Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 254




Từ cơn say tỉnh lại, Quỷ Vương Dạ Quân đã đi rồi. Nằm trên giường, tôi vẫn còn kí ức với chuyện xảy ra trước khi ngủ. Đây chắc là lần cãi nhau liều mạng nhất của tôi và anh, lại không ngờ cuối cùng sẽ kết thúc trong cơn mê tình ái như thế, hơi khó tin, nhưng có lẽ đã là kết quả tốt nhất.

Rượu không phải thứ tốt dành cho tôi, nhưng có đôi khi, mượn rượu lấy can đảm nói ra lời trong lòng, cũng không phải một điều không thú vị. Tuy vẫn chả giải quyết được gì, nhưng giờ này khắc này, lòng tôi vẫn vơi đi không ít.

Quá đắng lòng!

Hai tay che mặt, tôi rốt cuộc làm cái gì vậy! Giờ phút này tâm tình tôi thật phức tạp, thấy hơi có lỗi với lão già. Mượn rượu ép anh nói ra chuyện thương tâm, anh để ý người con gái kia như vậy, lại tự tay giết cô ta, tâm tình đó sẽ là thế nào! Sẽ tự trách, hối hận, bi thương, cho nên mới không muốn nhắc tới.

Lão già nói đến tận bây giờ, anh chỉ để ý ba người phụ nữ, mẹ thì không so được rồi. Nhược Hi hả, đó là một cái gai, tình cảnh không giống thì tự nhiên sẽ không sánh bằng được. Còn lại chính là tôi á, câu này dễ nghe, nhưng không dễ tin! Trừ đó ra, những người phụ nữ kia chỉ là bài trí, lời này cũng thích nghe! Nhưng mà thượng đế gì kia bộ não có vấn đề à. Sao thích làm mai cho người ta vậy, chuyện nam nữ mà cũng bà tám xen vào, có phải quá rãnh không đó!

Ngủ một buổi chiều, thức dậy trời đã tối rồi! Nhìn qua thời gian trên di động, đã sắp tám giờ, sớm qua giờ ăn cơm, dù sao tôi cũng không cần ăn gì, trực tiếp nằm lăn trên giường mình đi! Chơi game trên di động, mỏi mắt rồi thì ngủ tiếp.

Lấy bạch ngọc bị tôi để trên tủ đầu giường ra, bạch ngọc lạnh buốt đến xương, lão già chắc là ở trong đó, cũng không biết anh làm được gì trong đó. Đeo lên cổ xong, tôi dựa vào gối lật xem tin tức trên mạng.

Ngoài phòng truyền đến tiếng huyên náo, có người dùng tiếng địa phương nói cái gì đó, đều là giọng nói tôi không quen biết.

Mới đầu, nghe bọn họ nói chuyện không có gì, nhưng không biết thế nào, có người lớn giọng lên. Ngay sau đó thì biến thành cãi vả, hơn nữa càng nói càng kích động.

Tôi suy nghĩ một lát rồi để điện thoại xuống, rời giường mặc quần áo đi ra ngoài.

Trong viện, bà nội và ông ba đứng song song, nói chuyện với mấy người xa lạ. Trong đó có một người phụ nữ lớn tiếng quát: "Các người khỏi nói gì nữa, tôi tuyệt đối sẽ không để con gái mình đi làm chuyện đó. Chúng tôi sẽ không làm mấy trò mê tín đó với các người! Tôi nói cho các người biết, cho dù hai cụ nhà tôi còn sống, tôi cũng không để các người tự ý sắp đặt. Hai lão già các người, đừng mơ mộng đụng vào con gái tôi!"

Con gái là một từ mẫn cảm ở nhà họ Mạc, cũng mẫn cảm như mấy chữ mười bốn vậy!

Nghe đến đó, tôi coi như hiểu được chuyện gì. Người phụ nữ này chắc là con dâu nhà cụ cả, chồng bà cứ đi làm biện biệt bên ngoài, ít khi trở về. Nhưng chú hai có cô con gái, năm nay chắc cũng mười bốn rồi! Tôi không rõ chuyện nhà bọn họ lắm, nghe bà ta tức giận nói như vậy thì tám chín phần mười sẽ không sai rồi.

Con gái nhà họ Mạc, năm lên mười bốn sẽ bị đưa vào phòng trắng để gả cho vong linh, đây là quy định tổ tiên lưu truyền, không ai có thể tránh được số mệnh này.

Ông ba kéo bà nội một cái, trầm giọng nói: "Nếu sinh ở nhà họ Mạc thì phải làm theo luật lệ này! Nếu các người muốn chết, tôi không cản, nhưng đừng hại những người khác."

Lúc này, tôi cảm thấy đừng đi ra thì tốt hơn, vì thế lặng lẽ về phòng. Muốn đi hỏi lão già một chút, vì sao con gái nhà họ Mạc chúng tôi tới mười bốn tuổi thì phải tới địa phủ. Quá khứ không hỏi là do không gặp được tình huống thực tế, giờ đã cãi đến ngay trước mặt rồi, việc này cũng không thể cho là không biết.

Vuốt bạch ngọc, tôi hạ thấp giọng hỏi: "Lão già, nhà họ Mạc chúng tôi lại có một cô bé mười bốn tuổi, có thể không để cô bé qua đó không? Bên ngoài bây giờ cãi ầm trời, anh cho tôi một lý do phải làm thế đi!"

Quỷ Vương Dạ Quân kiên định nói: "Không thể! Không lý do! Đừng động vào, hỏi ít thôi!"

Tôi đếm trên đầu ngón tay, mười một chữ biểu đạt một kết quả kiên quyết, đó chính là không có chuyện gì để nói!

Con gái nhà họ Mạc gả cho vong linh, là một chuyện lớn rất nghiêm túc trong dòng họ này, cho nên tôi không tiện không thuận theo bám riết lão già như dĩ vãng. Tôi nhớ lúc trước bà nội cũng nén đau thương mà cột con gái mình đưa vào phòng trắng. Cả bà nội còn có thể hạ quyết tâm lớn như vậy, cho nên tôi nghĩ con gái chú hai sẽ trốn không thoát cái luật lệ lâu đời kia.

Tôi chấp nhận cái gọi là quy định kia, đối với người nhà họ Mạc chúng tôi mà nói nó như một loại tinh thần, một tôn giáo được truyền thừa từng đời một, không có khả năng bị bất kì kẻ nào phủ định cả.

Con cháu nhà ông cả đã sớm rời khỏi thôn Hạ để mưu sinh bên ngoài, cho nên tư tưởng của họ không giống với người trong thôn, cũng không tin quỷ thần, vì thế thím hai mới kháng cự đến vậy. Giống như tấm lòng của mọi người mẹ vậy, ai muốn để con gái mình đi chịu chết! Nhưng mà, tôi hơi tò mò, bọn họ quanh năm không về thôn Hạ, mà sao đột nhiên trở lại như thế?

Chuyện không có khả năng bác bỏ, tôi cũng không suy nghĩ, dù sao con đường này là nhất định phải đi, cứ thay chú hai hỏi xem con gái chú sẽ gả cho người nào đi! Lần này lão già lại khá khẳng khái, nói ngay ra một cái tên.

Viêm Hoàng!

Nghe cái tên này, tôi theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước miếng. Không tốt rồi, tính cách người kia quá kém, động một cái là nổi giận, bề ngoài thì cũng tương đối đấy, nhưng tính tình như vậy thì con gái nhà ai mà chịu cho nổi: "Cái kia, không thì đổi người khác được không? Vì sao nhất định phải gả cho anh ta? Còn nữa, con gái nhà họ Mạc chúng tôi thật sự nhất định phải xuống địa phủ à?"

“Gả cho hắn thì thế nào? Viêm Hoàng đến nay chưa từng cưới vợ, gả cho hắn coi như cũng tốt, dù gì cũng là phán quan, nếu em không thích, hỏi thêm nữa, ta tùy tiện để con bé kia gả cho một lão già nào là được rồi!” Lão già chết tiệt không nhịn được rống lên.

Má ơi, gì mà dữ dội vậy, thôi tôi cứ ngoan ngoãn câm miệng đi! Lỡ đâu anh nổi giận thật, tùy tiện tống cô bé kia đi, vậy tôi cũng khó ăn nói với chú hai lắm.

Được rồi! Viêm Hoàng tuy tính tình tệ chút, nhưng dáng vẻ ưa nhìn, lại là phán quan, có quyền có thế, chắc còn có tiền, tính ra cũng có điều kiện rồi, chỉ coi thử con gái chú Hai có thể như cô hai chịu nổi Viêm Hoàng không thôi.

Nằm lại trên giường, tôi bọc chăn mà suy nghĩ, nếu mình đã trở lại, cũng đúng lúc mà gặp phải chuyện này, thì nhất định phải tìm cơ hội làm cho rõ ràng "Bên ngoài ồn lợi hại vậy, là do tín vật của Viêm Hoàng tới rồi sao? Bên kia khi nào thì làm việc!"

“Ba ngày sau!”

Phanh!

Bên ngoài hình như có ai quăng ngã vật gì, cảm giác như muốn động tay động chân rồi. Tôi không khỏi lo rằng ba ngày sau có gặp chuyện không may hay không "Nếu như chú hai họ không chịu thì sao, nhà họ Mạc chúng tôi sẽ nào? Có thể anh sẽ giết hết chúng tôi không?"

Xem bên ngoài ầm ĩ đế thế, tôi cảm thấy thím sẽ không chịu đưa con gái mình ra. Ba ngày sau chính là kì hạn kết hôn, nếu như gây ra chuyện gì. Tôi, ông ba và bà nội có cùng bị lão già này giết luôn không? Việc này nhất định phải hỏi rõ, tôi thì không lo cho mình, nhưng ông ba và hai bà nội thì không thể gặp chuyện được!

Quỷ Vương Dạ Quân im lặng rồi mới nói: "Không có nếu như!"

Càng không có được câu trả lời trực tiếp, tôi lại càng sốt ruột: "Không có nếu thì cũng có bất trắc chứ, rốt cuộc thì thế nào hả!"

“Em có phiền hay không! Ta nói không có nếu như tức là không có, mặc kệ người nhà của nó có chịu hay không, cô bé kia vẫn phải gả cho Viêm Hoàng, hồn phách của nó sẽ bị mang đi địa phủ, chỉ vậy thôi!”

Được rồi! Cái này coi như cá nằm trên thớt rồi, làm sao cũng chết, không có đường cứu vãn: "Được, tôi không hỏi nữa được chưa. Lúc trước anh chạy đi tìm tàn hồn của Nhược Hi, đã tìm được chưa vậy?"

Quỷ Vương Dạ Quân chỉ ừ một tiếng, coi như đã cho tôi đáp án!

Tôi bĩu môi, tôi cũng không phải ở không đi gây sự, chỉ muốn hỏi ra một kết quả thôi! Hiện tại cũng biết lý do vì sao anh kiên trì như vậy, còn có thể nói gì đây, ai bảo anh đi giết con gái nhà người ta kia chứ, chuyện này phiền lòng đến mức nào!

Nhưng mà, có chuyện tôi còn không rõ lắm, thừa dịp lão già còn kiên nhẫn, tôi bèn hỏi tới: "Tôi cảm thấy Vương phi không nên là người làm việc xúc động như vậy, anh đã cho cô ta cái mình mong muốn, vì sao còn muốn làm chuyện này chứ, mất nhiều hơn được!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK