CHƯƠNG 40: BẮN SÚNG KHÔNG NHẬN NGƯỜI
Bạch vô thường không chần chờ, nhanh chóng lùi ra sau, nhưng đứa bé kia lại không hề cho cậu ta cơ hội rời đi, nó phát ra tiếng hét thê lương chói tai, thoát khỏi vòng tay của mẹ, lao thẳng về phía Bạch vô thường.
Cái tay ngắn cũn của đứa bé không chệch chút nào úp về hướng ngực Bạch vô thường, chặn cậu ta lại, bàn tay mũm mĩm của đứa bé thoát cái giơ lên, móng tay sắc nhọn đâm vào người Bạch vô thường, năm đầu ngón tay của nó dùng sức co rút lại, trước ngực Bạch vô thường bị đào ra một lỗ hổng to.
Bạch vô thường gầm lên đau đớn, một làn khói xanh bay ra từ chỗ vết thương của cậu ta, Hắc vô thường thấy vậy lắc mình đến trước mặt cậu ta, một tay nắm lấy cánh tay đứa bé, tiếng xèo xèo phát ra từ lòng bàn tay cậu ta, khói tím rất nhanh làm mờ đôi mắt của Hắc vô thường: “Không tốt, có độc!”
Gay to rồi! Tôi nghe thấy tiếng quát của anh Hắc, phản ứng đầu tiên của tôi là thôi xong rồi! Sứ giả quỷ bên người quỷ vương còn rụng hết thế này, vậy lần này tôi thật sự chơi xong rồi!
“Đừng làm hại người nữa, bé con, đừng giết người nữa!” Nữ quỷ bên cạnh trừng đôi mắt trống rỗng, miệng lải nhải tự nói.
“Câm miệng! Đồ vô dụng, dám nói nữa, tôi giết bà luôn!”
Đứa bé lạnh lùng quát nữ quỷ, nữ quỷ sợ hãi ôm lấy mình, quả nhiên không dám lại nhúc nhích, lặng thinh đứng cạnh một bên.
Tôi cảm thấy cô con gái địa chủ kia không hề xấu, cô ấy là một người đáng thương, thân bất do kỷ bị con của mình khống chế, mong rằng cô ấy có thể xuống địa phủ, có thể có một kết cục tốt đẹp.
Tôi nhìm chằm chằm nữ quỷ kia đang thẫn thờ, một sức mạnh từ bên phải lao tới, bà nội xông lên đẩy tôi sang một bên: “Đừng sững sờ nữa, nhanh đi tìm ông ba của cháu với Tú Tài!”
Bà nội ngã ra đất, bà một lòng lo cho tôi, tôi đứng lên bắt lấy tay bà: “Cháu sẽ không bỏ bà lại một mình đâu, muốn đi phải đi cùng nhau.”
Bà nội vừa đứng lên, lại một lần nữa đẩy tôi ra ngoài cửa, dưới chân không biết bị vướng gì, té ngã xuống đất: “Nhanh đi đi!”
“Thất nương nương, nhanh đi đi!”
Nước mắt tôi nhạt nhòa chuyển về hướng Hắc Bạch vô thường, bọn họ ngã trên mặt đất sống chết giữ chặt đứa bé, nếu không nó chỉ đi nửa bước thôi, khói tím ngày càng dày, tinh thần của bọn họ càng trở nên đau đớn.
Lúc này, tôi mới thật sự nhận ra tính mạng của tôi quan trọng nhường nào, bọn họ thà rằng hy sinh bản thân cũng phải bảo vệ tôi, phần ân tình này, Mạc Thất tôi, sẽ ghi nhớ cả đời!
Bây giờ, tôi sâu sắc cảm nhận được tính mạng của mình không chỉ của riêng mình, còn kèm thêm rất nhiều người: “Cố hết sức chống đỡ!” Sau khi tôi lau nước mắt, quát lên một tiếng, không chút chần chờ quay người chạy ra khỏi viện.
Bầu trời vẫn còn âm u, đường núi không một bóng người, tựa như cả cái thôn chuyển đi hết, không khí âm trầm. Đây là chuyện gì vậy? Người đi đâu hết rồi?”
Không kịp nghĩ nhiều, tôi chạy về hướng chỗ ông tư Trần, chạy được một đoạn, phía trước xuất hiện hai bóng người. Lòng tôi nhẹ nhõm hơn chút, tăng tốc bước chân đuổi theo: “Hai người nhanh quay lại đi, phía trước có nguy hiểm.”
Bà lão dắt người phụ nữ có thai tựa như không nghe thấy tiếng kêu của tôi, bọn họ từng bước từng bước hướng về phía tôi đến, tôi giang tay ra làm động tác ngăn cản, biểu thị bọn họ nhanh chóng quay lại, nhưng chỉ trong chớp mắt, họ đã đến trước mặt.
Bà lão cười toe toét, lộ ra cả hàm răng vàng khè: “Khà khà, người phải chạy trốn chính là cô!”
Cả người tôi như bị rút rỗng hết bất động ở đó, loại tiếng cười này đã nghe vô số lần, cơ thể đã có một loại phản ứng bản năng, từng bước lùi về sau.
Bà lão nhìn chằm chằm lên con ngươi của tôi phát ra biểu cảm kỳ dị, người phụ nữ bụng to có thai bên cạnh bà ta đột nhiên hơi động đậy vài cái, theo đó bụng cô ta ngày càng to ra, cả bụng cô ta bị biến hình, phốc một tiếng, cái thứ trong bụng phá ra, hai bàn tay máu tóm lấy lỗ rách, một cái đầu đẫm máu chui ra từ trong bụng của người phụ nữ, trừng đôi mặt quỷ dị nhìn chằm chằm, cổ họng phát ra từng tiếng kêu “xì xào” kỳ quái.
Tôi bị dọa đến hoàn toàn mất đi tri giác, tê dại đến mức không kêu nổi ra tiếng!
Ông ba đâu? Trần Tú Tài đâu? Tại sao lại không thấy họ đâu? Chẳng lẽ bọn họ không hề phát hiện ra sự kỳ lạ trong thôn này sao? Sẽ không, nếu trong thôn xảy ra chuyện gì, ông ba chắc chắc là người đầu tiên phát giác ra, tại sao lại sẽ thất thủ lần này?
Trong đầu tràn đầy nghi vấn, tôi nghĩ vỡ cả đầu cũng không nghĩ ra tại sao, việc cấp bách là phải trước tìm ra họ, xong lại quay về cứu bà nội.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức bình tĩnh lại, nhìn hai người phía trước, bà lão tôi chắc chắn là không quen, trái lại người phụ nữ có thấy rất quen mắt, lúc trước ở trong thôn có gặp qua.
Xì xào!
Đứa bé đẫm máu phát ra tiếng kêu kỳ quái về phía tôi, nó vươn tứ chi từ trong bụng người phụ nữ nhảy ra, kéo đứt cuống rốn rồi rơi xuống mặt đất, lúc đầu nó như một động vật có vú, cơ thể giãy giụa, sau đó bốn chi ở dưới đất dần dần bò về phía tôi, mà cơ thể mẹ sau khi ngực bị phá, thì thẳng tắp ngã ra sau, chết không nhúc nhích.
“Tốt, tốt lắm! Không uổng công ta nuôi 12 tháng, đi đi, bắt lấy cô ta!” Bà lão chẳng thèm liếc mắt người phụ nữ mang thai kia, bà ta thè lưỡi liếm môi, ánh mắt tham lam đảo quanh người tôi.
Tôi co cẳng bỏ chạy, giờ còn nghiên cứu cái gì, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
Đứa bé đẫm máu bò nhanh trên đất, tiếng ma sát “sột soạt” quanh quẩn bên tai tôi, chỉ cần tôi hơi chậm một bước, tùy lúc tùy chỗ cũng sẽ bị nó bắt kịp.
Tôi nhắm mắt cái gì cũng không nghĩ chạy một mạch về phía trước, đột nhiên chân mềm một cái, cả người tôi tè nhào ra đất, cơ bắp chân đau nhức không thôi, tôi quay đầu nhìn lại, đứa bé đẫm máu kia đã tóm lấy được chân phải của tôi, từng chút bò lên, nó liếm ngón tay đầy máu của mình, nhìn chằm chằm tôi kêu “xì xào”, không biết từ lúc nào, ngón tay của nó đã vượt qua ngón tay của người trưởng thành, giống y sì đứa bé trong viện bây giờ kia, chỉ là cái này càng thêm “tươi mới” chút.
Tôi liếc qua chỗ bị túm, đã thấy chảy ra máu đen, tôi dùng sức đạp đứa bé đẫm máu kia ra, giãy giụa bò từ mặt đất đứng lên, chạy khập khiễng về phía trước.
Phía sau truyền đến tiếng chửi rủa của bà lão: “Đồ vô dụng, đuổi đi!”
Nghe bà già kia nói không giống như là ma quỷ, ngược lại càng như một con người. Nếu là người, vậy tại sao phải làm ra thứ yêu nghiệt này?
Xì xào!
Bóng đen sau lưng chợt lóe, tôi bị bổ nhào ra đất, một mùi máu tươi nồng chui vào khoang mũi. Tôi không ngừng giãy giụa, định quẳng đứa bé đẫm máu trên lưng tôi ra, nhưng con quỷ này tuy nhỏ nhưng sức lại lớn, nó sống chết ngồi trên lưng tôi không nhúc nhích.
Khà khà, khà khà!
Bà già kia chậm rãi từng bước đến chỗ tôi: “Điền Linh Nhi giỏi cỡ nào, chỉ cần không ra được khỏi sơn động kia, thì cô ta cũng chỉ như đồ trang trí. Con nhóc ngon miệng giống như cô, ta chắc chắn sẽ đối xử thật tốt, chờ đến khi cái thứ trong bụng của cô luyện thành bào thai máu xong, ta sẽ không cần lại phải nghe tên đáng chết kia sai xử, ha ha, ha ha ha!”
Đệch!
Lại một người nữa nhằm vào cái bụng của tôi đến! Chị đây trêu ai chọc ai cơ chứ mà lại phải chịu cái tội này! Tất cả là lỗi tại tên quỷ vương chết tiệt kia, bắn súng xong liền không nhận người đúng không, bà đây sắp chết đến nơi rồi, mà vẫn chưa xuất hiện!
Đáng thương tôi, từ khi dính vào tên khốn kia, liền chẳng qua được một ngày tốt đẹp nào, giờ Hắc Bạch vô thường cũng rụng rồi, tên quỷ vương chết tiệt kia là muốn thấy tôi chết đúng không! Được, chờ bà đây chết xong xuống địa ngục, đảm bảo sẽ náo loạn đảo điên cái điện quỷ vương!
“Bà già chết bầm, với cái dáng vẻ sống dở chết dở này của bà thì định hù dọa ai? Tôi thấy bà đời này làm quá nhiều chuyện thất đức rồi, mới bị tuyệt tử tuyệt tôn, nên chỉ có thể lấy mấy cái thai nhi của người chết giở trò, tôi thấy bà chính là cái đồ biến thái kinh tởm điên cuồng.”
Tôi chửi ầm bà già kia lên, dù sao thì tôi cũng là người sắp chết, còn gì mà không làm được, nếu bà ta dám đánh chủ ý lên tôi, thì tôi liều mạng với bà ta.
Bà già kia hiển nhiên là bị tôi chọc giận, bà ta hung dữ quát: “Con nhóc chết tiệt, nhân lúc cô còn mở miệng chửi mắng được thì cứ hết sức mà chửi, chờ đến khi ta rút lưỡi cô ra, móc mắt xinh đẹp của cô ra, xem cô còn có thể miệng lưỡi bén nhọn nữa không.”
Tôi phẫn hận nhìn chằm chằm bà già ghê tởm kia, đứa bé đẫm máu trên lưng đột nhiên nhảy đùng đùng, ngón tay khác người thường của nó bấu lấy vai tôi, mở miệng ra định cắn.
“Nhóc quỷ kia quay về đây, giờ chưa phải lúc giết chết cô ta, giữ lại chậm rãi giày vò.”
Đứa bé đẫm máu trên lưng hết sức nghe lời, nó nhảy lên trở về bên cạnh bà già kia, giống như một con chó hoang được thuần phục, nhe răng trợn mắt về hướng tôi, răng lộ ra ngoài môi hung hãn mà mạnh mẽ, tuyệt đối có thể cắn đứt cổ của một con bò.
Tôi co chân lên, mới cảm thấy được cơn đau đớn ở bắp chân tăng lên vô cùng tận, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng, tính độc của cái đồ quỷ này đúng là kinh người.
“Con nhóc chết tiệt, đi theo ta!” Bà già vươn tay về phía tôi, bà ta cười khà khà lộ răng một hàm răng vàng khè.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!