Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 304: LỘ RA NGUYÊN HÌNH




Thủ hạ của Nghiêm Càn Khôn tinh mắt phát hiện ra tôi, anh ta hét lớn một tiếng. Tất cả mọi người đều cầm súng bắn về phía tôi một hồi. Chắc hẳn những người này đã bị Trần Dương giày vò tới phát điên rồi, phát hiện ra tôi còn sống, cho nên nghĩ tôi và Trần Dương lên kế hoạch từ trước, mới không tiếc lãng phí đạn như vậy cũng muốn bắn tôi thành tổ ong vò vẽ.

Viên đạn không có mắt, tôi ôm đầu ngồi xổm xuống. Quỷ Vương Mị Quân đứng ở trước mặt tôi, giang hai cánh tay che cho tôi, tư thế bảo vệ này được tôi cho điểm tối đa!

Những viên đạn kia dừng lại ở trước mặt Quỷ Vương Mị Quân, trong lúc tôi mừng rỡ vì sự dịu dàng đột ngột này, Quỷ Vương Mị Quân lại biến thành Sở Hiên, cả người bị khí đen bao quanh đứng ở trước mặt tôi.

Tôi ngẩn người ra rất lâu mới kịp phản ứng, trước đó tôi đã có các loại dấu hiệu cảm giác không đúng lắm, căn cứ vào tính tình của Quỷ Vương Mị Quân thì làm gì có thể dễ dàng nguôi giận như vậy. Anh và Trần Dương không hợp nhau nhưng chưa bao giờ trực tiếp nói xấu về đạo sĩ. Hơn nữa khi tôi cầm tay hắn ta, phản ứng của hắn ta rất kỳ lạ! Nếu không phải bởi vì một câu nương tử, phu quân của hắn ta, tôi làm sao có thể tin người xuất hiện ở trước mặt tôi là tên chết tiệt chứ!

Nghĩ tới đây, tôi chợt rùng mình một cái. Không ngờ tên Sở Hiên đáng chết này lại xem tôi như đứa trẻ đùa giỡn xoay quanh, tôi thật sự tưởng là tên chết tiệt tới tìm tôi chứ!

Đáng giận! Chỉ có điều hắn ta làm sao biết được chuyện tên chết tiệt và Trần Dương đánh nhau, còn biết tôi bảo vệ Trần Dương? Chẳng lẽ trước đó khi tôi ở trong rừng cảm giác bị người theo dõi, người đó chính là hắn ta sao?

Sở Hiên tồn tại trái ngược với thiên lý, đối với đám người Nghiêm Càn Khôn chính là quái vật, bọn họ nhìn viên đạn không hề gây tổn thương cho chúng tôi, mỗi người đều bị dọa cho ngu người!

Nhân lúc bọn họ sững sờ, Sở Hiên trả lại đầy đủ số đạn kia. Tôi nghe được liên tiếp có tiếng kêu thảm thiết vang lên, cũng không biết đã chết bao nhiêu người.

Tiếng hô rút lui vẫn luôn vang vọng ở trong cung điện dưới đất. Lúc này, Nghiêm Càn Khôn mới thốt ra lời đe dọa. "Mẹ nó, ai dám trốn, ông đây sẽ đập chết kẻ đó ngay lập tức!"

Sở Hiên quay đầu liếc nhìn tôi, cười lạnh và từ trên cao nhảy xuống. Một tiếng cười lạnh này giống hệt với tiếng tôi nghe được ở trong ngôi mộ trước đó. Tôi thật sự muốn mắng to! Nghĩ đến trước đó tôi còn vui mừng nắm tay hắn ta, vùi đầu vào trong ngực hắn ta, tôi đã cảm thấy cuộc đời mình bị hủy rồi. Tôi tuyệt đối không ngờ được người này lại giả vờ làm tên chết tiệt xuất hiện ở trước mặt tôi. Cuộc đời của tôi ơi!

Sở Hiên nhảy xuống phía trên quan tài, đám người Nghiêm Càn Khôn sợ đến mức liên tục lùi lại. Lão quỷ và Bàn gia xem như là người lão luyện. Bọn họ vừa nhìn thấy Sở Hiên đã biết hắn ta không phải là người, lập tức quỳ rạp xuống đất dập đầu cầu xin tha thứ, nói gì cũng không cần, chỉ cầu xin được bỏ qua!

Nghiêm Càn Khôn cũng biết mình động tới nhân vật hung ác, chỉ có điều ông ta là doanh nhân nên vẫn tính là bình tĩnh, nhìn về phía Sở Hiên hỏi: "Anh là ai? Tại sao phải đi cùng với người phụ nữ họ Mạc kia?"

Ánh mắt Sở Hiên lạnh lùng nhìn lướt qua Nghiêm Càn Khôn nói: "Anh không tư cách hỏi ta! Hễ là người tiến vào thì đừng mong sống sót ra ngoài. Có lời gì cứ nói, kiên trì của ta chỉ có hạn thôi."

Tôi vẫn chăm chú quan sát tình huống phía dưới, đột nhiên phía sau có một tay thò tới và bịt mồm miệng của tôi, làm hại tôi không có cách nào hít thở được.

Trong không gian vốn đã có mùi không dễ ngửi, bây giờ bị bàn tay bẩn của đối phương bịt kín, tất cả mùi bụi đất đều xông vào trong lỗ mũi của tôi làm tôi đau khổ muốn chết!

Tôi theo bản năng muốn đẩy bàn tay ngoài miệng ta, chỉ có điều đối phương không có ý muốn hại tôi, chỉ bịt một lát thì thả lỏng tay ra. Tôi cố hít từng hơi không khí trong lành và lập tức cảm thấy không khí hỗn loạn cũng là trong lành như vậy.

Trong con đường hầm không có ánh sáng, tôi nhớ tới bàn tay vừa bịt miệng tôi có hơi ấm nên chắc hẳn không phải là người chết. "Anh là ai?"

"Tôi! Ở đây ngoại trừ tôi còn có thể là ai được nữa? Cô sẽ không phải vẫn trông mong Diệm Thiên Ngạo trở lại cứu cô chứ!" Giọng nói của Trần Dương vang lên từ phía sau lưng. Tôi hơi sửng sốt thì lại nghe anh ta nói: "Chúng ta chờ ở đây, chờ sau khi Sở Hiên giải quyết xong đám người kia lại xuống lấy đồ. Đối phó với một người dù sao cũng tốt hơn là đối phó với cả đám người. Hơn nữa tôi không tiện giết người, mượn đao giết người chắc hẳn không tính ở trên đầu tôi được."

Trong lòng tôi thầm chào hỏi tám đời tổ tông của Trần Dương. Người đàn ông này giả dối, vô cùng đáng giận, trong miệng nói không sát sinh, còn không phải là mượn tay của Sở Hiên giết chết đám người Nghiêm Càn Khôn này, chuyện mượn đao giết người như vậy cũng không phải là điều người tốt có thể nghĩ ra được đâu!

Trong lòng mắng thì mắng, nhưng tôi vẫn phải dựa vào anh ta, tôi còn trông cậy anh ta có thể dẫn tôi ra ngoài đấy! Nhớ tới Quỷ Vương Mị Quân, tôi lại cảm thấy khổ sở. Tôi đã đói sắp chết mà anh vẫn không xuất hiện, nói vậy lần này anh thật sự bị tôi làm cho tức giận đến nội thương rồi!

Tôi trừng mắt nhìn Trần Dương. Làm người phải thức thời, nếu không dựa vào anh ta thì tôi cứ chờ bị Sở Hiên mở ngực mổ bụng đi. Đến lúc đó cũng không chạy thoát một chữ chết đâu. Cho nên tôi phải làm sao? Bây giờ tôi lại làm một đứa trẻ ngoan ngoãn, anh ta nói gì chính là cái đó!

Tôi dựa vào trên vách đá cười nói: "Trần Dương, anh giỏi lắm, không ngờ cứ thế ném tôi lại để đi một mình, cũng không quan tâm tới sự sống chết của tôi. Tôi nói với anh này, tôi xem như đã kết mối thù sông núi với anh rồi! Sớm biết anh đối xử với tôi như vậy, trước đây đáng lẽ tôi nên để cho anh đánh một trận vui vẻ với tên chết tiệt ở trong rừng mới phải. Đúng là lòng tốt không được báo đáp!"

Trần Dương chỉ nghe nhưng không để ý tới tôi. Tình hình chiến đấu phía dưới có phần ác liệt, nhưng cũng chỉ giằng co mấy phút đã yên tĩnh trở lại!

Tôi thò nửa cái đầu nhìn xung quanh, Nghiêm Càn Khôn, lão quỷ và Bàn gia đã vòng qua một khác cầu đá khác. Những người còn lại dường như đều đã bị giết chết, máu chảy đầm đìa nằm ở đó trông thật đáng thương.

Sở Hiên đứng ở trên quan tài cũng không đuổi ba người kia đi. Binh lính cổ đại vốn bảo vệ quan tài lại cầm trường mâu trong tay đi tới đi lui ở trước mặt hắn ta, từ trên cao nhìn xuống, máu trên trường mâu làm người ta nhìn thấy mà giật mình.

"Trần Dương ra đi. Thứ ngươi muốn ở trong này, còn muốn tiếp tục chơi trốn tìm với tôi sao?" Sở Hiên nói xong liền ngẩng đầu nhìn về phía chúng tôi.

Trần Dương đứng lên và xuất hiện ở cửa lối ra. Anh ta nói với Sở Hiên phía dưới: "Sao ta phải trốn ngươi chứ? Ta không giết người chỉ giết quỷ! Nếu như ngươi để cho ta lấy đồ đi, ta lại để cho ngươi sống thêm một thời gian, nếu không, hì hì hì!"

Sở Hiên không để ý tới lời uy hiếp của Trần Dương, hắn ta chỉ hừ hừ hai tiếng tự giễu nói: "Không có vật kia, ta còn ở lại Nhân giới làm gì? Ta biết Quỷ Vương Mị Quân cũng ở đây, hắn ta không muốn lộ diện là tốt nhất, chúng ta một đấu một đấu làm một trận công bằng!"

Sở Hiên nói xong lại nhìn xung quanh, cũng không biết hắnta đang tìm gì, sau đó hắn ta còn nói thêm: "Dù gì Quỷ Vương Mị Quân cũng là vua của Quỷ giới, cũng sẽ không lấy nhiều địch ít, đối phó với cô hồn dã quỷ này!"

Lời này giống như nói cho tên chết tiệt nghe. Tôi nhìn dáng điệu từ tốn của Sở Hiên. Chẳng lẽ tên chết tiệt thật sự ở đây à? Điều này lại làm tôi càng không bình tĩnh được. Vì sao tôi không nhìn thấy được anh, chỗ này lớn như vậy, anh có thể nấp ở đâu?

A!

Tôi chợt nhớ tới một việc. Lúc đầu khi tôi đói không còn sức lực, vì không tụt lại phía sau nên Curly cõng tôi đi. Nhưng sau đó, anh ta đi được mấy bước đã ngã xuống đất, còn thiếu chút thì chết. Cái ngã này sẽ không phải là do tên chết tiệt giở trò quỷ chứ?

Ừ, có khả năng này lắm. Người đó hay ghen tuông như vậy, làm sao có thể cho phép người đàn ông khác cõng tôi, động vào tôi chứ? Hơn nữa, trên người Curly căn bản không có thứ không sạch sẽ, cho nên nhất định là người đó ghen, mới có thể ra tay trêu đùa với Curly!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK