Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 154:




Tôi vừa đi về phía cái ghế trống, vừa quan sát vẻ mặt của mấy người này, trong lòng hạ quyết tâm, trước khi đối phương mở miệng, tôi tuyệt đối sẽ không để lộ thực chất của mình!

Tôi đã trải qua mấy trận, đối với nghề này cũng xem như có vài phần đặc sắc của mình, bất kể trên tay có bản lĩnh đặc biệt hay không, cục diện này nhất định phải chống đỡ. Có nhận công việc hay không cũng không sao, nhưng tuyệt đối không thể mất danh dự của mình trên cục diện này được.

Tôi vừa ngồi xuống, hiệu trưởng đã hỏi thẳng: "Em biết về phong thủy à?"

Cái gì?

Tôi biết phong thủy lúc nào chứ? Đối phó với một quỷ vật còn được, xem phong thủy, xem cái lông ông à!

Trần Tú Tài, đồ rác rưởi nhà anh, rốt cuộc nói với những người này về tôi thế nào vậy?

Sau khi trong lòng chào hỏi tới tám đời tổ tông của Trần Tú Tài, mặt tôi không hề thay đổi nói: "Vẫn tính là biết!"

Trường học với tôi chính là một nơi tương đối trong sáng và thần thánh, nơi đây cũng là nơi nuôi dưỡng con người thành tài, cho nên khi hiệu trưởng hỏi tôi, tôi rất tự nhiên sinh ra cảm giác kỳ quái, luôn cảm thấy lấy thân phận của ông ta thì không nên có niềm tin này.

Khi hiệu trưởng hỏi tôi, tôi đều nhìn thẳng vào ông ta, nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được ánh mắt người trẻ tuổi kia nhìn tôi không hề dao động, không có cảm xúc.

Sau khi xác định tôi có tiếp xúc qua với thứ thần bí, hiệu trưởng mới nhẫn nại giới thiệu người trẻ tuổi cho tôi biết.

Người đàn ông trẻ tuổi họ Từ là chủ doanh nghiệp!

Tôi nhìn về phía người trẻ tuổi gật đầu, anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào tôi không có cảm xúc gì, dùng từ ngữ đang được thịnh hành bây giờ để hình dung, anh ta chính là một người đàn ông mặt liệt, cả ngày mặt mũi cau có giả ngầu, làm như mình rất lợi hại vậy!

OK!

Anh không phản ứng tới tôi cũng không thành vấn đề, tôi cũng không muốn coi trọng anh!

Ông Ba từng nói qua, làm nghề này thì không thể khúm núm trước đồng tiền, về điểm ấy tôi vẫn nhớ kỹ ở trong lòng, hơn nữa vẫn luôn làm rất tốt!

Sau khi hiệu trưởng giới thiệu qua sau, tôi duy trì tác phong trước sau như một, trầm mặc ít nói, chỉ quan sát đối phương. Mà ngài Từ đây cũng đang quan sát tôi.

Bầu không khí lập tức lại giảm xuống mấy độ, cảm giác lúng túng truyền đi giữa bốn người chúng tôi. Sự yên lặng như vậy kéo dài đại khái gần mười phút, người đàn ông mặt đơcuối cùng mới mở miệng. "Cô thật sự có thể làm được à?"

Tốt thôi! Bày ra bài bản cao nhỉ, tôi cũng đâu phải là Đại La thần tiên, anh không nói chuyện gì, tôi có thể làm cái chim à?

Ôi, có phải kẻ có tiền đều có đức tính như vậy không? Bọn họ cho rằng chỉ một ánh mắt của mình nhìn xuống là người phía dưới đã biết được anh ta muốn làm gì sao? Tôi không khỏi nhướng mày nói: "Vậy phải xem anh nói là chuyện gì đã!"

Ngài Từ sửng sốt một chút, có lẽ bị thái độ của tôi ảnh hưởng nên anh ta càng lạnh lùng hơn nói: "Có người nói, chỉ cần cô có thể nhận thì sẽ không gì không làm được."

Mẹ nó, khen ngợi khoa trương như vậy làm gì, anh đi ra cho bà đây, tôi bảo đảm không đánh chết anh đâu!

Sau khi trong lòng tôi lại thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Trần Tú Tài, khóe miệng cong lên thoáng cười nhạt. "Tôi không biết ai coi trọng tôi như vậy, có điều tôi chỉ là một sinh viên đại học năm thứ nhất, vẫn còn đi học! Với cô gái nhỏ như tôi, người khác nói gì, các người cũng không nên tin!"

Ngài Từ nhướng lông mày bên phải, ngón tay của anh ta gõ vào tay vịn nói rất nhanh: "Ra giá đi!"

Còn chưa làm rõ là chuyện gì, bảo tôi ra giá cái rắm à!

Chỉ có điều nhìn người này cũng không giống như người sẽ lãng phí thời gian, chắc hẳn anh ta cảm thấy tôi nên biết anh ta gặp phải chuyện gì, nên mới dứt khoát như vậy!

Tôi rất tự hiểu lấy mình, trên tay không mấy trọng lượng, làm gì có can đảm dám nhận công việc linh tinh! Đến bây giờ, tên chết tiệt còn không động tĩnh gì, liên tục mấy ngày đều ủ rũ không dậy nổi, nếu chẳng may vụ án này rất vướng tay vướng chân, không gọi được người này tỉnh lại, Trần Tú Tài cũng không nữa thì chẳng phải tôi chỉ có một con đường chết sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn quyết định lúc đầu nên cẩn thận một chút. Ban đầu hiệu trưởng đã giới thiệu người đàn ông mặt đơ là chủ doanh nghiệp nổi tiếng trong thành phố, vậy chắc là rất giàu có đi. Điều này chẳng khác nào dán ở trên mặt mình “tôi có tiền, chào mừng tới giết tôi” sao? Những người này thật đúng là buồn cười.

"Ai giới thiệu anh tới đây?"

Ngài Từ khoanh hai tay ở trước ngực, trầm tư một lát mới nói: "Nhà họ Trần! Thế gia về đạo thuật! Ngài Trần nói, nếu muốn giải quyết chuyện của tôi thì nhất định phải hợp tác với cô, cho nên bảo tôi tự mình qua mời cô. Xem ra cô Mạc cũng không biết chuyện này."

Ngài Từ nói tới đây thì dừng lại, mặc dù anh ta không nói tiếp, chỉ có điều từ trên vẻ mặt của anh, tôi đã đoán được anh ta suy nghĩ như thế nào. Trước khi tới tìm tôi, anh ta cho rằng tôi là người đã móc nối với nhà họ Trần. Theo đó để suy đoán thì tôi nghĩ anh ta cũng chưa chắc đã tin tưởng nhiều vào nhà họ Trần.

Nhà họ Trần lại không phải là Trần Tú Tài! Còn nói thế gia đạo thuật, tôi thấy là thế gia đếm ngược thì có!

Nếu người này nói là Trần Tú Tài muốn tìm tôi hợp tác, vậy tôi có thể xác định 100% là têm quỷ kia sẽ tới hiện trường. Tôi thấy người này đúng là rất giàu có, cho nên hơi do dự có nên làm cho anh ta một tấm thẻ hay không. Nhưng tôi lại không muốn cứ luôn bị Trần Tú Tài tính kế, làm như tôi không có anh ta thì không thể kiếm được tiền vậy.

Trong lòng tôi đang tính toán, nhưng tầm mắt vẫn chưa từng rời khỏi trên mặt ngài Từ. Phải biết rằng khi một người cứ nhìn chằm chằm vào anh lại không nói một câu nào, cảm giác này rất khủng khiếp. "Bây giờ tôi sẽ không hứa với anh bất cứ chuyện gì được, bảo người kia tự mình đến gặp tôi. Làm hay không làm, tôi đều sẽ cho anh một câu trả lời."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK