Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 102: BẮT ĐẦU TỪ NGỌN NGUỒN




CHƯƠNG 102: BẮT ĐẦU TỪ NGỌN NGUỒN

Bây giờ nhớ đến Trần Tú Tài, tôi liền thấy rất rối rắm, muốn biết rốt cuộc anh ta là ai, còn cô gái tên Nhược Hi đó lại là ai nữa? Nhìn sang tên chết tiệt, tôi nhất thời lại không có cái dũng khí hỏi, cũng không dám biết kết quả.

Thôi vậy! Dù sao với tôi mà nói thì những bí mật này đều lạ lẫm, vẫn không nên quan tâm nhiều làm gì, tóm lại, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi! Nếu nữ quỷ đó vẫn cứ dây dưa không buông thì tôi tiếp đón cô ta đàng hoàng cũng được.

Nhưng để cho yên tâm, tôi vẫn muốn hỏi thăm Quỷ Vương Dạ Quân về tình hình hiện tại của nữ quỷ đó, có khi nào nó làm ra chuyện bất lợi với người nhà của tôi không.

Nhưng lần này, tên chết tiệt lại không giấu diếm một chút nào, nói rằng với tình hình trước mắt thì nữ quỷ sẽ tạm thời không giết người trắng trợn như vậy, một khi nó ra tay hại người thì địa phủ nhất định sẽ phát hiện ra ngay, mà với công lực hiện tại của nó thì không thể chạy thoát sự đuổi giết được. Mặt khác, anh còn nói cho tôi biết, ngày ấy trên cầu Phong Lâm, đã bắt gặp quỷ dẫn đường và quỷ nước, cũng không phải tự nó ra tay, rất có có thể là tìm đến đây giúp đỡ.

Không biết từ lúc nào tôi đã bắt đầu tin tưởng những lời nói của Quỷ Vương không một chút ngờ vực, chỉ cần anh ở bên cạnh là sẽ rất vững chãi, loại cảm giác đáng tin cậy này rất thần kỳ.

Sau khi vẽ xong hết số giấy vẽ tôi liền chọn ra những lá bùa quỷ mà tên chết tiệt đã vẽ rồi quăng những phù chú mà tôi tự vẽ vào thùng rác, mấy món đồ chơi đó của tôi còn quỷ hơn cả lá bùa quỷ nữa, cũng chỉ dùng để ngắm thôi chứ chẳng có chút tác dụng thực chiến nào cả, những cái này chẳng qua chỉ dùng để luyện tay mà thôi.

Tên chết tiệt thoạt nhìn như là muốn ngủ lắm rồi, tôi nhàm chán lay lay anh hỏi: "Chuyện của Chương Tử Quyết phải giải quyết thế nào?"

"Bảo anh ta đi đến bờ sông tìm đáp án đi, nếu gặp may thì có thể tìm được." Nói xong, Quỷ Vương Dạ Quân chui vào ngọc bội trắng, không nói chuyện với tôi nữa.

Tôi chạy đi tìm Chương Tử Quyết, thoạt trông thì khí sắc của anh ta rất xấu, chuyện đã qua lâu rồi mà vẫn nhìn thấy chính giữa hai chân mày của anh ta đen thui, so với hôm qua còn đậm hơn nhiều, dần hình thành một đám đen.

Chương Tử Quyết ôm máy tính ngồi dựa vào giường, thấy tôi đi vào thì lập tức gập máy tính lại, hình như không muốn để cho tôi biết gì đó.

"Tôi có gõ cửa thấy anh ngồi đơ ra đó nên tôi tự vào." Tùy tiện vào nhà người ta quả thật không hợp phép tắc cho lắm nên tôi xin lỗi.

"Không sao, cô có chuyện gì không?"

"Tôi đến để trả bút, mấy tờ giấy vẽ mà anh cho tôi tôi đều đã dùng hết rồi."

Chương Tử Quyết rất kinh ngạc nhìn tôi nói: "Nhiều giấy như vậy mà cô đã dùng hết rồi sao?"

Tôi gật đầu rồi đưa cho anh ta lá bùa mà tên chết tiệt đã vẽ: "Uhm, đây là những lá bùa trừ tà, anh giữ lại đi, còn về chuyện của Triệu Khả Quân, tôi nghĩ anh nên đến nơi mà cô ấy đã chết để xem thử, có lẽ sẽ có đáp án."

Chương Tử Quyết cảm kích nhận lấy lá bùa trừ tà rồi cau mày lúng túng: "Tôi đã quên con đường tới đó rồi, Lúc đó là cùng với bạn và gia đình họ đi chơi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, cho nên không muốn nhớ lại, cũng đã lâu nên đã quên mất rồi.

Tôi bĩu môi rồi thản nhiên nói: "Hỏi bạn của anh thử xem! Muốn giải quyết triệt để hoàn cảnh khốn cùng này thì phải bắt đầu từ ngọn nguồn, anh cũng muốn biết tại sao sau khi xảy ra chuyện đó, Triệu Khả Quân lại cứ quấn anh mãi không rời, không chịu đi đối phó với người khác, quỷ không muốn đi địa phủ, ở lại dương giới luôn có nguyên nhân."

Chương Tử Quyết suy nghĩ rồi gật đầu nói: "Cô nói đúng, để tôi gọi điện cho người nhà nói chuyện một chút. Nếu tôi thật sự xảy ra chuyện thì bọn họ cũng nên biết đi đâu tìm tôi."

Tôi luôn cảm thấy Chương Tử Quyết là một người rất lý trí, nhưng tôi không nghĩ anh ta lại là một người cực đoan như vậy, dựa vào những gì anh ta vừa nói thì lần này đi rất có thể sẽ không về nữa, suy nghĩ này cũng quá bi quan rồi. Cũng không còn gì để nói, tôi cũng chỉ cố hết sức làm một người bạn cùng trọ có trách nhiệm, cố gắng khuyên nhủ thêm vài câu rồi chuẩn bị rời đi.

"Mạc Thất, tôi có thể xin cô đi cùng với tôi lần này được không?" Chương Tử Quyết nói rất nhỏ nhưng giọng điệu lại vô cùng khẩn thiết.

"Nhưng tôi sắp khai giảng rồi!"

Thật ra, không phải là tôi không muốn giúp Chương Tử Quyết, mà chuyến đi lần này nhất định phải trễ nải việc học. Còn chưa đi học đã bắt đầu xin nghỉ phép, mẹ mà biết được nhất định sẽ nổi giận với tôi.

Chương Tử Quyết bỗng nhiên đứng dậy, anh ta kích động nói: "Tôi biết yêu cầu này của tôi hơi quá, nhưng chỉ cần cô thay tôi giải quyết chuyện phiền phức này thì tôi có thể làm bất cứ chuyện gì vì cô. Thật đó tôi thật sự hết hy vọng rồi, những đạo sĩ mà ba tôi mời đến cũng đều là vì tiền, chẳng giải quyết được vấn đề gì cả. Nhưng không hiểu tại sao tôi lại tin rằng cô nhất định có thể giúp được tôi."

Khi được một anh chàng cực kỳ đẹp trai cầu xin tôi lại chẳng có chút cảm giác mình là một người ưu tú gì cả. Tôi và Chương Tử Quyết cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, là bạn cùng thuê phòng trọ dưới một mái nhà mà thôi, anh ta cũng chẳng phải là một người bình dị dễ gần nhưng chúng tôi cũng được coi là hòa thuận. Nghĩ lại thì còn chưa tới một tuần nữa là đi học rồi, khoảng thời gian đó chắc cũng đủ để đi một chuyến. Vì thế nên mềm lòng gật đầu, đồng ý.

"Phải nói trước là mặc kệ có thành công hay không, tôi nhất định phải về kịp khai giảng.”

"Mạc Thất, cám ơn cô! Để tôi đi chuẩn bị, nếu bạn của tôi chịu đi cùng chúng ta chuyến này thì tốt quá." Nói xong, Chương Tử Quyết liền bắt đầu gọi điện thoại, liên lạc với bạn cũ.

Tôi thấy anh ta bận rộn tới lui, như trở thành một con người ngập tràn hy vọng, có tinh thần hơn vừa rồi nhiều.

Chương Tử Quyết là người nói là làm, anh ta cúp điện thoại rồi nói với tôi là phải ra ngoài. Anh ta đi chưa đươc bao lâu thì có một người tuổi trung niên tìm tới, nhìn bộ dạng thì ánh mắt ông ta hơi giống Chương Tử Quyết, nhìn lại tuổi tác thì tôi đoán ông ta quá nửa là ba của Chương Tử Quyết.

Trong nhà không còn ai nên tôi mời ông ta vào phòng khách ngồi, pha chén trà. Trong lúc trò chuyện, tôi xác định đối phương chính là ba của Chương Tử Quyết, nhìn cách ăn mặt của ông ta thì hoàn cảnh gia đình tuyệt đối không hề thua kém Ân Trường Thuận, có khi còn hơn, nhưng nhìn lại thì ông ta già hơn nhiều.

Sau khi xem qua phòng của Chương Tử Quyết, bác Chương hỏi thăm rất nhiều về tình hình của con mình, sau một hồi khách sáo mới trầm giọng hỏi: " nghe Tử Quyết nói, cháu cũng là người trong đạo, chuẩn bị đi cùng nó đến nơi đó để xem thử?"

Khi nói về vấn đề này bác Chương rất nghiêm túc, vô hình chung lộ ra cảm giác khí phách.

Đoán không ra ý đồ của đối phương nhưng từ những gì ông ta nói thì hình như ông ta nghi ngờ năng lực của tôi, thậm chí có cảm giác nguy hiểm, giống như nghĩ tôi là loại giang hồ lừa gạt, muốn lừa thứ gì đó từ Chương Tử Quyết, về chuyện này thì tôi cũng rất bất đắc dĩ mà cũng rất không thoải mái.

Từ trong xương tủy tôi là loại người không muốn thua ai hết, đối với sự hiềm nghi vô lý của bác Chương, tôi liền bình tĩnh khẳng định: "Chương Tử Quyết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cháu nghĩ bác cũng biết, nếu khôngcũng sẽ không mời đạo sĩ về trừ tà, yểm bùa cho anh ta. Cháu nghĩ bác cũng hy vọng anh ta có thể bình an, nếu anh ta đã xin cháu đi cùng thì cháu cũng cũng sẽ suy nghĩ làm cách nào để giải quyết chuyên này, mọi chuyện đơn giản như vậy thôi.”

Bác Chương nhướng mày: "Bác thấy cháu còn trẻ, cao lắm thì cũng chưa tới mười tám mười chín tuổi, dựa vào đâu mà có thể đối phó những chuyện này? Bác đã mời không ít cao tăng đạo sĩ nhưng đều giải quyết không được, cháu gái không nên nói những lời tự mãn như vậy, nếu Tử Quyết gặp chuyện không may, thì cháu sẽ không gánh nổi trách nhiệm đâu."

Tôi thầm thở dài nói: "Chẳng qua cháu chỉ mới nhập môn mà thôi, việc vẽ lá bùa quỷ vẫn đang dậm chân tại chỗ. Nhưng ông tổ của nhà họ Mạc chúng cháu là ‘nhà ngoại cảm’, từ nhỏ cháu đã thấy ông Ba của cháu đi khắp hang cùng ngõ hẻm, giải quyết không ít chuyện quái lạ, ngạc nhiên cho người ta, thấy nhiều rồi nên tự nhiên là cũng hiểu được môn đạo trong đó! Bác muốn cháu nói có thể giải quyết chuyện này một trăm phần trăm hay không, nếu cháu nói có thể thì bác cũng không tin cháu đúng không? Những người làm chuyện này như chúng ta đều không thoát khỏi nhân quả, chí có thể đi rồi mới biết nhân, mới có quả."

Bác Chương nheo mắt, ông ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới một hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: "Bác hiểu tính nết của Tử Quyết, nếu nó cảm thấy cháu làm được thì bác cũng sẽ không nhiều lời nữa. Chỉ cần cháu có thể giải quyết việc này thì muốn bao nhiêu tiền bác đều trả được. Nhà họ Chương chúng ta mấy đời đều chỉ có một mụn con nối dõi, mẹ nó vì nó mà không màng ăn uống, thân thể xanh xao sắp không trụ được nữa rồi , cho nên, bác hy vọng thực lực của cháu sẽ giống như những gì cháu nói.”

Làm việc này, tôi thật sự không nghĩ đến việc có được trả tiền hay không. Nên khi ông ta nói như vậy tôi thật sự rất phản cảm, làm như tôi là lũ đạo sĩ đường phố, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền! Còn loại người luôn tự cho mình là bề trên như ông ta, nhìn người ta bằng ánh mắt khinh thường, thì từ trước đến nay tôi đều không ưa.

"Bác Chương, cháu không biết những người khác nghĩ như thế nào, nhưng cháu làm việc này là vì để lòng yên tâm! Nếu cháu thật sự giải quyết được những chuyện này thì cũng chỉ lấy tiền theo lệ, tuyệt đối sẽ không lấy nhiều hơn một đồng. Ngược lại, làm không được tuyệt không lấy tiền."

Đái khái nghe được sự khinh thường trong lời nói của tôi nên bác Chương cười cười giải thích: "Bác không có ý đó, lần đi này có liên quan đến an nguy của Tử Quyết nên có cần bác cử thêm người đi theo không?"

Cũng không phải đi đòi nợ, mang người theo để đánh nhau hả. "Không cần đâu ạ! Nhiều người chưa chắc là có tác dụng."

Lúc sau, chúng tôi lại trò chuyện thêm một hồi, ông ta không đợi Chương Tử Quyết đã tạm biệt, nhìn bộ dạng của ông ta thì rất có cảm tình với tôi!

Hơn bảy giờ tối, Chương Tử Quyết dẫn về một người, trông cũng không khác biệt với anh ta lắm, các ăn mặc cũng là con nhà khá giả. Cắt tóc ngắn theo kiểu thịnh hành của mấy anh chàng ăn chơi, ngũ quan sắc sảo, vóc dáng cao ráo, toàn thân mặc đồ đen, còn đội cả mũ lưỡi trai màu đen nữa, nhìn rất ngầu.

Tôi không hiểu cái phong cách này cho lắm, nhưng biết anh ta tên là Vũ Huyên. Lúc đầu tôi nghe thành Vũ Hoen, thiếu chút nữa thì bị chọc cười nhưng người này chủ động bổ sung một câu nên mới nghe rõ ràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK