Tên chết tiệt như cũ không vui nói: "Ôn nhu? Không làm được! Hoặc là tự em động, hoặc là chờ bị làm chết!"
"Anh!" Tôi chỉ anh, giận không có chỗ phát tiết! Đây là được tiện nghi còn khoe mẽ sao? Tốt, lão nương không so đo với anh!
Chị đây nếu không cần đếm xỉa mặt mũi, bản thân cũng thấy đáng sợ, so với bị dày vò chết đi sống lại, không bằng dứt khoát không cần mặt mũi nữa!
Nghĩ tới đây, tôi sờ cổ của tên chết tiệt, xoay người đè anh xuống giường, sau đó nhớ lại những chuyện anh làm với tôi, thêm chút thay đổi, tất cả đều dùng ở trên người anh.
Nói thật, lần đầu tiên làm loại chuyện này, vô cùng không quen, nhất là lúc dùng cả tay chân, trên dưới rất khó cân đối, làm cái này liền quên cái kia, muốn thể hiện, kết quả chính là làm trò cười, bản thân đều cảm thấy thể diện vứt hết, không làm nổi.
Một trận phong hoa tuyết nguyệt, dạo đầu rất quan trọng, là một loại kỹ thuật.
Cứ lằng nhằng như vậy một hồi lâu, cũng không thấy tên chết tiệt nổi lên một chút hứng thú, ngược lại, anh còn gối hai cánh tay, thú vị nhìn chằm chằm tôi.
Cái này, một ánh mắt liền gợi lên mong muốn phục thù của tôi!
Sau khi ném cho anh một ánh mắt không chịu thua, tôi ra tuyệt chiêu, đỡ em trai anh dậy, liếm mấy cái liền ngậm toàn bộ vào trong miệng
Tôi nghe thấy tiếng hít thở của anh, vật trong miệng tôi lập tức cứng rắn rồi nóng lên.
Tên chết tiệt xê dịch thân dưới, nửa người trên của anh dựa vào đầu giường, mở hai chân ra, để cho tôi có thể thoải mái vùi đầu ở giữa hai chân anh, bàn tay đè ở trên gáy tôi, nhắm hai mắt tận tình hưởng thụ kỹ xảo của tôi.
Lúc làm anh thoải mái, anh sẽ phát ra âm thanh hít thở, âm thanh mơ hồ đó lọt vào lỗ tai tôi, dễ nghe muốn chết.
Tôi muốn ngẩng đầu nhìn biểu cảm của anh, nhưng bị anh dùng sức đè đầu, không cách nào như ý muốn, trong lòng mắng anh quỷ hẹp hòi, có điều cái miệng nhỏ nhắn lại dùng sức hơn.
Chính là mấy động tác đơn giản, tôi liền cảm giác được lúc anh sắp bắn ra, anh nhanh chóng từ trong miệng tôi rút ra, xoay mình đè ở dưới người tôi, nhanh chóng tiến vào trong cơ thể tôi, sau đó từ phía sau lưng ôm chặt tôi, ở bên tai tôi cọ sát.
"Nương tử, có biết bốn năm qua, ta chỉ ở trong bóng tối nhìn em, không đi tìm em không?"
Lúc tiến vào trong cơ thể tôi, cả người run rẩy, mặc dù đã chuẩn bị chu đáo, nhưng vẫn không chống nổi cự vật to lớn của anh. Tôi chóng mặt lắc đầu một cái, bên tai nghe được tiếng anh cười lên, ôn nhu nói: "Em quá nhỏ!"
Hả?
Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh liền đoạt lại quyền chủ đạo, giữ eo thon của tôi, cứ thế tiến tới!
Đi theo tiết tấu của anh là bị làm đến mức mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ nhớ một chuyện chính là rên rỉ, thân thể như nhũn ra ngủ đến mê man, ngay cả lúc anh đi vào, tôi cũng không nhớ nổi, chỉ là chờ tới lúc tôi tỉnh lại, trong phòng đã không còn tung tích của anh.
Nằm ở trên giường, thất thần chờ phục hồi sức, mới hiểu rõ tại sao bốn năm qua anh cũng không tới tìm tôi, bởi vì tôi còn quá nhỏ, anh không hạ thủ được, sợ không cẩn thận đem tôi đang sống làm chết đi! Nói như vậy, bây giờ tôi rất lớn nhỉ, làm thế nào cũng không chết được! Đáng ghét.
Lý do thô tục, tôi lại tin lần nữa, tên kia trong đầu chỉ có làm! Làm! Làm!
Thanh Minh cùng Viêm Hoàng sớm đã ở bên ngoài trông! Tôi không nghĩ tới cô Hai cũng đi theo, ngồi ở trong phòng khách, cô hai đi theo bên cạnh Thanh Minh giống như cái đuôi, không có gì thì lôi tay áo Thanh Minh kêu tên anh ta.
Thanh Minh và Viêm Hoàng đều là quan dưới âm phủ, trong ngũ hành quan xếp thứ ba và thứ tư, ba người còn lại tôi chưa từng gặp, có điều nhìn hai người này dung nhan tuyệt sắc, ba người còn lại chắc cũng sẽ không kém, quỷ giới thật đúng là chỗ của mỹ nam mà, không nói lời nào nhìn cũng rất đẹp mắt.
Quan mặt lạnh không thể tùy tiện kêu lên, Thanh Minh mặc dù không nói nhiều, người cũng ôn nhu, nhưng tôi rất ít thấy anh lộ ra nét mặt tươi cười, nói chuyện khô khan, tương đối bảo thủ. Có điều anh ta đối với cô Hai lại cực kỳ cưng chiều, chỉ cần cô Hai kêu anh, mặc kệ không có việc gì cũng sẽ đáp lại mới được, cho tới bây giờ cũng sẽ không cảm thấy cô ấy phiền, thật khiến người ta hâm mộ, không giống tên nào đó, chỉ biết ra oai.
Sau khi anh em Thanh Minh đến, Hắc vô thường liền trở về Quỷ giới, vết thương anh ta quá nặng, quả thật không thích hợp ở lại chỗ này, lần này bảo vệ tôi, thiếu chút nữa mất mạng nhỏ, tôi thật sự áy náy.
Ngồi không, không có chuyện gì, liền tán gẫu với cô Hai, hỏi thăm Ninh Nghi ở dưới như thế nào, đối với cô ấy, tôi vẫn có chút nhớ!
Cô Hai dắt tay tôi, vừa nhắc tới chuyện này, cũng là làm khó người, cô ấy lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Ninh Nghi tiểu cô nương này, cô nhìn cũng rất thích, khôn khéo lại hiểu chuyện, cùng cô trò chuyện. Chỉ là tính tình rất cố chấp! Cô ấy bây giờ ở chỗ của cô."
Nghe cô Hai nói như vậy, tôi nghĩ cuộc sống Ninh Nghi ở phía dưới cũng không tệ lắm. Đang muốn nói gì đó, cô Hai than thở đứng lên, vỗ vỗ mu bàn tay tôi nói: "Nghe Dạ Quân nói, phải đem cô ấy đặt dưới biển chết, nhưng cô ấy không đi, nói là không muốn gặp Dương Mặc! Nhưng Dương Mặc ngày nào cũng muốn gặp cô ấy, nhưng cậu lại không thể tùy ý rời Biển chết, cháu nói chuyện này có phải làm khó người ta không!"
Ninh Nghi không muốn gặp Dương Mặc?
Tôi nghĩ, cái này có khả năng liên quan đến cái chết của cô ấy. Cô ấy vốn dĩ đang sống tốt, bởi vì huyết thi cưỡng gian rồi giết chết, mặc dù vô tội, nhưng cuối cùng vẫn bị người ta làm bẩn, xuống dưới, với tính cách cố chấp của cô ấy sẽ để ý, không muốn gặp Dương Mặc, có lẽ cảm thấy thẹn trong lòng!
Ninh Nghi cũng là mạng khổ, không thể sống với Dương Mặc đến cuối đời, chết lại bị đạo đức của mình ràng buộc, không muốn gặp nhau. Đều do cái tên huyết thi đó, đều là ngàn năm, vì sao còn phải không an phận như vậy đi ra hại người, hạng này đến xuống địa ngục cũng không có tư cách, trực tiếp xé nát cũng chưa hết giận.
Người yêu nhau lại không thể ở chung với nhau, thật khiến người ta đau lòng. Chỉ tiếc, tôi ở nhân giới, cô ấy ở Quỷ giới, cũng không có cách nào giúp Ninh Nghi, chỉ hi vọng có thể hiểu, người cũng chết rồi, cần gì phải so đo quá nhiều.