Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 25: ĐỒ DÂM ĐÃNG




CHƯƠNG 25: ĐỒ DÂM ĐÃNG

Bà nội bị tôi hét một tiếng, ngây người ở đó, nhất thời không khí giảm xuống âm độ. Tôi lúng túng cười cười giải thích: “Bà nội, không phải cháu tức giận với bà đâu. Bên ngoài có một đứa trẻ muốn xin cơm, nói mẹ nó không nấu cho nó ăn, muốn nó tự mình đi xin cơm. Bà nói xem, trên đời này sao lại có người mẹ ác độc như thế chứ?”

“Không phải đứa trẻ đó là Triệu Tuấn chứ?” Bà nội lộ ra vẻ khinh bỉ: “Mẹ nó là Trương Lâm Uyên, không phải là người tốt đẹp gì, đàn ông trong nhà mất sớm, cả ngày ở bên ngoài không giữ đạo làm vợ, cùng người khác sống chung. Bố mẹ chồng không lo đã đành, lại còn cả ngày đánh mắng. Con cái còn tội nghiệp hơn, một ngày không ăn cơm đã coi là tốt rồi.”

ĐM, trên đời này thật sự còn loại phụ nữ như vậy? Từ tận đáy lòng, tôi đã chào hỏi 18 đời tổ tông cái cô Trương Lâm Uyên này một lượt. Thông thường, tôi không phải loại người sẽ nói những lời không sạch sẽ, nhưng gặp phải loại cặn bã như này, tôi nhịn không được mà thăm hỏi vài câu.

Bà nội thấy tôi tức giận như vậy, lấy cùi chỏ chọc chọc tôi vài cái: “Đứa nhỏ Triệu Tuấn này đáng thương, nhưng chuyện nhà bọn họ con đừng quản. Trước kia người trong thôn thấy đứa nhỏ tội nghiệp, cho nó cơm canh nóng hổi ăn, người phụ nữ này không những không cảm ơn, mà còn ngày ngày ép đứa nhỏ đến nhà đó xin cơm ăn, còn đòi lấy phần về, không xin được thì đánh nó, con xem có đang giận không? Vì thế, Ngoan Bảo à, không làm người tốt được. Con lo cho nó được nhất thời, nhưng không lo được cả đời.”

Không hiểu sao cả người tôi khẽ run, người phụ nữ như vậy quả thật không bằng súc sinh, nếu thôn Hạ nên có người chết, có lẽ cô ta xếp ngay đầu tiên, sao có thể làm ra chuyện như vậy với đứa nhỏ chứ, đó là đứa nhỏ do mình mang nặng đẻ đau suốt 10 tháng cơ mà.

Không nghe theo lời bà nội, tôi lấy bát xới cơm và thức ăn nóng mang ra, thấy bộ dáng vừa ăn vừa nơm nớp lo sợ của Triệu Tuấn, trong lòng chua sót vô cùng, từ tận đáy lòng thương tiếc cho đứa nhỏ này: “Từ từ ăn, không đủ vẫn còn nữa.”

Triệu Tuấn gật mạnh đầu. Mặc dù mẹ nó cực kì ác độc, nhưng đứa nhỏ này lại rất hiểu chuyện: “Em ăn no rồi, cảm ơn chị, nhất định chị sẽ là một người mẹ tốt, nó thật hạnh phúc.”

Tôi ngây người ở đó: “Em biết sao?”

Bụng tôi không có chút thay đổi nào, một đứa trẻ như nó làm sao có thể hiểu được chứ, nhưng những lời nói vừa rồi, rõ ràng là đang hâm mộ đứa trẻ trong bụng tôi: “Sao em lại biết?”

Đại khái Triệu Tuấn bị tôi dọa sợ rồi, nó co rúm lại lắc lắc đầu: “Em không biết, thế nhưng, nó lại cười với em.”

Nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng vọt lên đỉnh đầu, đứa trẻ trước khi trưởng thành đều có một đôi mắt thuần khiết, có thể thấy được những thứ mà người lớn không thấy được, vì thế Triệu Tuấn nói nhìn thấy nó, có lẽ là nhìn thấy thật. Thế nhưng, bụng tôi bằng phẳng, cho dù bên trong có thai nhi, có lẽ cũng chưa thành hình, sa có thể biết cười chứ?

Tôi cứng ngắc nặn ra một nụ cười, kéo lấy tay nó nói: “Ăn no rồi, chị đưa em đi tìm mẹ.” Quyết định muốn đi gặp người phụ nữ kia, muốn biết người phụ nữ lòng lang dạ sói kia trông như thế nào.

“Chị à, em tên là Triệu Tuấn.” Đứa nhỏ đột nhiên giới thiệu, cho dù tôi đã sớm nghe được tên của nó từ chỗ bà nội, nhưng vẫn phối hợp mà gật gật đầu.

Gặp gỡ Triệu Tuấn đã khiến tôi quên mất lời quỷ tùy thân dặn dò, mang theo đứa nhỏ ra ngoài, đưa nó về nhà.

Tôi không bạo gan, cũng không biết cãi nhau với người khác, chỉ là cùng là phụ nữ, cùng có con, nên nhịn không được cục tức này, không chịu nổi nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn này chịu ấm ức. Từ nhỏ, tôi lớn lên lên dưới sự yêu thương bảo vệ của mẹ, vì thế tôi muốn hỏi Trương Lâm Uyên, cô ta xứng đáng làm phụ nữ sao, xứng đáng được sống sao?

Nhà của Triệu Tuấn cách nhà tôi khoảng 3-4 căn nhà nữa. Mặc dù không xa, ngẩng đầu là có thể thấy mái nhà, nhưng cũng là khoảng cách giữa thôn cuối thôn, đi cũng mất một chút thời gian.

Nhà trong thôn to nhỏ không giống nhau, chúng tôi đứng ở cửa, cửa bị khóa rồi, tôi nhìn trái nhìn phải, muốn trèo tường vào, ai ngờ Triệu Tuấn quen chân duỗi tay vào trong lỗ nhỏ trên cửa, sau đó làm cái gì đó, cửa liền mở ra rồi.

Vào trong sân, Triệu Tuấn liền dừng bước chân, kéo áo tôi nói: “Chị ơi, lát nữa chúng ta đi vào đi, mẹ đang nói chuyện với trưởng thôn, giờ chúng ta đi vào sẽ bị đánh đó.”

Tôi nhìn qua Triệu Tuấn, nó cực kì sợ mẹ mình, nhưng tôi không sợ, vì thế không nghĩ nhiều: “Không phải sợ, có chị ở đây, cô ta không dám đánh em đâu.”

Bước lớn về phía cửa, trong phòng truyền đến tiếng lả lướt, có chút thân thuộc, có chút quen tai. Giường đong đưa kẽo kẹt, tiếng kểu đứt quãng rã rời, ai da, người bên trong đang…

Trời ạ!

Tôi vội vàng che tai Triệu Tuấn, chặn lại âm thanh ô uế dâm tà truyền ra từ trong phòng.

“Ai ya, đồ háo sắc, ông dùng lực chút đi, chỉ cắn tôi thì có cái gì, a…a… dùng chút sức đi.”

“Chậc chậc chậc, cái đồ dâm đãng nhà cô, cả ngày ăn bao nhiêu mới đủ đây, đồ lẳng lơ, hôm nay ông đây sẽ chiều cô đến cùng, xem có có dám ăn vụng nữa không.”

“Người ta làm gì có, cả ngày chỉ chờ ông đến thôi.”

Một tiếng kêu kịch ngạc, hô hấp của người đàn ông nặng nề hơn: “ĐM, đồ lẳng lơ, chờ súng của ông đây chiều người, lát nữa đừng có mà hét dát cổ họng.”

Bóng hắt bên cửa sổ, hai người lăn lộn, người phụ nữ thở dồn dập: “Sợ gì chứ, bà đây chỉ giỏi khoản này, bọn họ muốn nói thì nói đi, chúng ta sống vui là được! Haha, ông anh à, nhanh chút, nhanh chút nữa!”

Các loại âm thanh không ngừng truyền ra, tôi nhịn không được cúi đầu nhìn Triệu Tuấn, dường như nó đã chết lặng, nhưng tôi vẫn dùng sức bị tai nó lại, dùng thân thể chắn đi tầm nhìn của nó.

“Sao rồi? Hàng của ông đây chưa già, còn rất tốt.”

Người phụ nữ cao giọng, rất lâu sau mới hoãn lại, nỉ non: “Đương nhiên, tôi thích kịch cỡ của trưởng thôn nhất…”

Tôi cảm thấy đỏ mặt tía tai, tim đập nhanh. Lời như vậy tôi không thể nào nói ra miệng được. Người phụ nữ bên trong chính là mẹ của Triệu Tuấn, cô ta làm tình với trưởng thôn của thôn Hạ, Mạc Trân Bảo. Nếu tôi nhớ không nhầm, năm nay ông ta đã gần 50 tuổi rồi, không ngờ rằng, đến tuổi này rồi mà vẫn còn cứng được.

Tôi cực kì tức giận, lúc này cũng không còn lời nào để nói nữa: “Đi thôi, về nhà chị, sau này nếu trong nhà mà có đàn ông tới, em tránh xa một chút, đừng đi xem cũng đừng nghe gì, biết chưa?”

Tôi nắm tay Triệu Tuấn đi ra ngoài. Bố mẹ sai, không thể để con cái gánh tội, ngày ngày để đứa trẻ nghe thấy, nhìn thấy như vậy, sao này lớn lên nó sẽ khổ sở thế nào chứ?

Đêm đen, tôi không nghe thấy Triệu Tuấn trả lời, cũng không định hỏi nó đang nghĩ gì, chỉ đứng chờ trước cửa.

Lâu sau, cửa nhà chính bị mở ra, trưởng thôn vừa thắt lại thắt lưng, vừa lén lén lút lút đi đến cổng. Sau khi nhìn trước ngó sau, mới rời đi.

“Trưởng thôn, sao ông lại ở đây?” Lúc trưởng thôn đi qua trước mặt tôi, tôi đột nhiên lên tiếng hỏi ông ta.

Trưởng thôn hét một tiếng, nhìn rõ là tôi mới hoàn hồn: “Dọa chết tôi rồi, cô là? À, là đứa nhỏ nhà ông hai mà. Chậc chậc chậc, mấy năm nay không gặp, đúng là gái 18 có khác, suýt nữa tôi cũng không nhận ra.”

Nói về vai vế, ông ta có lẽ ngang hàng với ông nội tôi, nhưng tôi không muốn gọi, trong lòng tôi, ông ta sớm đã không bằng trâu chó, nào có thể luận bối phận con người.

“Ừ, vừa quay về! Gặp tiểu Tuấn một mình ở ngoài, vì thế đưa nó về.” Tôi không muốn nói nhiều, nghĩ tới những chuyện ông ta làm kia, liền cảm thấy buồn nôn.

“Bên ngoài ai nói chuyện đó? Tiểu Tuấn sao?” Trương Lâm Uyên từ trong phòng nói vọng ra.

Có lẽ Mạc Trân Bảo thấy tôi nên chột dạ, chạy nhanh như bôi dầu dưới chân vậy.

Tôi nhìn ông ta, nắm tay Triệu Tuấn đi vào phòng: “Thì ra thím ở nhà à, tôi còn tưởng thím ra ngoài có việc rồi cơ. Tiểu Tuấn, nó…”

Không chờ tôi nói hết, Trương Lâm Uyên tiến lên đá Triệu Tuấn một cước, khiến nó lăn trên mặt đất, sau đó tát hai cái, móng tay sắc nhọn sắp đâm vào mắt thằng bé, cô ta vẫn không cố kỵ: “Ai bảo mày ra ngoài làm mất mặt như thế? Sau này còn thấy mày chạy lung tung, xem tao có đánh chết mày không.”

Ha, đây là người xấu cáo trạng trước sao? Khí thế này, tôi thật sự chưa từng thấy. Nhất thời ngây người đứng đó, đầu óc mơ hồ.

Nghe thấy tiếng khóc của Triệu Tuấn, tôi mới hồi thần, tiến lên chắn trước mặt nói: “Thím tức giận gì chứ? Nó còn là trẻ con, sao hiểu được chứ, bụng đói rồi tự nhiên sẽ đi tìm ăn, nếu trong nhà có cơm canh, nó cần gì tối rồi còn chạy ra ngoài chứ?”

Trương Lâm Uyên dừng tay, cô ta xoay người cười haha, nói với tôi: “Tôi còn tưởng ai chứ, thì là là con bé Thất quay về rồi à? Mấy năm nay không gặp, xinh đẹp rồi nha! Haiz, đứa nhỏ nhà tôi thích chạy lung tung, tối như vậy còn phiền cháu đưa về, thật là ngại quá.”

Không biết vì sao, đột nhiên Trương Lâm Uyên thay đổi thái độ, ánh mắt đó khiến người khác ớn lạnh.

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK