Vấn đề này hỏi tôi cũng không biết làm sao tiếp theo! Chúng ta hình như không có thân như vậy, nói chuyện phiếm như vậy được không? Cô nương này làm sao một chút xấu hổ cũng không biết, loại chuyện này mình biết là được rồi, còn chạy tới so với tôi.
Phải biết, Quỷ vương Dạ Quân còn ở trong miếng ngọc bội trắng, nghe được chúng tôi nói cái này, kỳ quái biết bao a!
“Chú ý một chút! Cô cũng đừng hỏi mấy chuyện này nữa, không có gì thú vị đâu!” Tôi trực tiếp ngắt lời Mạc Tử Ngọc. Còn nói tiếp, không biết sẽ nói đến chuyện hoang đường gì nữa!
Mạc Tử Ngọc cười khanh khách, vẻ mặt hạnh phúc!
Thấy cô ấy như vậy, tôi cũng khó hiểu! Đêm đầu tiên, không đau sao? Nhìn cô ấy cứ như không có chút sợ hãi nào, còn cười như đứa ngốc, chẳng lẽ Viêm Hoàng lại dịu dàng đến vậy? Không thể nào! Hay là chỗ đó của Viêm Hoàng có vấn đề? Cái chỗ phía dưới đó nhỏ như cây tăm, nên Tử Ngọc mới không có cảm giác gì?
Vài ý nghĩ xấu xa nảy ra trong đầu, không phải tôi khinh thường Viêm Hoàng, nhưng cô bé kia năng động, hăng hái như vậy, không hề giống một người phụ nữ bị giày vò cả đêm chút nào!
Nhớ đến dáng vẻ cô Hai, hơn nữa lúc trước tôi cũng bị tên chết tiệt giày vò đến chết đi sống lại, Mạc Tử Ngọc vui vẻ như vậy hơi vô lý.
Kiếm chế suy nghĩ trong đầu, tôi lại ngây ngô cười ha ha với Mạc Tử Ngọc! Chỉ cần cô ấy thích, cho dù có gả cho cây tăm thì cũng có sao! Chuyện vợ chồng, vẫn không nên hỏi thẳng thừng như vậy. Lỡ đúng như những gì tôi nói, Mạc Tử Ngọc không sao, nhưng Viêm Hoàng thì cũng khó nói.
Sau bữa trưa, Mạc Tử Ngọc giúp đám người chú cả rời khỏi thôn, trước khi đi còn trao đổi số điện thoại. Tôi với cô ấy cũng không thân đến mức đó. Có điều cô bé này vốn thân thiện, lại xem tôi như chị em tốt, nói là nhất định phải giữ liên lạc các thứ. Tôi cũng không từ chối ý tốt của cô ấy, cũng lưu số về!
Nhịp điệu sinh hoạt trên núi rất chậm rãi, lúc không có chuyện gì thì vô cùng nhàm chán!
Có người đến mời ông Ba đi làm phép, tôi rảnh rỗi không có gì làm nên cũng đi theo, nhân tiện cũng phụ giúp ông ấy, đi tới đi lui vài lần, học được không ít thứ.
Trước đây, chỉ vẽ cái bùa quỷ cũng bị người ta chê, nhưng bây giờ đã tốt hơn rồi, tiện tay cũng có thể vẽ được, hơn nữa còn có thể tự vẽ được với những lá bùa đơn giản. Ông Ba nói, ông không có con cái, đời này chỉ có thể đứt đoạn ở đây, không ngờ đến lúc già còn thu được một đệ tử, có người nối nghiệp.
Cũng không biết ông Ba có nói thật hay không. Lúc thì ông ta nói tôi nhanh nhẹn có khiếu, lúc thì nói tôi không có thiên phú gì, phải học nhiều một chút, người chậm thì phải bắt đầu sớm một chút. Tôi nghe vậy, vui buồn lẫn lộn. Thời gian ở trên núi vẽ vẽ làm làm, cũng trôi qua khá thư thái.
Bà nội không nhắc đến chuyện cho tôi đi học nữa, tôi lại thấy nếu như muốn sinh sống như người bình thường cũng không phải không thể. Đi theo ông Ba học những thuật pháp mà tổ tiên truyền lại, sau này còn có thể dựa vào đó mà kiếm cơm.
Tôi đã quyết định sẽ không dựa dẫm vào Quỷ vương Dạ Quân, cũng không nghĩ sẽ thật sự ỷ lại vào Trần Tú Tài, cho nên mới quyết định toàn tâm toàn ý đi theo ông Ba học nghề! Đợi đến ngày nào đó thật sự rời khỏi tên chết tiệt, tôi cũng có thể tự mình sống tốt!
Tôi đã quá rõ về việc Quỷ Vương Dạ Quân muốn hồi sinh Nhược Hi. Một ngày nào đó anh hoàn thành tâm nguyện, chia xa chỉ là chuyện sớm muộn! Suy nghĩ này đã cắm rễ đâm chồi trong lòng tôi. Tục ngữ đã nói yêu cái cũ, thích cái mới; người ta chỉ thích thú với cái mới lạ, nhưng trong lòng vĩnh viễn chỉ yêu người cũ!
Tôi nghĩ như vậy, cũng đã tính toán sẵn, đến lúc đó không chờ tên chết tiệt đuổi tôi, tôi cũng sẽ tự đi. Tôi thừa nhận mình không thông minh, nhưng tôi lại là đứa biết điều, sẽ không chờ đến lúc bị người ta đuổi.
Một khi phụ nữ đã rơi vào lưới tình, cũng giống như đi vào ngõ cụt, loanh quanh mãi không tìm thấy lối ra!
Trước đây lúc rơi xuống Bí Cảnh, tôi gặp được hồn Điền Linh Nhi, nghe chuyện cũ của cô ta. Vì việc đó, tôi còn cố ý hỏi Dạ Quân, xác nhận những gì tôi nghe là sự thật.
Khi đó, Điền Linh Nhi biết người mình yêu đã có ý đồ mưu phản. Cô không tiếc bất cứ giá nào nâng đỡ người đàn ông kia lên ngôi, xưng bá một phương, đứng đầu thiên hạ. Dẫu biết rõ ở ác sẽ gặp báo ứng, cô vẫn vì người kia mà làm tất cả những chuyện xấu xa, cũng chưa từng hối hận, đó là vì cô cam tâm, chịu tất cả báo ứng cũng không hề có một câu oán trách.
Vốn tưởng rằng sẽ được bù đắp xứng đáng, tình yêu lâu dài, kết cục mà Điền Linh Nhi nhận lấy lại là một ly rượu độc từ người mình yêu nhất. Oán niệm chồng chất, cho dù là ai cũng sẽ không cam tâm.
Một đời yêu phi, lòng dạ rắn rết, hồng nhan hại đời!
Chỉ mười hai chữ, một người phụ nữ đánh mất trái tim chân thành, cuối cùng cũng không nhận được kết cục tốt.
Đối với Điền Linh Nhi, kết cục đó là tuyệt vọng, thù hận, không cam lòng! Mà đối với người đàn ông kia, Điền Linh Nhi chết cũng giống như đứt từng đoạn ruột. Ít nhất tôi đã thấy người đàn ông đó ôm Điền Linh Nhi nghẹn ngào khóc, không cần biết mọi chuyện như thế nào, quyết định ra sao, người đàn ông kia hẳn là cũng yêu Điền Linh Nhi.
Người có ba hồn bảy vía, sau khi chết đều về lại địa phủ. Còn Điền Linh Nhi, là một bộ xương mà mà có thể sống sờ sờ, đi đứng nói chuyện, là vì cô ta còn có chấp niệm đối với người xưa, lưu lại một phách trên thi thể mà trở thành cương thi.
Điền Linh Nhi ra tay với tôi, chắc hẳn là vì thứ trong bụng tôi, lại nhiều lần không chịu thu tay, chọc giận Quỷ Vương Dạ Quân, mới khiến anh nặng tay xử lý cô ta.
Ba hồn bảy vía thiếu một thứ cũng không được. Thiếu một vía, cho dù kiếp sau có làm người cũng sẽ không còn nguyên vẹn, không phải người thiểu năng thì chính là tàn phế. Đời đời kiếp kiếp luân hồi cũng không thay đổi được vận mệnh.
Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận. Chuyện của Điền Linh Nhi tuy đáng buồn, nhưng mọi thứ đã đi quá xa, không còn gì để thương hại nữa.
Tôi nghĩ vậy, nhưng Quỷ Vương Dạ Quân lại không cho là vậy. Anh cảm thấy người mang chấp niệm như Điền Linh Nhi, thà làm kẻ ngốc còn thoải mái hơn. Người ngốc sẽ không nghĩ quá nhiều, cũng không nhớ quá nhiều! Người thiếu hồn phách cho dù đã uống nước Tử Hải, cũng sẽ mang theo một phần trí nhớ kiếp trước, ngốc nghếch nhưng sẽ không đau khổ.
Tôi có việc để làm, mỗi ngày thời gian trôi đi vừa thoải mái vừa phong phú, cũng không nghĩ đông nghĩ tây. Theo ông Ba đi khắp thôn làng, gặp không ít chuyện kỳ lạ quái dị, càng ngày càng hiểu rõ về con đường của một nhà ngoại cảm, cũng càng ngày càng hứng thú hơn.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã gần đến năm mới. Trên núi bắt đầu có tuyết rơi nhiều, nhưng bông tuyết giăng kín bầu trời, nhưng tuyết như vậy sẽ không giữ được lâu, vừa rơi xuống đất đã biến thành nước!
Đêm giao thừa, mọi người đều muốn đón giao thừa! Đây cũng không phải mê tín gì, đều là truyền thống được ghi chép trong sử sách! Người trong thành có thể đã quên mất tập tục này, nhưng ở thôn, mọi người đều nhớ rõ. Cả đêm không tắt đèn, không ngủ, cho dù có làm gì cũng muốn thức trắng đêm, nghe tiếng gà gáy, đến lúc bầu trời lộ ra tia nắng ban mai mới có thể đi ngủ.
Trước đây vào lễ mừng năm mới, trong nhà rất náo nhiệt. Nhưng sau khi xảy ra chuyện đó, đã nhiều năm tôi không trở về! Bây giờ ba mẹ đã qua đời, đón năm mới một cách vắng vẻ, không có hương vị ngày Tết, chỉ càng thấy lạnh lẽo hơn.
Bởi vì di truyền của tổ tiên, nhà họ Mạc cũng không đông con cháu, người thì chết, người thì đi, chỉ còn có tôi và bà nội, cùng với hai vợ chồng ông Ba.
Một bàn cơm bốn người, bầu không khí vốn đã không náo nhiệt, hơn nữa tôi còn là một người không ăn cơm, có thể thấy bữa cơm tối năm nay quạnh quẽ đến mức nào.
Sau bữa tối, tôi giúp bà dọn bàn, ngoài sân truyền đến tiếng kêu quen thuộc: “Chị Thất Thất, có nhớ em không!”
Bà Ba ngồi trong phòng khách, nhìn ra ngoài sân, thản nhiên nói: “Nhiều năm không về như vậy, năm nay không biết là gió gì thổi đến, đúng là khách quý hiếm gặp nhỉ!”
Tôi nghe bà Ba nói chuyện cay nghiệt như vậy, còn cảm thấy rất nhớ. Ông Ba liếc bà, nói: “Bớt nói mấy lời vô dụng đi, năm mới đừng nói lời xui xẻo.”
Bà Ba vẫn hơi sợ ông Ba, không nói lời quở trách nữa, hắng giọng nói: “Tử Tự, Tử Vanh đã đến, ăn cơm chưa?”