Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 148:




Ninh Nghi ngẩn ra nhìn tôi, rất lâu sau mới nói: “Năm năm trước, tôi cứu Dương Mặc từ trong tay một ngư dân bên bờ sông, lúc đó, cậu ấy còn rất nhỏ, trên người cũng không có vảy, lại còn rất dễ bị thương, chỉ cọ nhẹ một cái mà cũng rách da chảy máu! Tôi phải tốn rất nhiều công sức để chăm nom cậu ấy, lúc nào cũng cẩn thận trông chừng cậu ta, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện vì mất máu quá nhiều! Rồi sau đó trên người cậu ta bắt đầu mọc vảy, tôi mới phát hiện ra tôi đã mang về không phải là người, cậu ta khác với họ. Biết có một ngày, cậu ta đột nhiên hóa thành người làm tôi thật sự bị dọa sợ, muốn cứ như thế mà vứt bỏ, lại không nỡ.”

Ninh Nghi bỗng nhiên nở nụ cười, giống như nhớ đến chuyện thú vị nào đó. “Dương Mặc rất quấn người, cậu ấy thích cùng tôi ngủ, lúc đầu tôi không quen, nhưng sau thời gian dài, tôi cảm thấy cho dù biến thành người, cũng giống như trước mà thôi, cho nên tôi dần dần quen với chuyện này. Cô biết không? Mỗi khi tôi bị người khác ức hiếp, cậu ấy đều sẽ đứng ra bảo vệ tôi, đuổi hết đám người đó đi! Vì cậu ấy mà cuộc sống của tôi dần thay đổi, tôi rất cảm kích cậu ấy, nhưng cũng hiểu rằng cậu ấy không thuộc về tôi, dù sớm hay muộn thì cũng sẽ rời xa tôi.”

Miệng nở nụ cười mà đôi mắt đẫm lệ, trong nước mắt lại chứa đựng hạnh phúc, điều đó nói lên rằng, tình cảm sâu nặng của người con gái này đã vượt qua hết thảy mọi ràng buộc.

“Tôi thừa nhận rằng bản thân ích kỷ, rằng tôi không muốn rời xa cậu ấy! Nếu như không có lần này trải qua nguy hiểm, tôi sợ rằng bản thân sẽ không dễ dàng buông tay như thế. Mạc Thất, người chết rồi đều phải đến quỷ giới, tôi còn cơ hội gặp lại cậu ấy không?”

"Sau khi chết con người sẽ đi đâu! Mặc dù tôi không rõ luật lệ nơi đó, tuy nhiên cô có thể xin Phán quan giữ lại cô, bỏ qua cơ hội đầu thai ở lại Quỷ giới. Dương Mặc là Minh Sứ thủ hộ biển Chết, nếu cô muốn tôi nghĩ cũng không phải là chuyện quá khó, cho nên cũng không cần nghĩ cực đoan như vậy đâu! Nếu như ép buộc anh ta ở lại nơi này, vậy đối với anh ta mà nói mới là nguy hiểm nhất. Với thân phận của anh ta, tôi thấy trước nhất sẽ có rất nhiều người để ý đến anh ta, đến lúc đó các cô sẽ rơi vào hoàn cảnh gì, chắc là so với ai khác cô đều rõ nhất."

Tôi cũng không có ý muốn dọa nạt uy hiếp Ninh Nghi, chỉ là muốn đem lợi hại trong đó phân tích cho rõ ràng: "Thật ra, con người sống cả một đời, nhiều lắm chỉ là trăm năm, chớp mắt một cái liền đi qua mấy chục năm, không phải sao?"

Ninh Nghi lau đi nước mắt ở khóe mắt, dùng chút sức gật đầu: "Đúng vậy, mấy chục năm ngắn ngủi chớp mắt liền đi qua, tôi tin cô."

Tôi không quyết định được vận mệnh của hai người này, nhưng ít nhất có thể đem tổn thương xuống đến mức thấp nhất.

Trong lúc không để ý, trời đã tối xuống, tôi lo lắng nhìn về nơi xa, nhìn bóng đen không ngừng bay tới, đột nhiên tôi đứng lên.

Dương Mặc đã hoá thành hình rồng, móng vuốt to lớn nắm lấy Quỷ Vương Dạ Quân, mặt nạ của anh không biết đã rơi mất ở nơi nào, hai mắt anh nhắm nghiền, sắc mặt so với người chết còn đáng sợ hơn.

Tôi hiểu rất rõ tên chết tiệt đó, anh tuyệt đối không bao giờ ở trước mặt bất kỳ người nào lấy xuống mặt nạ của mình, trừ khi anh mất đi ý thức, từ đáy lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Chờ sau khi Dương Mặc vững vàng đáp xuống, tôi lập tức xông tới, nhìn tên chết tiệt đang nằm im trên mặt đất không nhúc nhích, tôi che miệng lại, khắc chế không để cho mình phát ra tiếng gào đau đớn, cố nén nước mắt hỏi: "Anh ấy chết rồi sao?"

Dương Mặc lắc đầu, trên cánh tay của anh ta rách ra một vết rách rất dài, vết thương vẫn đang không ngừng chảy máu. Giọng anh ta căm hận nói: "Tên Đạo sĩ thối kia đã khởi động trận pháp, kềm chế năng lực của chúng ta, anh ấy bị thương nặng. Có hai người tới, tôi không nhớ ra tên của bọn họ, nhưng bọn họ sẽ không có chuyện gì. Với bản lĩnh của tên Đạo sĩ kia, khởi động trận pháp một lần đã tới giới hạn, cho nên trước tiên tôi mang theo anh ấy chạy trốn."

Bị thương nặng!

Trong đầu tôi chỉ có mấy chữ này, trong lòng loạn rối tinh rối mù!

Tôi chưa từng nghĩ tới tên chết tiệt này cũng sẽ bị thương, anh ở trước mặt tôi lúc nào cũng lợi hại, tôi không có cách nào tưởng tượng nếu anh không tỉnh lại sẽ biến thành bộ dáng gì.

Hít sâu, tỉnh táo!

Tôi cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, trước tiên mang theo tên chết tiệt kia về nhà, ở bờ sông quá lạnh.

Hiện tại ở một mình cũng thuận tiện rất nhiều, cho dù dẫn người trở về, cũng không cần lo lắng bạn cùng phòng sẽ nói gì hết.

Đem Quỷ Vương Dạ Quân đặt lên giường, một chút phản ứng anh cũng đều không có.

Tôi nằm sấp ở trên người anh, hoàn toàn không nghe được tiếng nhịp tim của anh, tiếng hít thở cũng không có.

Tại sao có thể như vậy?

Tôi không dám nghĩ lung tung, âm thầm tự nói với mình, anh là vua của Quỷ giới, không cần hít thở và nhịp tim là bình thường. Lúc này, tôi mới ý thức tới trước đây, tôi chưa từng để ý qua những chi tiết nhỏ này.

Tôi hoang mang lo sợ nhìn về phía Dương Mặc, bây giờ nên làm gì?

Một cơn gió lạnh nổi lên, trong phòng có nhiều thêm hai người, một đỏ một trắng lạnh lùng đứng ở nơi đó.

Tôi nhìn thấy hai anh em Viêm Hoàng và Thanh Minh xuất hiện, không kìm nén được khủng hoảng trong lòng nữa nhào tới: "Anh ấy không còn thở nữa, các anh mau mau cứu anh ấy đi, nhịp tim của anh ấy cũng bị mất, anh ấy có thể chết hay không!"

Bị tôi gắt gao túm lấy vẻ mặt Viêm Hoàng mất tự nhiên rút tay ra: "Thất nương nương, ngài mau bỏ tay áo thuộc hạ ra nó sắp bị kéo rách rồi!"

"Đây không phải chuyện quan trọng!"

Để mặc Lão Đại của mình không cứu, ở chỗ này cùng tôi kéo tay áo cái gì, tôi hướng về phía cái mặt lạnh này của Phán Quan rống lên.

"Đại nhân Dạ Quân, không cần hít thở!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK