Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 355: TÔI XẤU MÀ ANH CÒN CẮN




CHƯƠNG 355: TÔI XẤU MÀ ANH CÒN CẮN

“Hồng nhan bạc mệnh đến đâu, cô đang trình bày sự thật này với bản tôn hay sao? Thật sự là tức cười quá rồi!”

Tôi hơi kinh ngạc, não của người này có bệnh sao! Tôi cũng chỉ nói sự thật, liên quan gì đến hồng nhan bạc mệnh chứ? Hắn chắc không phải đang cười nhạo tôi là một người phụ nữ xấu xí đấy chứ, không xứng với hai chữ “hồng nhan” này? Tôi xấu lắm sao?

Nghĩ đến đây, tôi bị hắn làm cho tức đến trợn mắt ngay tại chỗ, cũng không quan tâm hắn thần thánh phương nào, hỏi ngược lại: “Tôi xấu như thế ngài cũng nói được, thật sự khiến ngài ấm ức rồi!”

Tạ Linh Côn ngạc nhiên liếc một cái, ánh mắt nhỏ này trong mắt tôi chính là ý nghĩa ghét bỏ, cho dù hắn không nói thì tôi cũng hiểu rồi, chính là xem thường tôi!

Tên này rất nguy hiểm, tôi luôn cảm thấy hắn đang âm mưu gì đó, nhưng lại không nhìn ra sự đậm nhạt của hắn, bề ngoài dường như hắn muốn từng bước diệt trừ những cao nhân gây uy hiếp với hắn, vậy sau đó thì sao? Hắn lại muốn đối phó với ai nữa?

Tạ Linh Côn không để ý đến tôi, hắn bắt chéo chân ngồi trên giường bắt đầu ngồi thiền một ngày, việc này khiến tôi rất ngại ngùng. Vốn dĩ cơ thể tôi yếu ớt, lại mặc ít, không phải là vì cảm thấy lạnh, chỉ là có một người đàn ông ngồi phía trước, trong lòng tôi vô cùng ngại ngùng.

Thực ra cũng đủ vô vị, tôi liếc Tạ Linh Côn một cái, ngập ngừng hỏi: “Cái đó, hỏi ngài một chuyện, kiếp trước ngài rốt cuộc là người hay là yêu ma gì đó vậy?”

Tôi chưa từng nghĩ hắn sẽ trả lời tôi, chỉ là tò mò khí chất bất phàm giống như hắn cũng phải là một dạng nhân vật lớn, nhưng không ngờ, hắn lại trả lời tôi, nhưng câu trả lời cũng rất có khí thế. “Hừ, bản quân kiếp trước không thể là thần sao?”

Wow wow, chức vị này không tồi, cũng là đáp án khiến người ta đau đầu! Vệ Tử Hư kiếp trước cũng là thần, sau khi chết vẫn cứ lợi hại như cũ, nếu như Tạ Linh Côn này đã hỏi ngược lại rồi, xem ra kiếp trước hắn chắc là thần, tôi còn thật sự chưa từng nghĩ đến sẽ như thế này.

Tiêu rồi, nếu như hắn là thần, vậy tôi đừng hòng tìm cơ hội trốn thoát, càng không cần nói là đưa con trốn cùng, vốn chẳng có khả năng chiến thắng!

Tôi khóc thầm nhìn Tạ Linh Côn, trong lòng nghĩ ở đây khắp nơi đều là quỷ trung thành với hắn, trốn, vẫn là thôi đi! Vẫn là nghĩ xem nên làm thế nào để bảo vệ tính mạng trước đi!

Tôi đảo mắt, thì thầm hỏi: “Được chứ! Tôi nhớ ngài từng nói ở trên Biển Chết rằng đợi ngài nhìn thấy mặt trời lần nữa thì sẽ bắt những người từng phụ ngài bồi thường gì đó, cái này có phải hơi quá rồi không, tốt xấu gì ngài cũng là thần, không thể lạm sát người vô tội phải không, còn cả vì sao ngài lại bị nhốt vào trong địa ngục vậy? Những người mà ngài muốn tìm đó là đạo sĩ? Ngài giết họ có phải sợ để lại hậu họa không?”

Một hơi hỏi xong nhiều như thế, tôi cảm thấy bản thân nhất định là não thiểu năng rồi! Người này luôn sáng tốt bất định, nghĩ lại Trần Phong tự cao tự đại đó nói chuyện với hắn cũng phải cân nhắc, không biết tôi lải nhải một lúc như thế, hắn ta có muốn lấy mạng tôi không.

Không đợi trong lòng tôi dằn vặt xong, Tạ Linh Côn đã trầm giọng nói: “Biết nhiều quá thì chết nhanh, muốn sống thì câm miệng!”

Quả nhiên không ngoài dự đoán, người này có chút bản lĩnh liền làm cho rối tinh rối mù lên, không trả lời thì không trả lời thôi, dù sao tôi cũng không hy vọng hắn thật sự sẽ trả lời tôi, chỉ là nhàn rỗi vô vị không có việc làm, không nói chút gì đó, tôi cảm thấy ngày tháng sắp buồn bực không sống nổi nữa.

Lúc đầu tôi tưởng rằng Tạ Linh Côn cách năm ba lần hút dương khí của tôi, tôi sẽ cứ như vậy mà ngỏm, nhưng sau này phát hiện ra tôi sau khi bị ăn thì sẽ cảm thấy cơ thể hơi yếu ớt, nhưng qua vài ngày sau thì ổn rồi, vốn không hề xuất hiện dấu hiệu trước khi chết, cho nên trong lòng thả lỏng, đoán chừng hắn cũng chưa chắc muốn lấy mạng tôi, nếu không bây giờ chết như vậy, tôi vô cùng nuối tiếc, chết không được.

Tạ Linh Côn ngồi thiền một lúc thì ra ngoài, tôi đợi trong phòng rất lâu, không thấy hắn quay lại, cho nên mặc quần áo muốn ra ngoài đi dạo, cửa cũng chẳng để kết giới, giống như hắn vốn không sợ tôi chạy trốn vậy, hoàn toàn không hề hạn chế sự tự do của tôi.

Ra khỏi vườn mê cung, tôi liền gặp tên quỷ lưỡi dài trước kia từng định vô lễ với tôi, ý thức được nên tôi quay đầu đi, kết quả tên này còn đuổi theo, ngăn cản đường đi của tôi.

“Yo, người đẹp, sao thấy đại gia liền chạy vậy?”

Một tiếng gọi người đẹp khiến lông gà cả người tôi dựng đứng, lưu manh thời cổ đại cũng đều săn gái như này sao! Cũng chẳng khác biệt lớn so với thời hiện đại.

Tôi đứng im nhìn hắn nói: “Có gì phải chạy chứ! Đây không phải là ra ngoài hít thở, nhìn thấy một con khỉ, rất phiền người khác, muốn đổi một chỗ khác để hít thở!”

Quỷ lưỡi dài không ngốc, nghe ra được là tôi đang mắng hắn, mặt đen lại, hắn ảm đạm nói: “Cái miệng nhỏ này cũng thật lợi hại, để đại gia đây nếm thử xem có phải đầu lưỡi cũng sắc lạnh giống như miệng không.”

Nói xong, quỷ lưỡi dài liền nhào tới, tôi kinh ngạc thất sắc, tưởng rằng có Tạ Linh Côn áp chế thì những ác quỷ này sẽ không làm gì tôi, xem ra vốn không phải như vậy, những tên này chưa chắc đã xem Tạ Linh Côn ra cái gì, cũng chính là làm công phu thể hiện, thực ra trong lòng chưa chắc đã tin phục.

Tôi quay người né tránh, lại thoát ra được khỏi tay của quỷ lưỡi dài, tốc độ này khiến tôi có chút sửng sốt không nguôi, trời ạ, đây có còn là tôi không? Tôi nhớ thần kinh vận động của mình có thể dừng lại ở đẳng cấp của Tiểu Bạch, muốn thoát khỏi tay ác quỷ căn bản là không thể nào!

Hơn nữa tôi còn là hồn phách vừa chết, vốn chưa từng học thuật tu luyện, lực phản ứng này nhất thời khiến tôi có một cảm giác hoàn toàn, cảm giác này cũng không tệ nha!

Quỷ lưỡi dài ngạc nhiên, ngay sau đó hắn giương nụ cười lên: “Không tệ! Xem ra Tạ Linh Côn thật sự đã ăn cô rồi, song tu quả nhiên là thứ tốt! Khà khà khà, tuy rằng cô bị hắn ăn còn sót lại, nhưng đại gia cũng không để bụng đâu, hôm nay để cho đại gia ta đi”

Quỷ lưỡi dài chắc chắn cho rằng tôi bị Tạ Linh Côn ngày ngày nhốt trong phòng là làm chuyện đó rồi sao, cho nên gương mặt dâm đãng đó của hắn nhìn càng buồn nôn.

Tôi né tránh quỷ lưỡi dài, nghĩ đến lời nói của hắn mà không khỏi run rẩy, nếu như nói Tạ Linh Côn song tu với tôi, tôi còn nhắm mắt cho qua, dù sao hắn cũng là một nhân vật có nhan sắc tầm cỡ, có tướng mạo có vóc dáng, cũng có thể được coi là mặt hàng cao cấp, còn tên quỷ lưỡi dài này, haiz, thôi bỏ đi, mẫu cặn bã điển hình.

“Ngươi có biết hậu quả khi ngươi làm thế này không? Không sợ Tạ Linh Côn giết ngươi sao? Hay là ngươi vốn ngoài mặt nghe theo, thực ra trong lòng đã có ý nghĩ chống đối hắn? Lợi dụng hắn thoát ra khỏi quỷ giới, sau đó trở mặt không quen người?”

Tôi lùi về đằng sau, đồng thời cố ý dùng lời nói để khiêu khích hắn, tôi đoán nghĩ tên ác quỷ này hơn nửa đều chỉ là dựa vào Tạ Linh Côn để thoát khỏi quỷ giới, trên thực tế vốn không hề thực sự muốn làm việc dưới trướng của hắn.

Quỷ lưỡi dài hừ hung ác một tiếng, nói: “Ông đây cũng coi là một nhân vật, dựa vào đâu mà phải nghe mệnh lệnh của hắn, để hắn dẫm đạp lên đầu ông đây mà diễu võ dương oai? Hôm nay, ông đây muốn thưởng thức người phụ nữ hắn từng động vào, ta xem hắn có thể làm gì ta? Hơn nữa, cô cũng là thứ đồ tốt mà ông đây phát hiện ra trước, dựa vào đâu mà nhường cho hắn?”

Ôi trời, kế khiêu khích của tôi hình như phản tác dụng rồi, tên này nhìn có vẻ muốn động tay thật rồi, sớm biết sẽ gặp phải thứ này thì không nên ra ngoài dạo quanh!

Kệ đi, chạy đã! Tốt hơn để cho tên này lợi dụng sàm sỡ.

Tôi quay đầu chạy, bây giờ tốc độ của tôi cũng rất đáng kinh ngạc, nhưng tốc độ của quỷ lưỡi dài cũng không kém, hắn gấp gáp đuổi ngay sau tôi, liếc mắt thấy sắp bị hắn bắt được, tôi kêu kinh sợ một tiếng, liền nghe thấy đằng sau truyền đến một tiếng quỷ kêu, âm thanh nghe có vẻ rất đau đớn.

Tôi không kìm được, chạy chậm dần quay đầu lại nhìn, ôi trời gặp quỷ rồi, quỷ lưỡi dài không biết làm sao, ngã lăn trên đất hô trời hét đất, một cánh tay của hắn bị đứt ở bên cạnh, lại nhìn ra phía ngoài, tôi nhìn thấy Vệ Tử Hư, anh ấy lạnh lùng như vậy nhìn chằm chằm quỷ lưỡi dài, góc nghiêng đó thật sự đẹp trai đến mức không thể hình dung, tôi nhìn anh ấy mà kích động đến muốn trào nước mắt.

Sự xuất hiện của Vệ Tử Hư thật sự là tôi nghĩ thế nào cũng không ngờ đến, Trần Dương nói anh ta là một nhân vật nguy hiểm, nhưng trong lòng tôi anh ấy là một người tốt, anh ấy trước giờ chưa từng làm hại tôi, ngược lại còn giúp tôi không ít việc, anh ấy khác với Tạ Linh Côn, tuyệt đối không phải một vị thần đẳng cấp.

Quỷ lươi dài nén đau bò lên từ mặt đất, lúc hắn ý thức được việc gì, muốn lên tiếng phân trần thì Vệ Tử Hư đã động thủ rồi, anh ấy không cho hắn cơ hội mở lời, một luồng khí trắng đục phát ra, mang theo bạch quang nhằm đúng quỷ lưỡi dài. Chỉ chút công phu trong nháy mắt, tôi liền nhìn thấy quỷ lưỡi dài bị bạch quang tách xé, hồn bay phách tán hóa thành một làn khói xanh tan đi theo gió.

Thật lợi hại!

Lúc đó, trong đầu tôi liền xoẹt qua ba chữ này! Tên chết tiệt buồn nôn này cuối cùng cũng ngỏm rồi, tôi suýt nữa bị hắn dọa chết rồi.

Nhìn thấy Vệ Tử Hư, bản năng tôi muốn bước gần đến để chào hỏi gì đó, kết quả anh ta nhìn tôi một cái xong, lạnh lùng bước về hướng vườn mê cung.

Hả! Không phải anh ta vừa cứu tôi sao? Vì sao nhìn thấy tôi lại không để ý tôi nữa? Anh ta đến vườn mê cung, chắc không phải tìm Tạ Linh Côn để nói chuyện đó chứ! Tôi buồn bực, cũng bẽ bàng rồi, tự luyến thế này có hơi quá rồi.

Bây giờ Tạ Linh Côn không ở trong đó, tôi chạy lên muốn nói cho anh ta, tên đó ra ngoài cũng gần một ngày rồi, nếu như anh ta đến tìm hắn, chắc là không gặp được đâu.

Không đợi tôi đuổi kịp Vệ Tử Hư, bản thân anh ta đã dừng bước, quay lưng về phía tôi, nói: “Đứng ngây ra đó làm gì, muốn chết à?”

Ể? Âm thanh này thật giống Tạ Linh Côn, tôi nhìn bóng lưng của anh ta hoàn toàn mơ hồ rồi! Nghĩ lại vừa rồi, anh ta chưa mở miệng nói chuyện, nhìn dáng vẻ của anh ta đích thực là Vệ Tử Hư, nhưng âm thanh và khẩu khí này chắc chắn là Tạ Linh Côn.

Âm thanh của Vệ Tử Hư ấm áp như ngọc, nói chuyện cũng ung dung từ tốn, khiến người khác nghe rất dễ chịu, cho dù là lúc lửa giận bốc ngùn ngụt cũng sẽ không mang theo cả người oán khí như thế này.

Ôi trời! Đây là Tạ Linh Côn, sao phải giả thành Vệ Tử Hư vậy?

Tôi ngoan ngoãn đi theo hắn, tò mò hỏi: “Này, ngài, ngài rảnh rỗi biến thành thế này làm gì chứ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK