Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 370: THỜI BUỔI RỐI LOẠN




CHƯƠNG 370: THỜI BUỔI RỐI LOẠN

Thật ra tôi cũng chỉ vừa nói như vậy, nhưng không ngờ hai người kia đều cùng lúc nhìn về phía tôi. Rõ ràng bọn họ là kẻ thù một mất một còn, lúc này ngược lại tương đối ăn ý, vẻ mặt lộ ra thật sự khiến tôi phải quay đầu nhìn lại. Như vậy, ơ, phải hình dung thế nào nhỉ? Lại giống như thấy người ngoài hành tinh đang nhìn tôi, lại dáng vẻ như chọc đúng điểm cười. Nói chung chính là muốn kỳ lạ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Lẽ nào tôi nói bọn họ nông cạn là nói đúng? Trước đây bọn họ thật sự coi trọng vẻ bề ngoài của Chung Nhược Hi mà không phải là nội tâm sao?

Ôi, như vậy thì lại lớn chuyện rồi!

Chung Nhược Hi vẫn nhẫn nhịn không nói chuyện, không biết có phải là do bị tôi nói trúng hay không mà bầu không khí trong phòng khách có vẻ hơi nặng nề. Chỉ có điều cho dù tôi đã nói rõ ràng, cô ta vẫn kiên trì muốn nghe Trần Dương tự mình nói ra những lời này.

Yêu cầu này cũng là chuyện thường tình của con người, bản tính trời sinh của người phụ nữ lại có khuynh hướng tự ngược, nhất là ở trên phương diện tình cảm cứ nhất quyết muốn nghe được người đàn ông nói ra những lời tuyệt tình, khiến bản thân thương tích đầy mình mới có thể nhớ kỹ.

Trong lòng Trần Dương đại khái cũng hiểu rõ, biết thời cơ chín muồi, cho nên khi từ chối đã không hề do dự nữa, nói rất thẳng thắn: "Em sẽ không thật sự tin tưởng trên thế giới này có thứ vĩnh viễn không thay đổi chứ! Ta đã sớm không còn cảm giác với em nữa, thời gian thật ra có thể xóa đi rất nhiều thứ, cho nên về sau em và ta chính là người xa lạ, em đi đường lớn của em, ta đi cầu gỗ của ta, chúng ta đừng qua lại nữa."

Nghe anh ta nói vậy, tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nói thật, tôi thật sự rất sợ người này phá đài của tôi, nói vài lời ngược lại, vậy tôi làm kẻ ác tới phải phải là người nữa rồi. Thật may là anh ta thật lòng muốn hoàn toàn cắt đứt với Chung Nhược Hi, cũng thật làm khó cho anh ta.

Vệ Tử Hư đi về Thiên giới nên cần phái thêm người trông coi Chung Nhược Hi. Quỷ giới xảy ra chuyện lớn như vậy, phía dưới cũng đang kêu loạn, lỗ thủng trong địa ngục còn đang tu sửa, rất nhiều quỷ sai và âm binh đều đang đi khắp nơi lùng bắt những ác quỷ bỏ trốn.

Bây giờ Dương Mặc bị thương nặngm bị phong ấn, biển chết cũng cần người trông coi, cho dù trong tay của tên chết tiệt có rất nhiều thuộc hạ giỏi giang, nhưng phía dưới trái và phải đều có chuyện phải làm, ở đâu cũng cần được giúp đỡ, thật sự rất khó lại điều động người qua.

Thật ra, Chung Nhược Hi sớm muộn cũng phải trở về sống cuộc sống của người bình thường. Trước đây, cũng bởi vì Trần Dương muốn Chung Nhược Hi sống lại nên mới phải đi theo chúng tôi. Bây giờ chuyện này cũng đã chấm dứt, nếu anh ta muốn rời đi thì cũng không có ai sẽ trách anh ta cả. Dù sao chuyện của Quỷ giới không liên quan gì đến anh ta, anh ta không có nghĩa vụ phải mạo hiểm vì Diệm Thiên Ngạo. Nếu anh ta đồng ý ở lại giúp đỡ, đương nhiên sẽ không còn gì tốt hơn.

Bất kể tôi và Diệm Thiên Ngạo có kết quả thế nào, quá trình thế nào, tôi tự nhiên cảm thấy mình may mắn hơn Trần Dương rất nhiều!

Thiên Sát Cô Tinh thì nhất định cả đời sống cô đơn, chủ mệnh cách bất hạnh có tướng thất sát, khắc ba mẹ, hại anh em, đừng nói người thân và bạn bè bên cạnh Trần Dương, ngay cả chúng tôi cũng phải cố gắng hết sức giữ một khoảng cách với anh ta, để tránh bị mệnh cách của anh ta làm ảnh hưởng thay đổi mệnh cách của bản thân mình.

Không nói gì khác, chỉ cần khắc ba mẹ thì hơn nửa người nhà của anh ta đều không ai được chết già. Mặc dù người yêu không chết ở trên tay anh ta, nhưng bởi vì ngoài ý muốn mà chết nhầm ở trong tay của Diệm Thiên Ngạo, nói tới bạn thì Trương Hào chính là một ví dụ điển hình nhất.

Dựa theo trên tướng học mà nói, tình anh em, quan hệ sư đồ của cung Tham Lang không biết có được tính không, cuối cùng Trương Hào cũng không thoát khỏi kết cục bi thảm. Cho nên mới nói thiên sát cô tinh bất luận là sống lạnh lẽo cả đời, hay là rồng bay vào chín tầng trời đều không thoát khỏi kết cục cả lời sống cô đơn.

Ở trong mắt tôi, Trần Dương chính là một người thật đáng buồn, thoát khỏi luân hồi sống chết thì thế nào, còn không phải là chính tay mình tiễn người phụ nữ yêu nhất đi sao? Vì Chung Nhược Hi, anh ta tốn trăm năm để tìm kiếm thần khí có thể làm cho cô ta sống lại, tình yêu của anh ta dành cho Chung Nhược Hi lại chỉ có thể giữ ở trong lòng, không có cách nào nói ra được. Có mấy lời một khi đã nói ra, sẽ đẩy đối phương vào trong vực sâu nghìn trượng. Với tính tình của Chung Nhược Hi nhất định sẽ bất chấp tất cả để ở cùng với anh ta, sợ rằng cho dù chỉ có một ngày cũng sẽ không buông tay.

Đây chính là yêu, tình yêu của người phụ nữ vĩnh viễn đều thể hiện ra ngoài, sẽ không yêu trầm lắng giống như đàn ông.

Ban đầu chúng ta dự định sáng sớm hôm sau sẽ tiễn Chung Nhược Hi đi, kết quả ngay đêm đó cô ta rời đi một mình. Hai bên đã làm rõ mọi chuyện, tiếp tục dây dưa cũng chỉ có một mình cô ta khó xử, cho nên cô ta lựa chọn một mình lặng lẽ bỏ đi cũng là hành động thông minh.

Trần Dương suy nghĩ rất chu đáo, trước đó đã phong ấn hơi thở của thần khí, như vậy sẽ không mang đến cho cô ta họa sát thân, loại vật thần khí này không là gì với người bình thường, nhưng lại là đồ tốt đối với người tu đạo hoặc là ác quỷ. Không có sự bảo vệ của chúng tôi, Chung Nhược Hi mang theo thần khí sẽ không thể sống quá dễ dàng được.

Mặc dù tôi không thích gặp Chung Nhược Hi nhưng trong lòng vẫn hi vọng sau này cô ta có thể sống hạnh phúc, đừng ở chấp mê trong quá khứ mà làm hỏng cả đời này!

Sáng sớm, Vệ Tử Hư đã trở về Thiên giới, Dương Mạch ở lại với tôi. Cậu ta không có có thân thể bị trói buộc vào trong cơ thể của con bướm màu, hi vọng có một ngày có thể thông qua phương pháp chính đạo để tu thành chính quả.

Có câu họa đến không ngừng, người bị xui xẻo thì uống nước lạnh cũng bị giắt răng! Chúng tôi vừa tiễn Chung Nhược Hi đi, còn chưa được nghỉ ngơi thì Quỷ giới đã truyền đến tin tức. Chuyện lần này có liên quan đến tháp Phù Đồ, có người từ bên trong trốn thoát.

Thật sao? Lúc trước là địa ngục bị người ta đục thủng một lỗ lớn, bây giờ còn chưa hoàn toàn chữa xong, ác quỷ chạy trốn cũng chưa bắt hết lại, Quỷ giới lại có một nhân vật hung ác trốn ra ngoài.

Những kẻ bị giam giữ trong tháp Phù Đồ đều không phải là chiếc đèn cạn dầu, chuyện này liên quan tới Thiên giới, cái này là một mối họa lớn rồi.

Bây giờ, tôi đã khôi phục lại ký ức nên tất nhiên cũng hiểu rõ hơn về tháp Phù Đồ.

Nơi giam giữ Vệ Tử Hư là tầng thứ nhất của tháp Phù Đồ, cũng là nơi vô hại nhất được gọi là Hải giới, một nơi không có nước.

Vệ Tử Hư bị giam ở trong đó cảm thấy chán ngắt lại tự mình tạo ra thế giới của riêng mình, chỉ có điều thế giới nhỏ này không có khả năng là một chỗ bình thường, thỉnh thoảng sẽ xảy ra lũ lụt, như vậy có thể làm ra chút đồ ăn ngon, đê co ông chơi đùa.

Ban đầu Vệ Tử Hư là hệ nước, bị thả vào trong đó thì khác nào cá gặp nước, không có việc gì đánh những “điểm tâm ngon miệng” để hoạt động gân cốt, khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ.

So sánh với tầng thứ nhất, bảy tầng khác đều là muốn mạng người, tương đối đáng sợ. Lửa ở Quỷ Vực ở tầng dưới cùng của Tháp Phù Đồ đến từ lửa không có cách nào dập tắt trong lòng đất, người bị giam ở bên trong lại không khác với heo sữa quay, bất kỳ lúc nào cũng cảm nhận nỗi đau đớn và nóng rực do ngọn lửa nướng chín.

Người trốn từ trong tháp Phù Đồ ra được từng bị giam ở tầng thứ tám trong này, cũng không biết khi còn sống người này phạm vào tội gì mà phải chịu hình phạt như vậy, chỉ có điều hắn có thể đi ra, tôi chắc hẳn dựa vào bản lĩnh của hắn thì khó có thể tự mình ra được, vậy chắc là bị người nào thả ra, người này có thể chính là người đã phá hỏng địa ngục không?

Tôi vẫn ngồi ở bên cạnh. Sau khi Vĩnh Hiên báo cáo về chuyện đã xảy ra, Diệm Thiên Ngạo trầm ngâm không nói gì. Vĩnh Hiên quỳ trên mặt đất cũng có vẻ mặt nghiêm túc, dáng vẻ sống không còn gì lưu luyến nữa. Anh ta tới là để chịu đòn nhận tội. Ban đầu Quỷ giới đã xảy ra chuyện hỗn loạn lớn như vậy, bây giờ lại có một chuyện khác. Anh ta là Hỏa Phán Quan chịu trách nhiệm trông coi Quỷ giới tự nhiên là khó thoát khỏi tội.

Cho dù Diệm Thiên Ngạo không nói lời nào nhưng tôi biết cảm nhận của anh bây giờ, trong lòng anh hẳn giống như một đám lửa, nhưng vào lúc này lại không thể trút xuống Vĩnh Hiên, dù sao cũng là lúc cần dùng người. Việc cấp bách bây giờ chính là bắt người trốn thoát kia trở lại. Cho nên cuối cùng anh cho Vĩnh Hiên một cơ hội lấy công chuộc tội, bảo anh ta tự mình đi truy tìm điều tra kẻ trốn thoát kia, không tìm được thì đưa đầu tới gặp, đây là mệnh lệnh chết rồi.

Tôi nghe hai người nói chuyện với nhau mới biết được người từ trong lửa của Quỷ Vực trốn ra tên là Tinh Hàn, cái tên thật đặc biệt.

Diệm Thiên Ngạo cố ý dặn Vĩnh Hiên đừng trực tiếp xung đột với người này, chỉ cần tìm được người này thì theo dõi được. Lão già này bị giam giữ ở lửa của Quỷ Vực nghìn năm, dựa vào bản thân có thuộc tính hỏa mới cứng rắn chịu được đến bây giờ, người này cố chấp quyết đoán vượt xa Tạ Linh Côn, là nhân vật không thể khinh thường.

Vĩnh Hiên tuân lệnh và rời đi, tôi phát hiện từ lúc Diệm Thiên Ngạo biết Tinh Hàn chạy trốn thì cả người anh có vẻ không ổn. Tôi chưa từng thấy anh lo lắng và buồn phiền như vậy, dường như trong lòng giấu chuyện gì lớn.

Tôi lo lắng hỏi anh làm sao, anh nói cho tôi biết một Tinh Hàn có thể tương đương với mấy trăm. Tạ Linh Côn so với ông ta hoàn toàn không tính gì.

Bị giam ở phía dưới nghìn năm, bây giờ chạy trốn tới Nhân giới, nói trắng ra, tôi thật sự có thể hiểu được lo lắng của Diệm Thiên Ngạo.

Thế giới khác nhau, đối với Hàn Tinh thì nơi đó chính là một thứ hoàn toàn mới, ông ta không phải thần không phải người mà ở giữa Thần và Ma, nếu chẳng may ma tính phát ra quá mức lại giết chóc lớn trong Nhân giới, vậy chẳng phải Nhân giới sẽ biến thành địa ngục sao? Đây là chuyện đáng sợ tới mức nào chứ?

Diệm Thiên Ngạo gọi Thanh Minh tới, bảo anh ta chịu trách nhiệm ở Nhân giới lùng bắt những ác quỷ trốn từ địa ngục ra. Anh tính quay về Quỷ giới để tự mình điều tra chuyện này. Trong lòng anh biết rất rõ ràng, không có người ngoài giúp đỡ thì Tinh Hàn và Tạ Linh Côn không thể từ trong Quỷ giới chạy ra được. Cho nên trước mắt quan trọng nhất chính là tìm ra được tên nội gián này, để tránh về sau lại xảy ra chuyện rối loạn gì nữa.

Diệm Thiên Ngạo phải về Quỷ giới, tôi tất nhiên cũng phải theo anh trở lại.

Tôi cho rằng Trần Dương sẽ rời đi, nhưng không ngờ anh ta đã lựa chọn ở lại. Tính cách của anh ta quái gở, chỉ luôn làm theo ý mình, làm việc hoàn toàn tùy thuộc vào sở thích của mình, cho nên cũng không ai hỏi anh ta về nguyên nhân ở lại.

Một câu nói, ơn lớn không lời nào cảm tạ hết được, tôi nghĩ Diệm Thiên Ngạo sẽ nhớ kỹ ân tình này trong lòng, trong mắt.

Trước khi đi, tôi bảo Dương Mạch ở lại cùng Thanh Minh, tôi đi theo Diệm Thiên Ngạo sẽ không có nguy hiểm gì.

Trở lại Quỷ giới, tôi hỏi Diệm Thiên Ngạo vì sao không bảo Thiên Đế gửi thêm vài tiên nhân qua giúp đỡ? Anh rất lạnh nhạt nói cho tôi biết, Quỷ giới xảy ra vấn đề thì bản thân Quỷ giới phải chịu trách nhiệm, quá mức dựa vào tiên nhân của Thiên giới giúp đỡ, Thiên Đế cũng không dễ làm, khi mở miệng ra còn trở thành nhược điểm trong tay của người khác nữa, thần tiên cũng có kẻ lòng dạ hẹp hòi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK