Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 307: LÒNG TỐT KHÔNG THỂ THAY THẾ CƠM ĂN




Làm vua của một giới đúng là không tầm thường, mặc quần áo cũng sang trọng đắt tiền như vậy, chất vải mềm mượt, tuy nói có hơi mỏng nhưng có thể chống được gió núi, mặc nó, tôi không ngờ không cảm thấy chút cảm giác lạnh lẽo nào. Ôi, vừa rồi tôi đúng là trách nhầm anh rồi, là mình quá gian ác, mới nghĩ anh cũng gian ác như vậy. Thật sự ngại quá.

Đại cung dưới lòng đất đã sụp xuống, chỉ có điều Quỷ Vương Dạ Quân thoạt nhìn dường như không định đi. Không phải là anh muốn chờ tình hình trong núi này yên tĩnh mới đi chứ? Chỉ có điều nghĩ lại cũng không khả năng này, tám chín phần là còn có chuyện chưa hoàn thành. Dù sao Sở Hiên chạy trốn từ tầng dưới cùng của địa ngục lên, anh vẫn phải đưa hắn ta trở lại. Còn có những hồn phách trong mộ này cũng cần phải chờ xử lý.

Có những tiếng súng vang lên, trong lòng tôi kinh ngạc tới mức run rẩy. Quỷ Vương Dạ Quân ôm tôi vào lòng. Trong sương mù, tôi thoáng nhìn ba người Nghiêm Càn Khôn chạy qua trước mặt, bọn họ bắn mấy phát súng vào tôi rồi chạy mất dạng.

Nếu như bọn họ không xuất hiện, tôi còn thật sự quên mất ba người này rồi. Không ngờ ba người này lại thật sự có mạng lớn, không ngờ đã trốn thoát. Nếu không phải Quỷ Vương Dạ Quân ở bên cạnh, lúc này tôi đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ.

Đám người chạy xa, Quỷ Vương Dạ Quân mới thả tôi ra, anh cũng không định đuổi theo ba người kia. Dù sao anh là Quỷ Vương quản lý sống chết, không cần phải cố gắng đuổi theo, chỉ cần mở Sinh Tử Bộ ra là có thể biết hết tất cả, cho dù bọn họ chạy tới chân trời góc biển cũng không giải quyết được gì.

Theo sát phía sau Nghiêm Càn Khôn, Trần Dương cũng từ trong đại cung dưới lòng đất đi ra. Phía xa, tôi lại nhìn thấy trận pháp Bát Quái dưới chân anh ta, phía sau anh ta chính là những tiếng quỷ khóc sói tru, kinh động đám chim trong rừng núi, làm chúng vỗ cánh bay lên trên không trung.

Từ trong rừng có một đội binh lính cổ đại lao ra. Lúc này bọn họ có đầu có mặt, còn có thân, còn Sở Hiên và Bạch Linh ở phía sau bọn họ. Nhìn bọn họ vừa nói vừa cười, hình như đã loại bỏ mâu thuẫn lúc trước.

Thật ra câu chuyện cũ của Sở Hiên làm cho tôi rất xúc động. Hắn ta là người trung thực thẳng thắn, chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với trời đất, nhưng bởi vì người nhà nhát gan mà rơi vào kết quả như vậy, đương nhiên tên hoàng đế chó kia cũng là một tên hôn quân, chết không được tử tế. Biết rõ Bạch Linh vì bảo vệ cho gia tộc của Sở thị mà phải bỏ độc Sở Hiên, cuối cùng còn phải ra tay giết chết, đúng là cực kỳ ác độc.

Chỉ có điều nói đi thì phải nói lại, nếu như trước đó Bạch Linh nói cho Sở Hiên biết sự thật này, để tự hắn ta uống hết rượu độc, vậy có lẽ kết cục sẽ không như vậy. Nhưng có một khả năng khác, lấy tính nết của Sở Hiên, sau khi biết được sự thật, chỉ sợ sẽ không ngồi chờ chết, mà thật sự có khả năng sẽ mưu phản, cho nên Bạch Linh trong lúc vội vàng và bất lực mới giết chết người mình yêu, không cầu cùng sống chỉ cầu cùng chết.

Sở Hiên chạy trốn từ trong địa ngục ra cũng chỉ vì một đáp án, vậy bây giờ chắc hắn ta đã tìm được rồi, kết cục như vậy hẳn xem như là viên mãn, chỉ có điều hắn ta nhiều lần muốn xé bụng tôi ra, rốt cuộc đang tìm gì?

Không bao lâu, đám người Sở Hiên đi tới trước mặt chúng tôi, một đội quân lính cổ đại đi theo phía sau hắn ta với khí thế hung hãn, xem ra lại sắp có một cuộc chiến lớn hơn nữa rồi. Nhưng chờ tới khi tất cả mọi người đến trước mặt, Sở Hiên quỳ một gối xuống, Bạch Linh bên cạnh hắn ta cũng quỳ xuống theo. Lão đại vừa quỳ, tất nhiên đội quân cổ đại phía sau hắn ta cũng quỳ theo, động tĩnh rất lớn.

Sở Hiên chắp tay nói: "Dạ Quân,, trước đó có chỗ nào đắc tội, ta bằng lòng bị phạt, chỉ là việc này đều do một mình ta gây ra, không liên quan đến Bạch Linh, mời ngài mở một mắt lưới thả cho cô ấy được chuyển thế."

Có thể khiến cho một tướng quân cao ngạo phải cúi đầu là một chuyện không dễ dàng gì. Sở Hiên làm như vậy tất nhiên không phải là vì mình, mà là vì Bạch Linh. Sai lầm lớn nhất của cả đời người phụ nữ này chính là bỏ độc hại Sở Hiên, quả thật không nên bị liên lụy, thả cho cô ta chuyển thế cũng phải là không thể được.

Quỷ Vương Dạ Quân lưng xoay người nói: "Khi ngươi còn sống đã giết người vô số, sau khi chết lẽ ra nên ở trong địa ngục chịu phạt, chờ rửa sạch tội nghiệt lại có thể chuyển thế làm người, nhưng trong lòng ngươi lại tồn tại chấp niệm nên một mình bỏ chạy ra ngoài, tội tăng thêm một bậc, không chỉ vậy còn nhiều lần hại phu nhân ta, đó là tội càng thêm tội, tàn sát người dân trong thôn, dẫn tới hai người mất mạng xuống Hoàng Tuyền, với tâm tư độc ác như vậy, bản tôn làm cho ngươi hồn bay phách lạc cũng không quá đáng."

Sở Hiên nghe cũng không hề tức giận. Quỷ Vương Dạ Quân nói cũng chính là sự thật, Lệ Quỷ giống như hắn ta quả thật có thể chịu phạt hồn bay phách lạc.

"Về phần Bạch Linh, kiếp trước cô ta có tội sát nghiệt, hơn nữa chính cô ta treo cổ tự sát, bỏ qua tính mạng do trời xanh dành cho cô ta, cho nên cô ta không có tư cách được trở lại làm người."

Nói đến đây, trái tim của tôi lập tức trầm xuống. Sở Hiên đã nhiều lần hại tôi, tôi vốn nên mượn cơ hội này giết hắn ta vài lần, nhưng trong U Minh, tôi cũng không muốn tàn nhẫn với hắn ta. So với Quỷ Vương Dạ Quân xử phạt, tôi cảm thấy hồn bay phách lạc thật sự là xử hơi nặng rồi.

Còn có Bạch Linh, cô ta chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, khi đối mặt với khó khăn khi còn sống trước đó, có thể nghĩ ra được cách gì chứ? Giết người hay tự sát đều là do bị ép tới bất lực, nếu có thể nghĩ ra cách, ai sẽ đi hại chết người. Cho nên vì vậy mà không cho chuyển thế, điều này cũng không tránh khỏi quá vô tình.

Tôi nhìn về phía Trần Dương bên cạnh. Anh ta lại lẳng lặng đứng ở đó, cũng không mở miệng nói giúp cho đám người Sở Hiên, giống như chuyện này căn bản chẳng có nửa xu quan hệ gì với anh ta vậy. Trên khóe miệng anh ta vẫn còn có vệt máu, vẻ mặt lại tương đối bình thản tự nhiên, tôi nghĩ là còn có nhiệt tình hóng xem chuyện không liên quan mình nữa.

Sở Hiên nghe xong lập tức thanh minh, khăng khăng nói: "Bởi vì Triệu Thu Hoạch lấy đi vật đính ước của ta và Bạch Linh nên mới bị ta giết chết, ta cũng không hối hận về điều này. Dạ Quân, ngươi muốn phạt thì cứ phạt hết một mình ta đi. Bạch Linh vì muốn bảo vệ già trẻ cả nhà ta mới bị ép phải giết ta. Cô ấy tự sát cũng là vì có thể được gặp lại ta trên đường xuống suối vàng. Cô ấy không sai, sai đều là tại ta. Cô ấy không nên bị ta liên lụy, gánh tội vì ta! Ngươi muốn ta hồn bay phách lạc, ta nhận, tuyệt đối không nói hai lời, nhưng mong ngươi hãy buông tha cho Bạch Linh, van xin ngươi!"

Tôi đứng ở bên cạnh nhìn mà tim cũng muốn vỡ tan. Sở Hiên thật đúng là một người chung tình, vì người phụ nữ của mình mà bỏ qua thân phận, dập đầu cầu khẩn. Người đàn ông như vậy cũng đáng để cho Bạch Linh yêu và gửi gắm cả cuộc đời mình.

Bạch Linh nghe được Sở Hiên muốn gánh chịu tất cả tội lỗi thì vội vàng dập đầu nói: "Ngài Dạ Quân, tiểu nữ không cầu xin gì khác, nếu như ngài muốn phạt bị Sở Hiên hồn bay phách lạc, vậy cũng cầu xin ngài hãy ban thưởng cho tiểu nữ hình phạt tương tự. Ta bằng lòng đi theo Sở Hiên, cũng xem như là bù đắp lại tâm ngụyên không thể ở cùng với nhau kiếp trước, không mong được cùng sinh, chỉ mong chuyện cùng chết với nhau!"

Cô ta vừa nói tới đây, đội quân cổ đại phía sau hai người cũng hô to: "Chúng ta cũng bằng lòng cùng chết với tướng quân, mong Dạ Quân ban cho cái chết."

Âm thanh bất khuất vang vọng ở trong sơn cốc, cảnh tượng cầu xin được chết này thật khó diễn tả được bằng lời. Tôi lại nhìn về phía Trần Dương. Anh ta vẫn thờ ơ với điều này, trong mắt không hề có chút cảm xúc nào. Mà Quỷ Vương Dạ Quân càng lặng thinh lạnh lùng nhìn những hồn phách kia. Tôi nghĩ anh chắc chắn sẽ không vì thế mà động lòng.

Trong lòng tôi có chút tính toán nhỏ nhặt của mình, vẫn có rất nhiều chỗ không hiểu muốn hỏi Sở Hiên. Ngoài ra tôi cũng không muốn nhìn thấy nhiều hồn phách như vậy phải biến mất, những lúc như vậy luồn phải có người đứng ra nói gì đó, mà người đó cũng chỉ có tôi.

Bất kể Quỷ Vương Dạ Quân có tức giận hay không, tôi lặng lẽ kéo tay anh nói: "Lão chết tiệt, tôi cảm thấy chuyện này là có lý do. Cho dù Sở Hiên đáng tội chết nghìn lần, nhưng nể tình hắn ta một lòng si tình lại miễn cho hắn ta tội chết được không. Anh suy nghĩ xem, nhiều người muốn chết cùng hắn ta như vậy, chắc hẳn khi hắn ta còn sống cũng là một người có tình có nghĩa. Thoáng cái mà anh phải xử nhiều người như vậy cũng rất mệt mỏi, đúng không?"

Quỷ Vương Dạ Quân liếc mắt nhìn tôi, tôi bị anh nhìn thì trong lòng có chút sợ hãi. Thật lâu sau, anh thản nhiên nói: "Lòng tốt không thể xem là cơm ăn được. Vậy được rồi, bản tôn không ban chết cho bọn họ, lại luyện bọn họ thành Huyền Hồn đan."

Ơ!

Nhiều người như vậy đều luyện thành Huyền Hồn đan, tôi phải ăn đến năm nào tháng nào chứ!

Tôi nhìn về phía Quỷ Vương Dạ Quân cười hì hì vài tiếng nói: "Ái chà! Tôi biết anh là vị vua tốt nhất trên đời này mà. Thật ra anh chỉ dọa bọn họ thôi, không thật sự muốn phán bọn họ tội chết đúng không? Lão chết tiệt, anh đã muốn giết bọn họ nữa, vậy mở một mắt lưới bỏ qua cho bọn họ, bọn họ cũng sẽ nhớ lòng tốt của anh!"

Quỷ Vương Dạ Quân hừ một tiếng nói: "Ta không tốt, thật sự không tốt! Ta chỉ là làm việc dựa theo quy định thôi. Em là một cô gái nhỏ thì biết cái gì?"

Tôi nghe vậy liền cười hì hì. Tôi ở chung với Quỷ Vương Dạ Quân lâu như vậy, ít nhiều vẫn hiểu rõ tính tình của anh. Anh nói vậy chính là có cơ hội xoay chuyển, vì vậy tôi lắc tay anh, không để ý tới mặt mũi mà nói: "Đúng, đúng, đúng, tôi chính là một cô gái nhỏ không hiểu những quy định của ngài. Lão chết tiệt, anh cũng đã từng vì tôi mà giết Nghiên phi, vì sao lần này không thể vì tôi bỏ qua cho bọn họ chứ!"

Thật ra cái chết của Nghiên phi lại giống như con dao cắm ở trong tim của tôi, tôi vĩnh viễn cũng sẽ cảm thấy có lỗi với cô ta.

Quỷ Vương Dạ Quân giơ ngón tay chọc chọc vào đầu tôi: "Sau này em còn dám chọ giận ta, xem ta còn đồng ý với em nữa không!"

Quỷ Vương Dạ Quân đã đồng ý. Khi anh chọc đầu tôi, tôi thật sự cảm giác trong lòng rất ngọt ngào, nhưng cũng có chút khổ sở. Hóa ra người sống không phải chuyện gì cũng có thể làm theo tâm tư của mình, có quá nhiều chuyện ép buộc khiến người ta cảm thấy bất lực, có quá nhiều chuyện không như mong muốn. Người sống có lúc thật sự rất đáng buồn.

Tôi nhìn Thanh Minh và Vô Thường huynh đến, nhìn bọn họ dẫn những hồn phách này đi, tôi bỗng nhiên hiểu rõ một đạo lý, bất kể khi sống trong lòng có bao nhiêu chua xót, chỉ cần sống không phải hối hận là được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK