Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 206:




Tôi vội vàng buông rau trong tay xuống kéo lấy tay mẹ nhưng bà ấy lại đẩy tôi ra khiến tôi nhạc nhiên nhìn bà ấy. Bà ấy lại như không bị sao cả tiếp tục cầm dao lên, còn cười chớp chớp mắt với tôi.

"Mẹ, mẹ cắt vào tay rồi, không cần băng bó lại sao?" Miệng vết thương của mẹ cũng không sâu, nhưng lại rất khó để tôi không nhìn thấy, từ miệng vết thương chảy ra một dòng máu đen. Máu người màu đỏ, nhưng tôi tuyệt đối không nhìn lầm, máu chảy ra từ tay mẹ là màu đen.

Mẹ “a” lên một tiếng rồi mới đi rửa miệng vết thương.

Khi nước và máu dung hòa làm một, một mùi hôi thối khó diễn tả bốc lên. Tôi nhíu mày, mùi này sao tôi lại cảm thấy có hơi quen thuộc, sự bất an trong lòng tôi lập tức ngày càng nhiều hơn.

Ngón tay con người có khá nhiều thần kinh mạch máu phức tạp, bị thương sẽ đổ máu, trước kia khi tôi cắn tay cũng chảy rất nhiều máu, huống chi là một con dao thái thịt, sao có thể chỉ chảy một chút máu như vậy chứ.

Tôi không dám nghi ngờ trước mặt mẹ, đành phải làm bộ không sao cả tiếp tục giúp đỡ, từ đó có thể âm thầm quan sát bà, nhưng trừ một vài chi tiết có chút kỳ lạ ngoài ý muốn thì biểu hiện của mẹ đều cực kỳ bình thường, chẳng lẽ là do tôi nghĩ nhiều sao?

Thừa dịp mẹ nấu cơm, tôi lặng lẽ lấy điện thoại di động từ trong túi bà ấy ra, muốn xem một chút vừa rồi là ai gọi tới, ai ngờ, mẹ lại nhìn thấu ý niệm trong đầu tôi, đứng ở cửa phòng bếp nói với tôi: "Mạc Thất, mẹ đã nói với con như thế nào? Có phải bây giờ con không cần quan tâm lời mẹ nói nữa không?”

Má ơi! Từ bao giờ mà mẹ lại trở thành thầy bói như vậy, sao tôi làm gì bà cũng biết hết! Đã bị phát hiện nên tôi đành phải ngoan ngoãn trả điện thoại lại, làm mặt quỷ về phía mẹ, thấy ngón tay bà đã ra dấu OK, tốc độ này đúng là không ai bằng.

Aiya! Cuộc sống không có điện thoại đúng là không toàn vẹn mà, không có gì thú vị hết!

Nằm trên giường không có việc gì để làm, nếu biết trước mẹ sẽ để ý kỹ như vậy, nên mua một cái máy tính, ít ra còn tốt hơn là bây giờ ngồi ngẩn người nhìn trần nhà.

Quỷ Vương Dạ Quân nhô ra khỏi bạch ngọc, ôm tôi vào lòng, tôi còn đang nghĩ người này đúng là rất có mắt nhìn, biết tôi không có việc gì đi làm, đi ra chơi với tôi, ai ngờ anh lại hỏi tôi: “Liên quan đến sinh tử luân hồi, em hiểu thế nào?"

Tôi nghĩ rồi nói: “Người đã chết rồi thì nên đi đến nơi cần đến, chờ đến lúc luân hồi của kiếp sau. Nếu như chỉ vì chấp niệm một đời mà ở lại nhân giới làm một kẻ cô hồn dã quỷ thì đáng thương quá. Thế nên nếu là tôi, tôi sẽ tìm uống một chén canh Mạnh Bà, đi qua cầu Nại Hà hướng tới cuộc đời mới.

Quỷ Vương Dạ Quân vén một sợi tóc quấn ở đầu ngón tay chơi đùa, anh rũ mắt nói: “Chấp niệm cũng là bởi vì lúc còn sống nhớ nhung, trong lòng không an tâm, nếu như có một ngày như vậy."

Tên chết tiệt còn chưa nói xong, mẹ liền xông vào phòng tôi, bà bất an nhìn tôi chằm chằm nói: “Bảo bối ngoan, hình như hết xì dầu rồi, mẹ đã nói mẹ quên mua gia vị gì đó, con có thể đi mua một chút không?"

Mẹ không gõ cửa đã đi vào, nói thật thì, chuyện này làm tôi không thích. Tôi lớn rồi, cũng có việc riêng tư rồi, cũng may bà không thấy được tên chết tiệt, thế nên cũng không thấy được dáng vẻ đang vùi trong ngực anh của tôi, nếu không thì đúng là to chuyện rồi: “Dạ, con biết rồi, vậy con đi mua đây."

Quỷ Vương Dạ Quân nằm trên giường, anh nhìn tôi mặc quần áo, đi giày vào, cũng không nói gì nhiều. Chờ đến lúc tôi xuống lầu đi siêu thị, anh đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi, tôi chỉ cho rằng anh lo cho tôi, sợ cái tên Sở Hiền tới tìm tôi nên mới có thể đi theo như vậy.

Mua đồ xong, tôi liền chuẩn bị đi về. Vừa đi vào chung cư thì nghe thấy người gọi tên tôi, quay đầu nhìn lại, ông Ba đứng ở đường quốc lộ vẫy tay với tôi. Người này đúng là vị khách hiếm có rồi, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện ông sẽ trở lại nội thành tìm tôi. Thấy ông Ba, tất nhiên là tôi vui sướng cực kỳ, thế nên đứng ở cửa chung cư chờ ông tới.

Ông Ba vẫn như vậy, áo sơ mi cổ đứng dày, quần hình dạng củ cà rốt, chân đi một đôi giày vải màu đen, luôn luôn ăn mặc theo phong thái hào hiệp, rất xa cũng có thể ngửi được mùi vị cổ lỗ sĩ trên người ông, cực kì có tinh thần.

"Ông Ba, sao ông tới đây rồi? Mẹ nói với ông là cháu ở đây sao? Ông muốn đến, cứ gọi điện thoại cho cháu, cháu đi đón ông!"

Ông Ba thấy tôi cũng không thoải mái như vậy, ông nghiêm túc nhìn tôi chằm chằm một hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Ông Ba của cháu là người nào chứ, có thứ này trong tay, dù đi đến bên kia thì ông Ba cũng tìm được cháu."

Vừa nói, tôi thấy trong tay ông Ba có một cái la bàn, nhất thời cười to, có thứ này mà tìm được tôi, đùa đấy sao: “Ông Ba trâu bò nhất, cùng cháu đi lên nào."

Tôi kéo tay ông Ba đi lên nhà, ai ngờ ông lại hất ra nói: “Không gấp gáp, mẹ cháu đâu?"

Ơ? Ông Ba không biết mẹ đến chỗ tôi sao? Vậy ông nói thật đấy à? Ông tới được đây, thật sự là nhờ chiếc la bàn kia? "Mẹ tới chỗ cháu đã mấy ngày rồi, ba không nói với ông sao?"

Ông Ba không nói, mà chỉ nhìn tôi chằm chằm, tôi bị ông nhìn đến mức trong lòng hơi sợ sệt, ánh mắt của ông quá cổ quái rồi!

"Ông Ba, sao ông lại nhìn cháu như vậy? Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?"

Lúc này Quỷ Vương Dạ Quân bỗng đi lên trước, anh nhẹ nhàng ngăn lại bả vai tôi, xiết chặt tay tôi. Tôi không biết đây có phải là một loại ám chỉ hay không, chỉ là cảm giác anh và ông Ba có chuyện quan trọng lừa tôi, mà chuyện này có vẻ rất nghiêm trọng.

Ông Ba hít một hơi thật sâu: “Bảo bối ngoan! Ba mẹ cháu vì ngửi phải hơi ga nên trúng độc mà chết. Lúc phát hiện, thi thể đã bốc mùi thối rữa. Ba cháu đã xuống địa phủ, mẹ cháu chạy mất, ông tìm khắp cũng không thấy. Đoán rằng bà không bỏ được cháu, nên mới đi tới tìm cháu."

Không thể nào! Suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi chính là ông Ba đang nói đùa, ba mẹ tôi sao lại chết được? Đây là chuyện không thể nào!

"Ông Ba, cháu không muốn đùa! Mẹ đang ở trên lầu nấu cơm cho cháu, sao bà ấy có thể đã chết được? Bà nói ba đổi việc rồi, cuộc sống của hai người khá tốt, sao lại chết được chứ? Ông đừng lừa cháu, cháu đều gọi điện thoại cho người nhà, ông đừng nói bừa!" Tôi cố gắng chịu đựng đôi chân như sắp nhũn ra, tuyệt không thể tin lời của ông Ba! "Chúng ta mau đi lên đi, mẹ còn chờ xì dầu cháu mua để nấu ăn đây. Bà ấy mà biết ông tới, nhất định sẽ rất vui."

Ngoài miệng nói như vậy, tôi đã sớm chạy như bay về khu chung cư có nhà mình, mẹ sẽ không chết, sẽ không!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK