CHƯƠNG 70: VẠCH TRẦN
Trời sáng rồi mới về đến nhà, lúc bước trên bậc thang, trái tim tôi như bị treo lên.
Đêm không về ngủ, nửa đêm còn lén chuồn ra ngoài, trong một đêm tôi đã làm tất cả những chuyện hoàn toàn không thể xảy ra trên người mình. Không biết lát nữa mẹ tôi sẽ mắng tôi thế nào nữa, nói không chừng có khi lại còn dùng gia pháp để phạt tôi nữa, tôi mà là con trai thì còn đỡ, nhưng tôi là còn gái, lại còn phạm vào lệnh cấm không được vi phạm nữa.
Không biết Trần Tú Tài đã nói gì với ba mẹ, mà cũng không biết đường báo tôi một tiếng, nhỡ chẳng may không khớp với nhau thì sao?
Mẹ luôn luôn là người thức giấc sớm nhất nhà, sau khi rửa mặt thì sẽ bận rộn làm bữa sáng cho chúng tôi. Sau khi nghe thấy tiếng tôi mở cửa, bà đi ra: “Chơi vui vẻ không, bạn bè tụ tập với nhau thì cứ nói với mẹ, sao chẳng nói chẳng rằng gì đã đi rồi thế, nếu thầy giáo dậy văn của con không gọi về báo bình an thì mẹ và ba đã đến cục cảnh sát báo án rồi.”
Ha ha, bạn học liên hoan với nhau, Trần Tú Tài nghĩ ra ý kiến hay đấy, làm gì có ai liền hoan mà ra ngoài lúc nửa đêm đâu chứ, chỉ có mỗi ba mẹ tôi là người thật thà nên mới tin mấy chuyện này.
Tôi kiên nhẫn nghe mẹ càu nhàu một lúc lâu, sau kho dỗ bà ấy vui vẻ rồi mới về phòng của mình, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon, nào ngờ Quỷ Vương Dạ Quân đã âm thầm chiếm mất giường của tôi, anh còn để mặt nạ cạnh gối của tôi, nhìn qua thì có vẻ như đã ngủ mất rồi.
Chết rồi, đừng nói là anh đến từ hôm qua rồi chứ, rồi anh phát hiện ra tôi không có nhà nên mới chờ tôi ư? Chết! Nếu như anh mà biết là đêm qua tôi ở cùng với Trần Tú Tài thì tôi sẽ chết chắc.
Tôi rón rén đến bên giường, đang nghĩ xem nên giải thích về vấn đề đêm qua không về ngủ với anh thế nào, thì anh đã mở mắt ra nhìn tôi rồi hỏi: “Đi đâu?”
“Bạn bè học với nhau tụ tập đến tối muộn nên tôi sang nhà bạn ngủ.”
Quỷ Vương Dạ Quân xoay người, sau đó bắt đầu đánh giá tôi từ trên xuống dưới vài lần, nó: “Em có bạn bè nào tốt như vậy à? Ta rất tò mò đấy, em ngủ ở căn phòng nào mà lại ám mùi bùn đất, mùi nước sông, lại còn có cả mùi của Trần Dương nữa.”
Mũi này còn thính hơn cả chó!
Tôi giơ tay lên ngửi ngửi, ôi chao, mùi tanh như gì ấy, trên người cũng toàn là bùn đất, rồi màu vàng của nước động, cũng may là mẹ đang bận rộn trong bếp nên không để ý đến tôi, nếu không thì lúc về phòng tôi đã không bị tên chết tiệt này phát hiện ra.
“Được rồi, tôi nói thật! Thật ra tôi đã gặp phải một người rất kỳ lạ, anh ta bảo tôi đến cầu Phong Lâm, còn uy hiếp là nếu như tôi không đi thì ba sẽ gặp chuyện, tôi rất lo, nên tối qua đã chạy ra ngoài. Kết quả là lại gặp phải quỷ dẫn đường, còn bị quỷ nước kéo xuống đáy sông, suýt nữa thì chết, cũng may là Trần Tú Tài lại đi ngang quá đó, nên cứu tôi. Đến khi tôi tỉnh lại thì trời cũng gần sáng, sau đó tôi đã về nhà luôn. Nhưng mà Trần Tú Tài nói là anh ta không tên là Trần Dương, mà trước giờ cũng không đổi tên lần nào…”
Tôi ăn ngay nói thật, cho nên khi đối mặt với Dạ Quân, tôi liền muốn sửa lại lỗi sai này, có lẽ tên chết tiệt này đã thật sự nhận nhầm người rồi, Trần Tú Tài mới hai mươi tuổi đầu, tuổi tác hai người cũng chênh lệch khá nhiều.
Sắc mặt tên chết tiệt càng ngày càng khó coi, tôi cảm thấy nếu như mình vẫn tiếp tục ở trong phòng thì chắc chắn sẽ có chuyện, vì thế tôi liền lấy bộ quần áo trong tủ ra, chuẩn bị bỏ trốn. Nhưng mãi vẫn chẳng thể mở nổi cửa ra, tôi ai oán quay đầu lại, nhìn về phía anh: “Tôi phải đi tắm rửa… mau mở cửa ra.”
“Đã biết là có vấn đề rồi, sao lại không tìm ta? Em có năng lực lắm à? Có thể đối phó lại với quỷ một mình rồi hả? Em không tin tôi đến thế ư? Ta đã nói với em bao nhiêu lần rồi, sao em cứ thích dây dưa với tên họ Trần kia vậy hả? Sao anh ta lại tình cờ xuất hiện ở bờ sông? Em không nghĩ đây là âm mưu do anh ta sắp đặt ư?”
Ấy!
Đúng là tôi chưa nghĩ về vấn đề này. Thấy tên chết tiệt nổi nóng như thế, tôi cũng không dám nói nhiều, nhưng tôi nghĩ mãi vẫn không ra, rốt cuộc là hai người này hận thù nhau nhiều đến mấy vậy, lại còn hùng hổ dọa người đến vậy: “Ôi chao! Tối hôm qua anh ta đi điều tra một vụ án mạng, vừa khéo lại đi qua cầu Phong Lâm nên mới cứu tôi. Thật sự chỉ là trùng hợp thôi, không phức tạp như anh nghĩ đâu. Mà anh ấy, còn có mặt mũi để nói tôi! Không tìm anh trước ư? Xin hỏi, anh đã nói cho tôi cách để tìm được anh chưa? Đừng có lần nào thấy tôi cũng bắt nạt tôi nữa!”
Trước kia, còn có ngọc bội trắng Tường Long, còn có thể nối thẳng thế giới của tôi và tên chết tiệt này với nhau, cãi nhau xong, anh liền cầm nó đi. Sau đó lần nào cũng là anh ta chủ động tìm đến tôi, nên tôi cũng không nghĩ đến chuyện ngọc màu trắng nữa.
Nói thật thì tôi còn tưởng là sau khi biết vấn đề của mình thì cảm xúc của anh sẽ bình tĩnh hơn một chút, nào ngờ sắc mặt anh lại càng ngày càng khó coi hơn, cảm giác như có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào. Nhưng mà tôi nói cũng không sai, vốn dĩ là tôi không tìm được anh, anh còn tức giận gì chứ?
Thoáng một cái, Quỷ Vương Dạ Quân đã lao đến chỗ tôi, tôi còn tưởng là anh định đánh mình, sợ đến mức ôm lấy đầu, nào ngờ anh chỉ nhét ngọc bội trắng Tường Lòng vào tay tôi, ngang ngược nói: “Trừ ta ra thì không ai cứu được em đâu, nhất là tên Trần Dương kia. Bản tôn nói cho em biết, dù em có chết thì ta cũng có thể khiến em sống lại.”
Ôi chao! Giọng điệu của Quỷ Vương như thể là anh muốn ai chết thì người đó phải chết, muốn để ai sống thì chỉ cần nói một câu là có thể cứu được, về mặt này thì nghe còn có vẻ quyền lực hơn cả ông trời vậy. Chậc chậc chậc.
Nhưng mà ông Ba cũng từng nói, đúng là người chết rồi vẫn có thể hoàn dương lại, đa số những người đó đều đã hết tuổi dương, rồi còn gặp bất trắc. Những hồn phách như thế thì dù có đến Quỷ giới thì người ở địa phủ cũng không thể thu nhận, chỉ cẩn thân thể vẫn chưa bị hỏng thì vẫn có thể quay lại Dương giới. Nên cách nói chuyện kiêu ngạo của tên chết tiệt này chắc chắn là thật rồi, không phải là khoác lác.
Trước mặt hổ, tôi chỉ là một con mèo nhỏ thôi, nào giám tranh giành điều gì trong lúc mấu chốt này chứ. Tôi ngoan ngoãn đeo ngọc bội trắng lên cổ : “Được rồi, anh nói gì thì là cái đó, bây giờ anh có thể thả tôi ra để đi tắm không?”
Quỷ Vương Dạ Quân quay đầu sang chỗ khác, dáng vé giận dỗi của anh nhìn rất thú vị, tôi thử mửa cửa thì tay nắm cửa đã hoạt động bình thường rồi.
“Bữa sáng xong rồi, con vào ăn đi, ba con vẫn chưa tỉnh đâu.” Mẹ đang bày bàn ăn, thấy tôi đi ra thì bà liền gọi vào ăn cơm.
Không hiểu là tôi bị trúng phải cơn gió nào mà lại quay đầu về phía tên chết tiệt, ngốc nghếch hỏi: “Có ăn không?”
“Không ăn!” Vẻ kiêu ngạo này đúng là không ai có.
Mẹ cầm đũa, sững sờ nhìn chằm chằm vào tôi, hơn phần nửa là đã đoán được điều gì đó, tôi xấu hổ cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Nằm dưới gầm cầu cả đêm, cả người đã bị gió thổi khô đến mức khó chịu, sau khi cởi quần áo bẩn ra, đứng dưới vòi hoa sen, hưởng thụ cảm giác được gột rửa bởi nước nóng, cảm giác ấy thật sự rất tuyệt.
Nước gội đầu trôi vào mắt khiến mắt tôi cay xè, tôi ngẩng đầu lên, rửa sạch tròng mắt bằng tay, liên tục dùng tay xoa xoa. Bỗng nhiên không khí xung quanh lại trở nên lạnh lẽo, sau đó cả người tôi liền dán vào một khối băng lớn, không cần đoán cũng biết là ai. Đúng lúc mắt đang khó chịu, tôi tiện tay lấy quần áo của anh lau mắt thay khăn mặt.
“Anh vào làm gì vậy?” Đến khi mắt thoải mái rồi, tôi liền trừng mắt với tên chết tiệt.
Quỷ Vương đẩy người tôi, sau đó cúi đầu xuống, nói rất đứng đắn: “Làm chuyện vợ chồng nên làm.”
Tôi choáng.
Nào có ai lại có thể nói chuyện này một cách đứng đắn như vậy chứ. Rõ ràng là anh đã tự ý xuyên tường đi vào đánh lén, lại còn ra vẻ nghiêm nghị, ngay thẳng như vậy, như thể tôi mới là người lén đi ngủ với người khác vậy.
Tôi oán giận trừng mắt với anh, lúc này tôi đang trần truồng, bị anh nhìn chằm chằm như thế vào ban ngày, mặt cô liền đỏ bừng lên. Phòng tắm vốn là nơi rất nhỏ hẹp, bây giờ lại có thêm một người nữa, thì còn chẳng có chỗ để quay người. Ngực tôi kề sát vào người anh, chỉ cần hơi nhúc nhích một chút là sẽ tạo ra ngọn lửa bất thường: “Làm gì mà làm, không thấy là tôi đang tắm à?”
Quỷ VươngDạ Quân dùng hai tay cố định mông tôi lại, sau đó ra sức xoa nắn, tôi liền hé miệng ra, anh nhân cơ hội này đánh lén, cứ vậy mà hôn tôi. Đầu lưỡi linh hoạt chen qua hàm răng, mút lấy lưỡi tôi. Tôi không cam tâm, vỗ vào vai anh, tôi còn loáng thoáng nghe thấy tiếng đũa chạm vào bát cơm, trời ơi, phòng tắm chỉ cách phòng khách một cánh cửa mà thôi.
“Đừng lộn xộn, mẹ ở bên ngoài.”