Từ Hoằng Nghị lại ném cánh tay người phụ nữ ra, hắn kích động nói: "Không cần nói nữa! Năm đó không phải cô vì tiền mới rời khỏi tôi, nhảy vào vòng tay của anh cả sao? Cô là kiểu phụ nữ thế nào tôi hiểu rất rõ! Chỉ là cô không ngờ, con trai út nhà họ Từ sẽ có ngày trở mình đúng không. Cô và anh cả tiêu tốn bao nhiêu suy nghĩ để đối phó tôi cũng không sao cả, nhưng vì sao lại làm như thế với ông nội chứ? Đừng lấy lòng dạ độc ác của cô để lợi dụng phần tình cảm tôi đã dành cho cô nữa, tôi đã làm quá đủ vì cô rồi, từ giờ trở đi, hai chúng ta đường ai nấy đi, tôi đã không còn chút cảm giác nào với cô nữa rồi, cô cứ làm cho tốt cái danh mợ cả của nhà họ Từ đi, bớt đến làm tôi chán ghét, như vậy ai cũng đều có lợi cả."
Một người phụ nữ chân đạp hai thuyền, vì tiền vứt bỏ tình yêu ban đầu, kết quả phát hiện mình làm sai rồi, sau đó trở về muốn làm về ôm đùi, chậc chậc chậc, thế giới của kẻ có tiền quá huyền bí, cục cưng tỏ vẻ không hiểu lắm, nhưng mà người phụ nữ này cũng quá dũng mãnh đó chứ, quá đáng cũng rất có trình độ nữa!
"Nghị, chuyện đèn trần thật sự không liên quan tới em, là anh điện thoại bảo em đưa tới mà! Em chưa từng nghĩ muốn làm hại ông cụ đâu. Năm đó là vì sau khi anh cả của anh chiếm đoạt em, còn uy hiếp muốn nói xấu em, em sợ anh sẽ chán ghét em, cho nên sau này em mang thai, không có cách nào mới phải gả cho anh ta, người em yêu là anh! Anh không tin em cũng không có cách nào, nhưng chuyện cái đèn thật sự không liên quan tới em, sau khi em biết còn muốn tới nói cho anh, nhưng anh ta nói nếu em dám nhiều chuyện thì sẽ giết em, Hoằng Nghị, em...."
Người phụ nữ khóc như hoa lê ướt mưa, rất là đáng thương, nhưng tôi không nhìn thấy chút đồng tình nào trên mặt Từ Hoằng Nghị, cảm xúc của hắn như bị đóng băng, khó để người khác đoán ra hắn đang nghĩ gì.
Vở kịch tình tay ba không có gì đáng để xem, tôi xoay người đi đến gõ cửa phòng của Trần Tú Tài.
Bên trong truyền đến tiếng luống cuống chào hỏi, tôi chép chép miệng, nghĩ thầm người kia đang làm cái gì, còn căng thẳng như vậy nữa.
Tôi đứng ở cửa đáp lại một tiếng, sau đó trực tiếp mở cửa đi vào. Anh ta đúng lúc quay lưng về phía tôi, còn không mặc quần áo nữa.
"Anh đang làm chuyện xấu gì đó?" Tôi lấy tay che mắt lại rồi đi qua: "Mặc quần áo vào!"
Trần Tú Tài khác thường đưa lưng về phía tôi, còn cực kỳ gấp gáp nói: "Hơn nửa đêm rồi, cô không ngủ được chạy đến chỗ tôi làm gì? Có chuyện gì thì mai nói sau đi!"
"Có chuyện! Có một thằng cha làm người ta rất chán ghét, tôi muốn dạy dỗ hắn một chút, để cho hắn nhớ kỹ. Anh có loại đạo thuật nào có thể khiến người ta gặp xui xẻo không, cái loại không cần phải hại chết người ấy!" Tôi chỉ cần nghĩ đến mặt mũi của Từ Hoằng Vĩ kia thì lập tức không ngủ được, không cho hắn chơi đùa vui vẻ một chút thì quá có lỗi với danh tiếng nhà họ Mạc rồi.
Trần Tú Tài ha hả hai tiếng nói: "Con nhóc này, tôi dẫn cô ra ngoài không phải để cô nghĩ nên hại người thế nào, mà để cô học hỏi! Sau này cũng có thể tự mình nhận việc kiếm tiền, lúc Diệm Thiên Ngạo không có bên cạnh còn có thể tự bảo vệ mình, cô trái lại không chịu học cho tốt, cứ muốn chút đường ngang ngõ tắt gì đó, như vậy thật sự không được rồi! Tôi biết cô muốn xử ai, nhưng mà Từ Hoằng Vĩ kia cho dù cô không ra tay, hắn cũng sẽ bị trừng phạt, không có con nối dõi chăm sóc nuôi nấng trước khi lâm chung, cô đơn cả đời, đã rất đáng thương rồi.
Ồ! Tuổi già cô đơn cả đời, không có con nối dõi chăm sóc thật sự rất đáng thương, nhưng tôi nghe người phụ nữ kia nói mang thai con của hắn mà, sao lại không có con được? Chẳng lẽ chết rồi sao? Nếu nói như vậy, tôi cũng không thấy khó chịu nữa rồi.
"Được rồi, tôi về ngủ đây, anh cũng đi ngủ sớm một chút, đừng giày vò mình!" Tôi vừa đứng dậy muốn đi, chợt thoáng nhìn thấy hai thứ gì đó giống hai đường màu đen đỏ xen kẽ quấn trên cánh tay của Trần Tú Tài, nhìn kiểu gì cũng thấy thật chướng mắt: "Anh sao vậy?"
"Đừng tới đây, đi đi!"
Tôi vừa định đi qua nhìn cho rõ, ai ngờ Trần Tú Tài lại rống to với tôi.
"Mẹ ơi, hét cái em gái anh!"
Tôi bị anh ta dọa giật mình, bực mình đánh lên gáy anh ta một cái. Nhưng làm tôi bất ngờ chính là người này đột nhiên ‘ phù phù ’ một tiếng rồi ngã xuống đất, thân thể va chạm với mặt đất.
Hai đường đen đỏ quấn quanh trên cánh tay anh ta không ngừng lan ra trên da thịt, chúng nó nhìn giống như hai đường kinh mạch đan chéo với nhau, không ngừng di chuyển trong cơ thể người.
Tôi không nghĩ ra được đây là thứ gì, anh ta kêu tôi tránh đi chính là không muốn để tôi nhìn thấy, nhưng tôi vẫn có chút lo lắng tiến về phía trước, lúc nâng anh ta dậy, tay tôi chạm vào làn da của anh ta, hai đường mạch kia bắt đầu từ đầu ngón tay tôi nhanh chóng lan ra khắp bàn tay, sau đó ngay lập tức lẻn vào trong cơ thể tôi.
Tai nạn này đến quá nhanh, tôi bỗng chốc không biết nên làm thế nào mới tốt, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Trần Tú Tài. Anh ta đẩy tôi ra rồi nói: "Con nhóc ngốc, đã kêu cô đừng tới đây rồi mà, bây giờ, cô xong đời rồi!"
Đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy trong thân thể đang có thứ gì đó chạy qua chạy lại, có lúc thứ đồ chơi đó còn có thể chạm vào ngực tôi, tuy rằng chỉ ngắn ngủi khoảng một giây thôi, nhưng đau đớn ray rứt thế này làm tôi cả đời khó quên. Tôi đau đớn khom lưng, cả người run rẩy, khuôn mặt lộ vể đau khổ:"Này, a, cái này rốt cuộc là gì vậy?"
Trần Tú Tài thở dài nói: "Con nhóc nhà cô, nói cô ngốc cô còn không chịu. Vốn có thể giải quyết xong, bây giờ thì hay rồi, bị cô quấy rối làm cho phức tạp lên luôn!”
"A, đau quá!" Tôi nghe thấy anh ta châm chọc, tức giận quát: "Đừng nhiều lời, nói nhanh lên, cuối cùng đây là cái gì?"
"Âm khí! Hai loại âm khí là ông cụ Từ và thứ ở trong đèn trần, tôi hút bọn nó vào trong cơ thể mình, có thể xóa đi nguy cơ ông ta sống lại gây chuyện. Tôi da dày chống chọi một chút là xong chuyện rồi, cô nói xem cô đến đây làm gì chứ? Ai! Người đã ngốc, còn không cho người ta nói cô ngốc, thật sự là không cứu được."