Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 481: VẠCH TRẦN




CHƯƠNG 481: VẠCH TRẦN

Sư phụ chuyển đổi nguyên thần của tôi, nhưng căn bản nguyên thần còn giấu ở nơi nào đó mà người bên ngoài không thể thăm dò được. Hiện tại tôi ngốc hết chỗ, ăn hết đào tiên, có trời mới biết cái đồ chơi này còn có thể chỉnh ra cái gì. Cứ như vậy vén chuyện của tôi ra, nhưng làm sao xử lý?

Thiên Đế cố ý để tôi tới yến hội bàn đào, nghĩ đến không chỉ để tôi tới tham gia náo nhiệt, căn bản chính là đến dò xét ngọn nguồn tôi.Ai da, chỉ tiếc, tôi không có sư phụ thông minh như vậy, cũng không có nhiều lòng nghi ngờ như vậy, gặp Thiên Đế nói.

Tôi nghĩ tới chỗ ở trước kia của sư phụ, có sư đệ, sẽ khá hơn một chút, Dù sao tình trạng hiện tại của tôi cũng không thể về Quỷ giới.

Nhưng không chờ tôi đi xa, liền bị Yên Vũ Hề ngăn lại, lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng, cả người ngã trên mặt đất, đau đớn trên người tra tấn tôi không còn một chút sức lực .

Hiện tại, cuối cùng tôi cũng biết vì sao tôi tu luyện đến nay đều không cótiến bộ. Hóa ra liên quan tới việc nguyên thần bị chuyển đổi, muốn ẩn nguyên thần gốc phải ngăn chặn không ít kinh mạch. Tôi còn chỉ coi là tôi ngu xuẩn, sư phụ dạy đều không học được. Xem ra không phải nguyên nhân do tôi.

“Tự cho là thông minh ư, hiện tại biết hậu quả chưa?” Yên Vũ Hề không khách khí quở trách tôi, anh ta đứng trước mặt tôi cũng không đỡ ý tôi.

Tôi nói đùa nói: “Anh không phải là cho tới nay đều là hai chân không chạm đất sao? Hóa ra anh cũng biết đi đường.”

Yên Vũ Hề hừ một tiếng, khinh thường nói: “Bớt nói mấy lời vô dụng với bổn quân đi. Lúc trước nếu không phải đáp ứng Vệ Tử Hư cầu xin, tôi làm sao lại gặp phiền phức này.”

Vâng. Vâng. Vâng. Tôi chính là phiền phức, được chưa?

Bây giờ coi như tôi không may, coi như không ăn hết đào, cũng sẽ có những chuyện khác phát sinh, là họa thì tránh không khỏi.

“Anh đi đi. Chuyện của tôi không cần anh nhọc lòng, bớt anh chê tôi phiền phức. Còn nữa, anh cũng đừng để ý sư phụ tôi, tôi chính là cái hố to siêu cấp, ai đến gần tôi đều không may. Sư phụ tôi đã chết, anh cũng đừng lại vì tôi mà chết. Nhìn anh cũng không giống kẻ ngu, đi nhanh một chút.”

Tôi cười nói đùa với Yên Vũ Hề, thật ra cả người đã đau đến không chịu được. Tôi là đồ đệ của sư phụ, không muốn ở trước mặt người ngoài, biểu hiện ra nửa điểm hư nhược, nhất là trước mặt Yên Vũ Hề. Anh ta là dạng người cao cao tại thượng, chỉ biết nhìn bao quát, không hiểu được suy bụng ta ra bụng người.

Yên Vũ Hề không thèm để ý đến tôi, một tay lôi tôi từ dưới đất dậy: “Bổn quân là loại người nói không giữ lời kia sao? Hay là cô cho rằng tôi sợ ai? Đã đáp ứng đồ đần kia, đương nhiên sẽ làm đến cùng.”

Tôi muốn từ chối, nhưng há miệng ra là máu, dính trên quần áo của anh ta, anh ta ghét bỏ trừng mắt tôi. Tôi cũng không có cách nào, đành phải im lặng.

Ngực co thắt một lúc, nguyên thần của tôi giống như là bị thứ gì kéo lấy, tôi cắn răng hỏi: “Cái kia, tôi phải chết sao?”

“Người chuyển đổi nguyên thần chuyển đổi người không thể động vào đào tiên, cũng đừng nghĩ công lực tu vi có thể tăng. Bây giờ cô mau phun đào ra, nếu không cô sẽ biến trở về Hỏa Phượng Tinh Vân.”

Tôi bị anh ta dọa sợ, Yên Vũ Hề mang theo tôi bay lên không trung, Thiên Đế đã đến trước mặt cản lại chúng tôi. Vì vậy có thể thấy được, Thiên Đế là sớm có kế hoạch, tôi thật sự là tin tưởng sai anh ta. Đã sớm nên nghĩ đến, anh ta có thể xuyên phá ra thân phận của sư phụ tôi, cũng sẽ tìm ra tôi.

“Vũ Hề, giao cô ấy cho tôi.”

Yên Vũ Hề bình tĩnh nói: “Không cho thì sao?”

Hai nhân vật hung ác đối chọi, tôi cảm thấy sắp xảy ra chuyện. Hiện tại thời gian không cho phép tôi trì hoãn nửa giây. Bởi vì giờ khắc này trong cơ thể tôi nguyên thần đã xuất hiện tại khe hở, máu tươi không ngừng từ trong miệng tôi phun ra, ánh mắt cũng trở nên bắt đầu mơ hồ.

Tôi không còn nghe rõ bọn họ đang nói gì, cả người lâm vào nửa trạng thái hôn mê, những thần tiên tham gia yến hội bàn đào lộn xộn đuổi theo.

Tôi cảm giác ý thức của mình tiến một không gian, chỉ trong khoảnh khắc, nguyên thần của tôi đã hoàn toàn bị xé nứt, phong ấn nguyên thần bị phóng ra. Tôi nhìn thấy một con Hỏa Phượng bay lượn tại không trống bên trong, dần dần biến thành bộ dạng của tôi. Không, thân thể này vốn chính là tôi, thân thể của tôi là Tinh Vân. Hiện tại ngay cả nguyên thần cũng biến thành ra cô ấy.

Phong ấn trong cơ thể bị giải, tất cả ký ức bị mất đều trở về toàn bộ.

Tôi bị thiên binh bắt lấy, nhìn em trai Tinh Hàn và mẫu thân Tinh Hà bên cạnh tôi. Tôi cắn răng nói với mình, tất cả cực khổ đều là Thiên Đế mang tới, anh ta tiêu diệt tất cả tộc nhân của tôi. Chỉ cần tôi không chết, tôi sẽ vì bọn họ mà báo thù. Nếu tôi chết, đời sau cũng phải nhớ kỹ cái này huyết hải thâm cừu, vì tất cả mọi người báo thù rửa hận.

Thời khắc hấp hối, tôi nhìn thấy sư phụ, anh ta nhìn tôi thương hại. Tôi nhắc lại lời nói báo thù, anh ta thở dài bất đắc dĩ nói: “Toàn bộ đã xong. Chỉ cần sống thật tốt mới có ý nghĩa. Mọi chuyện hôm nay cũng không liên can tới cô. Đây là số mệnh của Hỏa Phượng, không phải cô.”

Sư phụ mang nguyên thần của tôi đi, để lại thân thể của tôi tại chỗ. Nguyên thần của tôi bị anh ta đặt ở sâu bên trong, nguyên thần đặt trong một đứa trẻ người phàm.

Nguyên thần bị hỏa phần đốt thống khổ, thật khó mà chịu đựng. Kinh mạch mấy trăm năm, tôi vẫn có thể nhìn thấy tình cảnh người nhà mình bị tàn sát trong lò luyện.

Chuyện sau đó tôi không nhớ rõ, lúc tôi tỉnh lại, tôi đã bị giam ở bên trong Phù Đồ Tháp.

May mà tôi không bị giam ở nơi hung ác kia, mà là nơi tôi gặp được sư phụ tại Nam Sơn.

Bây giờ Phù Đồ Tháp đã di chuyển đến Thiên giới. Cuối cùng, tôi vẫn không thể nào thoát khỏi vận mệnh bị cầm tù.

Lúc trước sư phụ tại Nam Sơn vẫn tự do tự tại, mà tôi không có số tốt như anh ta. Không thể bằng ý nguyện của mình tùy ý ra vào, tôi cũng không nghĩ tới muốn từ nơi này ra ngoài. Có lẽ đây chính là vận mệnh của tôi, bất kể trốn thế nào, cuối cùng vẫn là muốn về đến cái vận mệnh này.

Sư phụ tốn hao tất cả tâm tư, thậm chí cả tính mạng của mình để bảo hộ tôi, thay tôi chuẩn bị tốt đường lui. Nhưng cuối cùng, bởi vì chính mình ngu xuẩn đi đường xưa, có nhiều thứ thật là không cách nào thay đổi. Vận mệnh của tôi chính là vận mệnh của tôi, trốn không thoát.

Bây giờ, hẳn là tất cả mọi người đều biết tôi là Hỏa Phượng Tinh Vân, tàn dư của Hoàng tộc. Sư phụ đem hết toàn lực bảo đảm tôi chu toàn, tôi vẫn không trốn qua một kiếp này.

Hiện tại, tôi không muốn cái gì, sợ nhất sau khi Diệm Thiên Ngạo biết tin tức này, lỗ mãng từ trong bạch ngọc chạy đến. Tôi cũng sợ trời phù hộ vì thế đùa giỡn thiên giới, nói thật, không có gì quan trọng. Trên tay của tôi cũng là dính đầy máu tanh, cái này là nhân quả báo ứng. Hẳn là tôi nên tiếp nhận trừng phạt, cứ như vậy để tôi rửa sạch tội nghiệt cả đời đi.

Từ đầu đến cuối, tôi đều tin là nhân quả báo ứng. Tôi biết một ngày nào đó cái này báo ứng sẽ rơi vào trên người tôi. Bên ngoài nhìn như vô tội, kỳ thật làm rất nhiều chuyện sai. Mà trên đời này căn bản cũng không có ai không phạm sai lầm. Chỉ sợ phạm sai lầm không biết sai, còn cố chấp cho là mình là đúng.

Nhốt bên tromh Phù Đồ Tháp, nhưng tôi không có được đối xử tốt như sư phụ. Tôi bị phong ấn ở bên trong một mảnh rừng lá phong, chỗ một gốc cây phong lớn nhất. Tay chân đều bị xích sắt chói chặt, không được tự do hành động.

Bên người thỉnh thoảng sẽ có lá phong rơi xuống. Trước kia tôi cũng không biết nơi này còn có một chỗ cảnh đẹp. Hiện tại vừa vặn có thời gian đến thưởng thức.

“Mạt Thất, cô đang trách tôi sao?” Giọng nói của Thiên Đế từ đằng sau vang lên.

Tôi sửng sốt một chút, không nói chuyện, cũng không muốn quay đầu nhìn anh ta.

Anh ta là Thiên Đế, có chuyện anh ta không muốn làm nhưng nhất định phải làm. Nếu anh ta là Thiên Đế cương trực, ngược lại tôi không trách anh ta chút nào. Nhưng điều kiện tiên quyết là anh ta nhất định phải không có làm việc thiên tư, Thiên Đế không chút khuyết điểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK