Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 260




Mạc Tử Tự, Mạc Tử Vanh đều là con của ông Cả tôi. Ba của Mạc Tử Ngọc là Mạc Tử Tự, là người con thứ nhất. Con gái của người con thứ hai Mạc Tử Vanh sớm đã chết rồi. Bọn họ đều là trưởng bối của tôi, dựa theo tập tục trong thôn, tôi phải gọi họ một tiếng ‘ba'. Có điều tôi không gọi, bởi vì dùng tiếng phổ thông để gọi thật sự rất không thuận miệng.

Những đứa con của nhà ông Cả không giống với thế hệ của ba tôi, bọn họ không thích cuộc sống yên lặng trên núi, chỉ thích bôn ba bên ngoài, quanh năm suốt tháng hiếm khi về được một lần.

Đang nói chuyện, Mạc Tử Ngọc đã dắt một bé trai đi đến. Dáng vẻ nhóc con tầm 6,7 tuổi, vô cùng ngại ngùng, không thích nói chuyện. Nó là đứa trẻ nhà chú Hai, nhìn số tuổi, hẳn là được sinh ra trong mấy năm nay khi cô con gái kia qua đời không lâu!

Lần này bác Cả về, nhìn thấy ông Ba và bà nội rất hòa thuận với nhau, giống như chuyện âm hồn chưa từng xảy ra. Người một nhà cùng tụ họp chung một chỗ, cười cười nói nói, lập tức xua tan đi vẻ lạnh lẽo trước đó, trong nhà chính vô cùng náo nhiệt.

Tết Nguyên Đán trên núi, ăn cơm, người lớn cùng tụ họp lại, trò chuyện, đánh bài. Những đứa trẻ như chúng tôi đương nhiên là phải sang phòng khác, hoặc là ra ngoài chơi bắn pháo.

Bà nội đuổi tôi ra khỏi phòng bếp, để tôi mang Mạc Tử Ngọc và Mạc Thành Khiêm ra ngoài chơi.

Tôi vốn không muốn đi, nhưng Mạc Tử Ngọc cứ kề kề theo tôi, tôi cũng không nỡ từ chối, đành theo cô ấy vào sân, bắn pháo hoa.

Mạc Thiên Kình vội vã chạy theo chúng tôi vào sân nhỏ. Một đứa con trai không thích tiếp xúc với người khác, còn nhát gan không dám chơi pháo hoa, chỉ im lặng đứng một bên nhìn chúng tôi chơi, tính tình yên tĩnh đến lạ. Nếu không phải trong ánh mắt nó lộ ra ý muốn chơi, tôi sẽ cảm thấy nó là một cô gái.

Mạc Thư Nhiên cầm cây pháo hoa đi đến trước mặt Mạc Thành Khiêm nói: “Cho cậu, cùng chơi đi. Chị Thất Thất đây, sau này cậu cũng phải gọi là chị biết không?”

Mạc Thành Khiêm len lén liếc tôi cũng cúi đầu xuống như vậy, gật đầu xin lỗi, bộ dạng cậu ra thật sự rất đáng yêu.

Tôi xoa xoa đầu cậu ta, nói: “Đừng xin lỗi, cậu là con trai đó, gan lớn chút, không sao cả.”

Mạc Thư Nhiên đem Mạc Thành Khiêm vẫn khúm núm không nói lời nào, hướng về phía tôi bất đắc dĩ lắc đầu một cái nói: “Quên đi, bộ dạng này của cậu ấy, đừng để ý tới cậu ấy nữa. Chờ vài ngày nữa cậu ấy quen rồi, sẽ thay đổi giống mọi người thôi.”

Khi đang nói, trong thôn đã bắt đầu có người lục tục đốt pháo hoa, trên bầu trời đen kịt được đủ loại màu sắc, ánh sáng rực rỡ tô điểm cực kì chói mắt, khiến thôn làng nhạt nhẽo không có gì đặc sắc này mang vẻ đẹp lạ thường.

Nhìn pháo hoa trên bầu trời, tôi sờ bụng mình, có vẻ như nhô lên không ít, mặc áo khoác dày còn không thấy được, không đứa trẻ còn chưa ra đời này lớn lên thế nào.

Mạc Thư Nhiên đứng bên cạnh tôi cũng nhìn lên pháo hoa trên trời, có chút oán giận nói: “Rất lâu rồi anh ấy không đến thăm em. Chồng chị thì sao? Có tới thăm chị không? Hôm nay lại là đêm giao thừa nha.”

Ngọc bội màu trắng trên ngực lành lạnh, tôi biết Quỷ Vương Dạ Quân ở bên trong, anh cũng chưa tới: “Anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh chị. Em muốn gặp Vĩnh Hiên sao? Chị bảo anh ấy gọi cậu ta đến đây.”

Mạc Thư Nhiên tò mò quan sát bốn phía, lập tức giương mắt nhìn ngọc bội màu trắng trên ngực tôi nói: “Như vậy có thể sao? Anh ấy có thể gọi Vĩnh Hiên tới đây sao? Được, chị bảo anh ấy thử xem.”

Cô gái này thật là không ngại gì, tôi bất đắc dĩ nói với ngọc bội màu trắng: “Cũng nghe được phải không? Năm hết tết đến rồi, gọi anh ta đến đây đi. Cho dù Quỷ Giới các người không cần ăn tết, nhưng bên này vẫn cần, vợ chồng đoàn tụ một đêm, không sao phải không?”

Giọng Quỷ Vương Dạ Quân phát ra từ miếng ngọc bội trắng, anh có vẻ hết sức phiền muộn: “Ai nói chỗ ta không ăn tết chứ? Hừ, đó là em không biết mà thôi. Thôi, thôi, năm hết tết đến rồi, ta còn phải ở lại đây cùng em, để anh ta ở lại đây uống rượu giải buồn với ta cũng được.”

Mạc Thư Nhiên đương nhiên không nghe được Quỷ Vương Dạ Quân nói, nhưng cô ấy có thể nghe được tôi nói, một đôi mắt to lấp lánh chuyển động liên tục. Mà tôi nghe được anh nói buồn, có chút không biết đáp lại thế nào. Đúng vậy, cuối năm, người khác đều được đoàn viên, mà anh chỉ có thể ở cùng tôi, cũng cảm thấy tẻ nhạt phiền muộn mà.

Thật ra, tôi cảm thấy anh hoàn toàn có thể không cần làm vậy, bây giờ theo ông ba học bản lĩnh đầy mình, hoàn toàn có năng lực bảo vệ chính mình, đến cả tên Sở Hiên đã rất lâu không xuất hiện kia, hắn ta cũng không đến làm phiền tôi, tôi đương nhiên cũng không có việc gì.

Mạc Thư Nhiên đợi hồi lâu, cũng không thấy tôi nói chuyện, lần thứ hai tò mò hỏi: “Sao chỉ có một mình chị nói chuyện, anh rể và Vĩnh Hiên giống nhau sao? Có phải người bên kia cũng không thích nói chuyện không? Anh rể ở đâu? Sao em không thấy anh ấy?”

Ai ui, mẹ của tôi ơi, lúc này mới có bao nhiêu thời gian đã gọi anh rể, con bé này cũng quá dạn dĩ mà.

Tôi cũng không biết nói gì với tính cách của Mạc Thư Nhiên , vội vã giải thích: “Không có chuyện này. Vừa rồi anh ấy nói sẽ gọi Vĩnh Hiên tới đây uống rượu. Anh ấy ở trong ngọc bội trắng, thỉnh thoảng sẽ nhô ra cái bóng hóng mát một chút.”

Đôi mắt Mạc Thư Nhiên bắt đầu tỏa sáng, cô ấy hưng phấn: “Chính là miếng ngọc bội trắng này sao? Trời ơi, thật thần kì, anh ấy ở bên trong này sao? Mỗi ngày đều theo chị sao? Chị bảo anh ấy đi ra cho em gặp một chút, em muốn biết anh ấy trông thế nào, trông có được hay không?”

Tôi băn khoăn không biết mở miệng thế nào, Quỷ Vương Dạ Quân tự mình chui ra khỏi miếng ngọc bội trắng, đứng trước mặt Mạc Thư Nhiên , điều này khiến tôi thật bất ngờ.

Mạc Thư Nhiên kia thật sự hưng phấn đến thiên hạ vô địch, cũng may Mạc Thành Khiêm không thấy: “Anh chính là anh rể em sao? Vóc dáng rất khá nha, nhưng mà, anh mang mặt nạ làm gì? Xấu xí sao? Lấy xuống cho em xem chút.”

Lời này vừa nói ra, trong lòng tôi lập tức lộp bộp một cái.Quỷ Vương Dạ Quân không phải người thấy kẻ sang bắt quàng làm họ, cô gái này nói chuyện với anh như vậy, có được hay không: “Lão già, cô ấy vẫn còn con nít.”

Quỷ Vương Dạ Quân không lên tiếng, anh chỉ tháo mặt nạ xuống nói với Mạc Thư Nhiên : “Trông thế này có vừa mắt em vợ không?”

Mạc Thư Nhiên nhếch miệng, hồi lâu vẫn chưa nói nên lời, tôi cũng bị lão già chết tiệt này dọa cho sợ hãi, hôm nay anh quá khác thường: “Anh rể, anh đúng là người đẹp trai nhất thiên hạ. Chị Thất Thất, chị cũng thật là, anh rể đẹp trai như vậy sao không mang ra sớm một chút, giấu giấu diếm diếm xem một mình nha.”

Lão già chết tiệt còn cười, này có cái gì buồn cười chứ? Tại sao từ khi biết anh đến nay, tôi không phát hiện anh lại là người bình dị gần gũi như vậy chứ?

Mạc Thành Khiêm đứng một chỗ quan sát Mạc Thư Nhiên giống như bệnh thần kinh, cậu ấy mờ mịt nhìn đông nhìn tây, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Mà Mạc Thư Nhiên còn đang trong trạng thái hưng phấn, có lẽ đã sớm ném đứa em nhỏ này ra sau đầu rồi, tán gẫu với lão đầu chết tiệt kia thật vui vẻ.

Tình cảnh này, khiến người đứng xem, tôi cũng phiền muộn. Nhìn bộ dạng hai người vừa nói vừa cười, khiến cho tôi thật giống như người ngoài cuộc.

Quên đi, không thèm để ý, tôi dẫn Mạc Thành Khiêm tới một bên thả pháo hoa, nhưng lỗ tai lại không buông tha nội dung hai người kia tán gẫu chút nào.

Khóe mắt liếc thấy ánh sáng đỏ thoáng xuất hiện, đầu tôi liền quay lại hô với Mạc Thư Nhiên : “Vĩnh Hiên đến rồi.”

Mạc Thư Nhiên sửng sốt một chút, lập tức quay đầu lại nhìn, Vĩnh Hiên đã đứng sau cô ấy. Cô ấy quay lại nhìn cậu ta khóe miệng cong lên, mở hai tay liền muốn xông tới, lúc này thím cả từ trong nhà chạy ra, nhìn thấy bộ dạng điên khùng của con gái mình, cau mày hô: “Thư Nhiên à, con đang làm gì vậy? Bên ngoài trời lạnh, mau vào đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK