CHƯƠNG 82: PHÂN CÔNG HỢP TÁC
Trong lòng tôi âm thầm nói thêm một câu, người này cười lên quả thật cũng có thể xem là nghiêng nước nghiêng thành, còn muốn đẹp hơn những người phụ nữ kia. Tôi đã nhìn thấy rất nhiều vẻ mặt của anh, phần lớn đều lộ vẻ lạnh lùng, hiếm khi cười cũng là vẻ không đứng đắn lại nghiền ngẫm, nhưng cười thật lòng như hôm nay thì vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Bỗng nhiên tôi nghĩ, nếu như anh có thể cười thường xuyên hơn, như vậy mới giống một con người.
"Nương tử, sao em lại nhìn ta như vậy? Có phải em còn muốn để cho ta phục vụ thêm một lần nữa không?"
Tôi thật sự cảm nhận sâu sắc được thứ tốt đẹp thường tồn tại quá ngắn ngủi. Nếu như người này câm điếc thì tốt biết bao nhiêu, vừa mở miệng đúng là con rắn độc. Tôi trừng mắt với anh rồi xoay người ngủ thật say.
Hôm sau thức dậy, tôi đã muốn gọi điện thoại cho Ân Minh, nhưng tên chết tiệt đó chết sống không cho, cứ nhất quyết bắt tôi chờ đối phương tìm tới cửa! Tôi nghĩ bây giờ anh là lớn nhất nên đành phải nghe theo sắp xếp của anh vậy. Nhưng tôi chờ suốt một ngày cũng không chờ được điện thoại của nhà họ Ân. Điều này thật kỳ lạ! Nếu chẳng may Ân Minh không tới tìm tôi, vậy chẳng phải tôi hoàn toàn uổng công à?
Cả ngày tôi đều nôn nóng muốn chết, chỉ sợ thằng nhóc kia không gọi điện thoại tới. Thật may là tới sẩm tối thì rốt cuộc cũng có cuộc điện thoại gọi tới, nhưng lại là Ân Trường Thuận gọi tới cầu cứu, khóc ầm lên muốn tôi cứu con của ông ta, còn nói cái gì mà có phải táng gia bại sản cũng không sao, chỉ cần có thể cứu con trai của ông ta là được.
Tôi cầm điện thoại mà há hốc mồm. Lúc này mới qua không bao lâu, làm sao có thể xảy ra chuyện được?
Hóa ra, sau khi tôi rời khỏi đó, Ân Minh lại chìm vào trong hôn mê! Ân Trường Thuận nhận được điện thoại thì vội vàng trở về và mời bác sĩ qua khám, cũng không tìm ra được vấn đề gì. “Nhà ngoại cảm” được ông ta tìm tới cũng nói không có cách nào, cho nên ông ta mới nghĩ đến tôi.
Vừa nghe ông ta nói vậy, trong lòng tôi liền thấy khó chịu. Hóa ra là vòng một vòng lớn, ông ta không có cách mới nghĩ tới chuyện tìm tôi giúp đỡ. Nhưng sau đó, Ân Trường Thuận có thể nghĩ đến điều gì đó lại vội vàng nói thêm, bảo “nhà ngoại cảm” này chủ động tới cửa, dưới tình thế cấp bách nên ông ta mới để cho người ta vào xem, nào ngờ không có tác dụng gì.
Nhưng bất kể ông ta có giải thích hay không, nói vậy cũng chẳng có lợi cho ai cả. Có thể ông ta thật sự sắp điên rồi nên mới phải lỗ mãng như vậy!
Ân Trường Thuận thấy tôi không nói chuyện thì sốt ruột. "Thầy Mạc, tôi biết là trong chuyện này tôi đã thiếu suy nghĩ, nhưng tôi nghĩ người kia chủ động tới cửa, ít nhiều cũng có chút năng lực nên mới không làm phiền tới cô. Hơn nữa anh ta nói anh ta có quen biết với cô, muốn giải quyết chuyện này thì còn phải hợp tác với cô mới được."
Tôi không có hứng thú muốn biết ông ta có tìm “nhà ngoại cảm” khác hay không, chỉ là người này quen biết tôi ngược lại có hơi kỳ lạ. Ở đây, tôi vốn quen biết không nhiều người, ngoại trừ ông Ba cũng chỉ có một Trần Tú Tài mà thôi, không lẽ người Ân Trường Thuận nói là anh ta?
Trong lòng vô cùng nghi ngờ, tôi đi tới biệt thự nhà họ Ân, quả nhiên thấy Trần Tú Tài đang ngồi đường hoàng ở trong phòng khách uống trà. Dây thần kinh tôi chợt giật giật vài cái. Số phận của Ân Minh đã định, cũng đâu phải bị quỷ dây dưa, anh ta tới đây làm gì chứ?
Ân Trường Thuận nói anh ta biết tôi, vậy hiển nhiên là tên mập đã nói với anh ta về chuyện lúc trước rồi. Trần Tú Tài biết lai lịch của tôi, nhưng vì sao còn muốn dẫn tôi theo cùng. Anh ta không sợ tôi sẽ liên lụy tới anh ta à?
"Cô Mạc, cô tới là tốt rồi. Người này chính là thầy Trần, cậu ấy nói hai người là quen biết cũ." Ân Trường Thuận đi tới đón, mời tôi vào trong phòng khách.
Thêm một người lại thêm một phần canh, ai chống lại con đường kiếm tiền của tôi thì tôi sẽ gây phiền phức cho kẻ đó. Cho nên tôi trực tiếp phủ nhận mình có quen biết với Trần Tú Tài.
Ân Trường Thuận lập tức ngẩn người ra, có phần khó xử. Trần Tú Tài cười ha hả nói: "Chà chà chà, người phụ nữ vô tình, cô nói không quen biết thì không quen biết đi."
Lời này chua chát đến mức sắp có thể tới bày ra được một bàn thịt cá, làm tôi giống như loại người khốn kiếp quay mặt là không nhận người, cũng không suy nghĩ tới ai đó không có việc gì dẫn theo tôi bò lên nóc nhà nhìn trộm người khác ư a, nói chung gặp anh ta là tôi chẳng có chuyện gì tốt cả. "Đùa chút thôi, tôi không quen biết người khác chứ không thể giả vờ không quen biết thầy của tôi được. Tôi chỉ không ngờ sau khi tốt nghiệp, còn có thể có duyên phận gặp được anh như vậy."
Trần Tú Tài mỉm cười đi tới trước mặt tôi, khẽ nói: "Cô nhóc ngu ngốc, tôi biết cô đang có ý gì, chuyện này chờ sau này hãy nói, làm chuyện quan trọng trước đã."
Loại gặp gỡ vô tình như vậy thì đâu thể trách được tôi, tôi cũng không muốn gặp Trần Tú Tài, cho nên tôi nghĩ tên chết tiệt này chắc hẳn có thể phân biệt được ai đúng ai sai. Vào giờ phút này, anh đang ở trong ngọc bội màu trắng. Tôi nghĩ lúc này anh chắc chắn đã khó chịu đến mấy tiếng rồi, hi vọng anh có thể giải quyết theo việc chung, đừng vì tâm tư riêng của mình mà cáu kỉnh liền ném gậy rời đi.
Ân Minh nằm ở trên giường, thoạt nhìn dáng vẻ cũng không có gì khác thường, lại giống như đang ngủ thiếp đi vậy, chẳng qua người biết nguyên nhân mới cảm thấy kỳ lạ, nếu không phải ngực cậu ta còn có yếu ớt lên xuống thì chẳng khác nào người chết.
Ân Trường Thuận xoa hai tay, đứng ở bên cạnh hỏi: "Hai thầy, thằng bé rốt cuộc làm sao vậy?"
Trần Tú Tài ném quả cầu nước về phía tôi nói: "Cô Mạc hẳn sẽ hiểu rõ đây là có chuyện gì hơn!"
Tôi nhíu mày ngập ngừng nói: "Quấn quít lấy cậu ấy cũng không phải là ma quỷ gì mà là chính cậu ấy."
"Cô Mạc nói vậy là có ý gì? Con trai của tôi làm sao có thể?"
Có câu thiên cơ không thể tiết lộ, tôi vốn không nên nói quá nhiều, nhưng chuyện này có quan hệ trọng đại. Ân Trường Thuận là ba của Ân Minh, nếu như không nói thật, ông ta chưa chắc có thể thật sự tin tôi, vì vậy tôi khẽ cắn môi nói ra tình hình thực tế. "Cậu chủ Ân trời sinh nắm giữ năng lực mà người thường không có, cho nên cậu ta không thể sống quá hai mươi lăm tuổi. Sở dĩ từ nhỏ cậu ta luôn đau yếu nhiều bệnh hoàn toàn là vì cậu ta vốn có khả năng đặc biệt biết trước sống chết. Mà theo tuổi tác tăng lên, loại năng lực này cũng sẽ càng lúc rõ rệt, cho nên thiên đạo không cho phép."
Ân Trường Thuận vừa nghe vậy liền quỳ rạp xuống trước mặt của tôi. "Cầu xin các người hãy cứu con trai của tôi. Nhà họ Ân chúng tôi không thể không có người nối dõi được!"
Tôi thực sự giật mình, vội vàng đỡ ông ta đứng dậy. Tôi không chịu nổi cái quỳ này đâu. "Ngài Ân, ngài đừng như vậy, dù sao cũng sẽ có cách thôi."
Tôi lắc ngọc bội màu trắng, muốn hỏi xem tên chết tiệt kia có cách gì có thể giải quyết được không. Nào ngờ anh lại hừ lạnh một tiếng nói: "Hỏi thằng nhóc kia."
Ơ! Quả nhiên anh vẫn giở trò tùy hứng. Tôi nhìn về phía Trần Tú Tài, anh ta lại hỏi tôi với vẻ giảo hoạt: "Cô Mạc, cô nhìn tôi làm gì?"
"Đừng dài dòng nữa, anh cũng đã ở đây, còn giả hành giả tỏi cái gì?"
Trần Tú Tài lắc đầu đỡ Ân Trường Thuận dậy, sau đó đi tới trước giường kiểm tra tình hình của Ân Minh. Sau một lúc lâu, anh ta mới nói: "Không sao, cậu ta chỉ bị cơn ác mộng của mình quấy nhiễu thôi, tôi có thể làm cho cậu ta tỉnh lại. Nhưng cho dù cậu ta tỉnh cũng không có cách nào thay đổi được tất cả, trừ khi cậu ta có thể bỏ xuống chấp niệm kiếp trước, sau khi năng lực tiêu tan thì mới có thể sống như người bình thường đến hai mươi lăm tuổi, khi đó sẽ có một tai họa lớn, tuổi thọ hầu như không còn, chỉ chờ người Địa Phủ tới xử phạt. Muốn được lâu dài thì vẫn phải dựa vào Quỷ Vương."
Ồ, nghe hình như không quá phức tạp. Dù sao tên chết tiệt đã đồng ý với tôi là sẽ giúp đỡ, cho nên tôi không sợ anh lật lọng. Chỉ là anh thốt ra tiếng hừ lạnh thực sự làm cho đầu tôi muốn lớn lên. Người này rốt cuộc có ân oán với Trần Dương lớn tới mức nào, thái độ này thật sự đủ hẹp hòi và ấu trĩ.
Ân Trường Thuận mờ mịt nhìn Trần Tú Tài hỏi: "Ngài Trần, ý của anh là bất kể thế nào, con trai của tôi đều không sống quá hai mươi lăm tuổi sao?"
"Ý cũng gần như vậy, loại bỏ chấp niệm thì không còn năng lực biết trước sống chết, cậu ta ít nhất có thể sống thoải mái hơn một chút. Đến năm hai mươi lăm tuổi, cậu ta chắc chắn phải đi xuống quỷ giới một vòng. Về phần người bên kia có thể thả cậu ta không thì không biết được. Nhưng tôi tin tưởng cô Mạc sẽ có cách. Nói thế nào thì cô cũng thường qua lại với bên quỷ giới, quan hệ cũng tương đối gần. Nếu cô ấy mà không có cách nào thì trên đời này sẽ không thể có người thứ hai dám nói có cách."
Trần Tú Tài ném gánh nặng vẫn đủ tốt. Tôi nghiêm khắc trừng mắt nhìn anh ta, nào ngờ người này còn tự nhiên vô sỉ nói: "Bạn học Mạc, cô sẽ không muốn vung tay mặc kệ, chuyện gì cũng để cho tôi làm chứ? Nếu đã liên thủ thì chúng ta tất nhiên phải phân công rõ ràng. Tôi chịu trách nhiệm mời Mộng Yểm vào cửa, loại bỏ chấp niệm cho Ân Minh. Còn về phần sửa Sinh Tử, cô làm điều này có thể dễ dàng hơn rất nhiều! Tính kỹ ra thì cô vẫn tương đối có lời đấy."
Được rồi, coi như anh có lý!
Chúng tôi cuối cùng quyết định sẽ ra tay vào đêm đó. Trần Tú Tài lại làm phép mời Mộng Yểm đi vào giấc mộng, tiến vào một cảnh mộng khác ở sâu trong nội tâm Ân Minh, tìm ra kiếp trước để tiến hành sửa chữa. Điều này không đơn giản như đã nói. Mộng Yểm chính là một thức thần nửa chính nửa tà, có thể mời được ngài ấy hay không, còn phải xem bản lĩnh của Trần Tú Tài. Nếu như tối nay thành công, vậy chỉ cần tên chết tiệt thay đổi tuổi thọ trên Sinh Tử Bộ là được. Nhưng nếu thất bại, Ân Minh nhất định mang theo chấp niệm sống đến hai mươi lăm tuổi.
Thời gian trôi qua quá nhanh, tôi rất khó có thể tiếp tục ở lại biệt thự nhà họ Ân. Giờ này mà tôi không quay về, mẹ tôi chắc chắn sẽ sốt ruột muốn chết, nói không chừng đang tìm tôi khắp nơi đấy.
Suy nghĩ hồi lâu, tôi gọi điện thoại cho ba nhờ cứu viện. Tôi nói cho ông biết sơ qua tình hình, nhờ ba làm bia đỡ đạn giúp tôi tìm một lý do sinh nhật bạn học nào đó để nghĩ cách giấu mẹ.
Ba biết tôi đang làm gì, từ nhỏ đã thiên vị tôi. Đồng thời tôi lại kéo cả Trần Tú Tài vào, cộng thêm Quỷ Vương Dạ Quân đi theo, cho nên ông cũng yên tâm, chỉ dặn đi dặn lại tôi vài câu mới cúp máy.
Mẹ tôi tính đa nghi, tôi sợ tôi không qua nổi nhiều lần hỏi thăm của mà lại lỡ lời, cho nên tắt máy luôn.
Trong lúc chờ đợi, tôi ngủ ở trong phòng khách, đợi đến gần mười một giờ mới bị người ta gọi dậy.
Trong nhà họ Ân bật đèn sáng trưng, tất cả mọi người đều có vẻ mặt nghiêm túc, tập trung tinh thần. Bầu không khí trong cả căn phòng rất ngột ngạt, hại tôi cũng khẩn trương theo.