưởng là phụ nữ nữa đấy.
Sau lưng ông ta học sinh đều gọi ông ta là “phân bón”. Nếu như không phải vì ông ta đeo kính che lại vẻ dâm dục, bảo đảm ông ta sẽ giống như thợ săn tình dục trong trò chơi RapeLay.
“Là Mạc Thất à. Tôi biết em. Là học sinh của lớp sắp tốt nghiệp phải không? Sao rồi em đã khỏe chưa? Nhanh như vậy đã đi học lại rồi!” Thạch Bích Yến dịu dàng hỏi tôi.
Trường học của chúng tôi nói ít cũng có tới mấy trăm người, hiệu trưởng sẽ không nhớ tên của tất cả mọi người chứ? Đối với chuyện ông ta có thể nhận ra thân phận của tôi một cách chính xác, thật sự khiến thôi cảm thấy rất kinh ngạc: “Cảm ơn hiệu trưởng quan tâm, em đã đỡ nhiều rồi.”
Thạch Bích Yến từ ghế dành cho ông chủ đứng lên, ông ta vòng qua bàn làm việc đi đến trước mặt tôi, đè chặt bả vai của tôi giống như một người cha hiền từ hỏi: “Nhiều ngày không đi học, em có theo kịp tiến độ của lớp không? Tôi nghe cô Lý nói thành tích của em vẫn luôn rất tốt, em có nghĩ sẽ thi vào trường đại học nào chưa?”
Trưởng bối vỗ vai vãn bối, động tác nhỏ này rất nhiều người cũng sẽ gặp phải, bình thường tôi cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì, nhưng không biết tại sao lúc tay của Thạch Bích Yến để trên vai tôi, tôi luôn cảm thấy kỳ cục. Mặt của ông ta bị cặp kính phản quang che lại, lúc này tôi nhìn không ra thần thái và vẻ mặt của ông ta.
Lồng ngực tôi toát lên từng cơn lạnh lẽo, nghĩ tới tên chết tiệt kia sắp nổi giận rồi.
“Em vẫn chưa nghĩ tới, có điều em sẽ cố gắng học tập.”
Tôi cố ý cúi người cảm ơn sự quan tâm của Thạch Bích Yến, thừa có hội này né thoát cánh tay của ông ta, lùi về sau mấy bước, giữ khoảng cách nhất định với ông ta.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp Thạch Bích Yến, ông ta kéo tôi tới trước màn hình máy vi tính, đè tôi ngồi lên ghế, chỉ vào màn hình máy tính nói: “Em đến thật đúng lúc, lúc nãy màn hình máy vi tính của tôi tự dưng bị tắt ngóm rồi, thanh niên các em hiểu biết nhiều, em giúp tôi xem thử rốt cuộc nó bị gì.”
Máy vi tình bình thường, chỉ là trên màn hình quá nóng bỏng, bộ ngực của cô gái mặc bikini chỉ có mấy sợi dây ruy băng che chắn, căn bản không che được cảnh xuân lộ ra ngoài. Một sợi dây ruy băng cùng màu thắt giữa eo, nhìn ngang người mẫu nữ này giống như chẳng mặc gì đang nằm nghiêng người trên sô-pha.
Hình ảnh này quá nóng bỏng, ông ta không sợ bị người khác nhìn thấy sao?
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, hai tay của hiệu trưởng đã đè lên vai tôi, vừa nói chuyện vừa sượt về phía trước, giống như đang thăm dò, lại giống như đợi cơ hội gì đó.
Khối ngọc bội màu trắng trước ngực tôi lạnh đến cực điểm, tôi rùng mình đứng lên: “Hiệu trưởng, em là dân quê chưa từng thấy qua máy vi tính, thầy vẫn nên tìm người khác đi ạ!”
Trời ạ, nếu tiếp tục như vậy mạng nhỏ của tôi sẽ không giữ được đâu! Nói xong, tôi giống như chạy trốn, vọt ra khỏi phòng làm việc của ông ta.
Chạy ra khỏi dãy lầu làm việc, bạch ngọc trước ngực mới khôi phục lại nhiệt độ vốn có, tôi dựa vào lan can thở dốc, giọng nói lạnh lẽo của tên chết tiệt gào lên, tôi biết sẽ như vậy mà.
“Còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt với đàn ông khác, ta sẽ cho em biết hậu quả nghiêm trọng đến cỡ nào.”
Chuyện này có thể trách tôi sao? Tên chết tiệt không biết phân biệt trắng đen, cũng không phải tôi đi dụ dỗ ông ta!
Dùng sức che lại ngọc bội trắng, tôi đã bị người ta sỗ sàng giờ lại còn chịu uy hiếp, chuyện gì thế này? Bản thân anh có nhiều vợ như vậy, thế mà còn nói tôi? Cũng không soi gương trước xem mình là người thế nào? Cái đồ vô lại khó ưa!
Sau khi ổn định tâm trạng xong, tôi bước vào lớp học, vừa ngồi xuống đã có người xúm lại phía tôi, tôi hỏi: “Muốn gì?”
"Mạc Thất, gặp 'Phân bón’ rồi à, thế nào?"
Hỏi thăm tôi đều là những phần tử mang vẻ mặt xem kịch vui, tôi cũng không quá hi vọng bọn họ sẽ quan tâm đến mình, chỉ là không nghĩ tới chuyện hiệu trưởng dê xồm mọi người đều biết, cũng chỉ có tôi cứ mãi cảm thấy ông ta đã từng là người chính trực.
"Mạc Thất, con mẹ nó cậu là đồ ngốc à, ‘Phân bón’ là thứ hàng gì, cậu cũng dám đi đến đó một mình. Lớp trưởng của chúng ta thoạt nhìn có vẻ thành thật, chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi. Chuyện thất đức như vậy cô ta cũng có thể làm được, tự mình sợ gặp phải kẻ biến thái nên giao chuyện này cho cậu làm, cậu cũng dễ bắt nạt nhỉ?” Một học sinh nam ngồi bên cạnh mỉm cười mỉa mai nói.
Ai cũng không muốn bị lợi dụng, ai cũng không muốn bị hãm hại, cho dù đối phương xuất phát từ lý do và động cơ gì kết quả tạo thành vẫn là tổn thương.
Uổng cho tôi còn có cảm giác thân thiết với Lâm Vi thì ra lòng người cách một lớp da, đúng là không biết lúc nào mình sẽ bị người khác đâm cho một dao. Thật sự tôi rất thất vọng, chuyện này đúng là khiến tôi cảm thấy lạnh lòng.
“Bên cạnh em toàn là những kẻ chẳng ra gì, ta thấy em không cần học hành gì nữa, càng học càng tệ.”
Giọng nói biếng nhác của tên chết tiệt truyền ra từ trong ngọc bội trắng. Tôi nắm chặt ngọc bội trắng trong tay nói: “Anh không hiểu rồi, đây là quy tắc sinh tồn của chúng em.”
Tên chết tiệt hừ lạnh một tiếng: “Quy tắc? Vậy thì đơn giản, loại người này sống cũng chỉ gieo vạ cho người khác, không bằng chết sớm còn hay hơn! Ừ, vậy thì hết thảy bọn họ đều giảm hai mươi lăm năm tuổi thọ được rồi.”
Một câu nói đã có thể rút ngắn tuổi thọ của một người, cái này gọi là quyền lợi sao?
Tôi không thể trả lời anh được, tên chết tiệt cổ hủ sống trong xã hội ngày nay rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu? Kết quả của việc lấy tiêu chuẩn đạo đức kia của anh để so sánh với môi trường sinh tồn của tôi, chính là trong ngày hè nóng nực mặc áo dài quần dài ra ngoài, sống khác người, bị người đời chỉ trỏ, chuyện này đối với tôi mà nói là tốt hay xấu đây?
So với buổi sáng, buổi chiều này trôi qua cũng yên ổn. Sau khi tan học, Liêu Khả Hân và mấy học sinh nam đi chung với nhau, đùa giỡn ầm ĩ đi ra khỏi trường, chỉ là nhìn thấy quỷ ảnh sau lưng cô ta, tôi nhịn không được nói với ngọc bội trắng: “Anh cứ mặc kệ như vậy? Đó là tội phạm quỷ, địa phủ phải bắt về đấy.”
“Việc này còn chờ em nói à, ta đã sớm thông báo rồi! Nếu chuyện vặt vãnh này Hắc Bạch Vô Thường cũng không làm được, thì bọn họ cũng đừng làm cái nghề sứ giả quỷ này nữa, em cũng nhanh chóng trở về đi.”
Shit, anh nói giống như tôi là người hay lo chuyện bao đồng lắm vậy.
Lúc đi ngang đường tôi phát hiện một giọng nói quen thuộc. Hình như người đàn ông đứng trước quầy bán đồ là Trần Tú Tài, anh ta đứng trong bóng tối quan sát Liêu Khả Hân. Có lẽ phát hiện được sự tồn tại của quỷ ảnh nên anh ta muốn thu thập quỷ năng này.
Trần Tú Tài là “Ngôn Linh Sư”, tôi đối với anh ta cũng chẳng có gì không yên tâm, lúc tôi cần tránh đi thì gần như bị anh ta nhìn thấy.
Mắt không thấy thì lòng không phiền, mau chạy thôi.
Vốn dĩ tôi và anh ta chính là loại người không ưa gì nhau, có gặp lại cũng chẳng chào hỏi gì.
Về đến nhà tôi lấy bài thi ra bắt đầu giải đề, sắp thi đại học rồi, bài tập nhà trường giao làm mãi không hết, làm gì còn có tâm trạng nghĩ tới những chuyện khác nữa chứ. Giải đề thi của một môn đã mệt muốn chết, hơn nữa còn chưa kể đến những đề bài hóc búa nữa, quả thật chính là huấn luyện kiểu ma quỷ khiến người ta mệt bở hơi tai.
Tên chết tiệt từ trong ngọc bội trắng bay ra, ngồi trước bệ cửa sổ. Chân dài ựa bên song cửa, tóc dài tung bay theo gió, dáng vẻ kiêu ngạo kia quả thật rất đẹp trai, chỉ là bệ cửa sổ quá nguy hiểm. Tôi không sợ anh sẽ rớt xuống, chỉ là lo lắng cho những chậu hoa cỏ tôi trồng sẽ chết cóng vì anh.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!