Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 300: CHỜ BÀ ĐÂY




Nghe ra được ý trách cứ trong lời nói của Nghiêm Càn Khôn, nhưng Trần Dương không hề để ý, anh ta vẫn nói lãnh đạm: "Ngôi mộ quanh năm phong kín sẽ sinh ra khí độc, đây là kiến thức thông thường. Ông chủ Nghiêm, người của anh không hiểu đạo lý này mới chết, lẽ nào cũng muốn trách tôi sao?"

Nghiêm Càn Khôn nghẹn lời. Trần Dương nói ra những lời này rõ ràng đang ám chỉ người của ông ta không tốt, không có tác dụng gì, trách người ta không được còn bị cứng rắn đánh vào mặt, đó cũng là đáng đời. Ai bảo ông ta không có việc gì lại đi tìm ngược. Tôi ở bên cạnh cũng chỉ nhìn không nói lời nào, tốt nhất là bọn họ cấu véo lẫn nhau, tôi cũng có kịch vui để xem.

Nhưng hai người đều không nói gì nữa, không phải bởi vì ai sợ ai, mà chúng tôi đã bị bầy sói vây quanh.

Trong bóng tối, từng đôi mắt lóe lên ánh sáng màu xanh, thoạt nhìn vô cùng khiếp người.

Tôi vội vàng từ dưới đất bò dậy, cho dù không có sức lực, cũng phải tìm đúng chỗ có thể chạy trốn đúng lúc.

Bây giờ chúng tôi đang đối mặt là một đám sói, cũng không biết khả năng bắn súng của thủ hạ Nghiêm Càn Khôn thế nào, có thể đối phó được những con sói núi này hay không. Nếu chẳng may đánh không nổi vậy thì phải làm thế nào đây?

Nghiêm Càn Khôn vung tay lên, thủ hạ của ông ta liền ra tay trước, bắn vào đàn sói một hồi.

Xung quanh lập tức tràn ngập khói thuốc súng, tiếng súng không ngừng vang lên làm tôi sợ đến mức vội bịt lỗ tai, ngồi xổm dưới đất không dám chạy loạn! Cũng không biết giày vò bao lâu, trong lòng tôi không nắm chắc.

"Lão đại, tiếp tục như vậy không phải là cách đâu, những con sói núi kia dường như bắn mãi không hết, bắn xong một đám lại có một đám khác tới, phải làm thế nào đây?"

Làm sao có thể bắn không hết được chứ?

Tôi nghe được mà hãi hùng khiếp vía, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Tôi phát hiện ra một con sói núi bị bắn trúng còn nhảy dựng lên, cắn vào cánh tay của một người và xé rách một mảng thịt xuống. Người kia ngã trên mặt đất lăn lộn và kêu rên.

Tôi nuốt nước bọt, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau đớn rồi. Những con sói núi này cũng quá kỳ lạ, chúng đã bị bắn trúng còn có thể lao lên cắn xé người, đây là chuyện gì vậy?

Trần Dương từ bên cạnh chui ra, anh ta cướp lấy súng trong tay của một người và liên tục bắn ra về phía sau, bầy sói lập tức tản ra, chạy mất không thấy bóng dáng nữa, lập tức làm tất cả đám người chúng tôi đều sửng sốt!

Đây là tình huống gì vậy? Sao tất cả đều chạy rồi?

Khi tôi còn chưa rõ có chuyện gì xảy ra, thủ hạ của Nghiêm Càn Khôn đã kéo thi thể của một con sói núi tới. Trông nó có vẻ như to gấp đôi so với những con sói núi khác, trên đầu sói còn có lông trắng, thoạt nhìn tương đối khác thường!

Tôi lớn như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu nhìn thấy thi thể con sói lớn như vậy nên cảm thấy mới mẻ!

Đạn bắn trúng điểm yếu trên đầu con sói núi này, máu tươi không ngừng từ trên vết thương của nó trào ra. Mặc dù trông nó đã không ổn, nhưng hai con ngươi xanh lét nhìn chằm chằm vào chúng tôi vẫn vô cùng hung ác.

Trần Dương ném khẩu súng cho người bên cạnh nói: "Trong cơ thể của những con sói này bị hạ sâu cổ, không ăn không uống cũng không chết được, dùng để bảo vệ ngôi mộ! Con này là con sói đầu đàn, nó không chết thì những con sói khác cũng sẽ không chết! Một cây đuốc đốt cháy thi thể nó đi. Nếu để lâu, một khi nó sống lại thì những bầy sói kia sẽ theo nhau xông đến đấy. Động tác phải nhanh một chút."

Không biết tại sao tôi lại sợ tới run rẩy cả người. Những con sói này chính là sói giữ mộ trong truyền thuyết đấy. Trời ơi, chúng không ăn, không uống cũng có thể sống hơn nghìn năm, còn không chết. Những con sói này quá không bình thường, quá đáng sợ!

Nhưng giống như đã nói qua, Trần Dương cũng thật lợi hại, có thể từ trong bầy sói đông như vậy tìm được con sói đầu đàn, còn có thể làm nó bị mất mạng. Bản lĩnh này đủ để trấn áp khắp nơi rồi. Tôi tin tưởng Nghiêm Càn Khôn và thủ hạ của ông ta sẽ không dám khinh thường anh ta.

Tôi không hiểu nhiều về sâu cổ, chỉ khi thi thể của con sói đầu đàn bị đốt cháy, xung quanh lại có tiếng sói tru vang lên, cho dù nghe thôi cũng có cảm giác lạnh lẽo nhưng vô cùng bi thương. Động vật đều có linh tính, bọn chúng đang rên rỉ thay cho con sói đầu đàn!

Ý định ban đầu của tôi là không mong tổn thương bất cứ sinh vật nào, lúc này cũng không để ý tới lòng thông cảm đang tràn lan nữa. Ở dưới hoàn cảnh này, nếu như chúng không chết thì tôi phải chết, đây là cách sinh tồn, không có cách nào giải thích được.

Sau khi dùng lửa lớn thiêu đốt thi thể của con sói đầu đàn ra thành tro, Trần Dương mới lên tiếng: "Bây giờ có thể xuống được rồi!"

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc có thể xuống ngôi mộ, Nghiêm Càn Khôn bỗng nhiên cười ha hả nói: "Ngài Trần quả nhiên có bản lĩnh lớn hơn người bình thường. Nếu ngài đã biết được nhiều như vậy, không bằng ngài xuống trước. Để ngài đi trước, tôi cũng yên tâm hơn! Còn về đồ đệ nhỏ của ngài thì cứ đi theo chúng tôi là được rồi. Nếu xảy ra chuyện, chúng tôi cũng có thể chăm sóc cho cô ta!"

Đuôi hồ ly cuối cùng cũng thò ra rồi. Nghiêm Càn Khôn muốn bắt tôi làm con tin, để cho Trần Dương đi xuống dò đường, cho dù phía dưới có nguy hiểm cũng sẽ không làm hại tới người của ông ta. Hơn nữa Trần Dương có bản lĩnh cao như vậy, để anh ta đi phía trước loại bỏ hết cản trở, như vậy ông ta có thể không mất người nào cũng lấy được bảo bối trong ngôi mộ. Ông ta tính toán như vậy rất hay, tính toán rất hay!

Trần Dương liếc nhìn tôi nhưng không nói thêm một lời đã nhảy vào trong hố sâu. Những người khác đều lần lượt theo sợi dây tụt xuống.

Khi đến lượt tôi, tôi phát hiện còn có ba người không đi vào hố sâu kia nên tính chờ một lát mới xuống. Nhưng không ngờ, tôi vừa đi tới sát mép hố, đất dưới chân chợt sụp xuống. Ngay lập tức, tôi với ba người kia đều rơi vào trong ngôi mộ phía dưới. Không chỉ có vậy, còn có những thi thể khác cũng rơi xuống theo, khiến cho cả người tôi đều là máu, buồn nôn muốn chết, tôi hận không thể muốn cởi hết quần áo ra. Nhưng trong ngôi mộ quá âm u lạnh lẽo, tôi chỉ đành phải cố chịu.

Nghiêm Càn Khôn cũng đi xuống theo. Ông ta dùng đèn pin soi xung quanh và trầm giọng quát: "Họ Trần kia đi đâu rồi?"

Vừa nghe ông ta hét lên như thế, tôi mới phát hiện ra đã không thấy bóng dáng của Trần Dương đâu nữa! Tôi ngất, anh ta sẽ không vô tình như vậy chứ? Lúc này mới vừa xuống đã ném tôi lại cho những kẻ giết người không chớp mắt này, anh ta định đưa tôi vào chỗ chết à!

Nghiêm Càn Khôn nhìn chằm chằm vào tôi hung ác nói: "Gọi sư phụ của cô đi ra, nếu không tôi sẽ giết cô!"

Tôi tuyệt đối tin tưởng ông ta không phải đang nói đùa với tôi, vì vậy gân cổ quát lớn. "Trần Dương, anh lăn ra đây cho tôi!"

Giọng nói của tôi theo lối đi vang ra rất xa, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy có người nào đi ra, đáp lại tôi cũng chỉ là tiếng gió lạnh trong lối đi tối tăm này, cũng không biết gió này từ đâu tới, tương đối quỷ dị.

Curly giữ chặt tôi và dùng tiếng Anh mắng, thoạt nhìn anh ta rất tức giận, kéo vai tôi và dùng súng chỉ vào đầu của tôi quát: "Trần, con mẹ nó nếu anh không ra, ông đây sẽ bắn nổ đầu người phụ nữ này!"

Xong rồi, xong rồi, thế này thì thật sự tiêu đời rồi. Đầu của tôi nhất định sẽ nở hoa, óc văng khắp nơi, sau khi nhất định sẽ chết rất khó coi. Sau này tôi không cần dùng bộ dạng này mà sống ở trong Quỷ giới chứ, quá khiếp người! Trần Dương đáng chết, anh muốn hại tôi biến thành bộ dạng kia, tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh đâu!

Càng nghĩ tôi càng đau lòng. Không ai hiểu rõ hơn tôi, thứ trong mộ quan trọng với Trần Dương tới mức nào. Vì thứ này anh ta thậm chí không cần tới cả tính mạng, làm sao có thể để ý tới mạng sống của tôi chứ?

Bây giờ đã vào trong ngôi mộ, lấy tính cách máu lạnh của Trần Dương nhất định sẽ bỏ tôi lại không quan tâm, một mình đi tìm vật kia. Tôi thật sự hối hận, trước đây đầu tôi bị lừa đá, mới phải vì anh ta mà đi tức giận với tên chết tiệt, nếu không tôi cũng sẽ không rơi vào kết cục này. Sớm biết như vậy, tôi đã để cho anh ta chết ở trong tay của Quỷ Vương Dạ Quân, để tránh gây tai họa cho loại người tốt như tôi!

Nhớ tới những gì tôi và Trần Dương đã trải qua, tôi càng phát giác ra sự vô sỉ của Trần Dương! Ngôi mộ rõ ràng ở dưới hố sâu mà anh ta còn muốn dẫn theo tôi vòng một vòng lớn như vậy. Anh ta đùa giỡn tôi như thế, rốt cuộc là có ý gì chứ? Nếu tôi có thể còn sống ra ngoài, tôi nhất định phải tìm anh ta để hỏi cho rõ ràng.

Có lẽ con người trước khi chết mới có cảm xúc đặc biệt lớn, nhớ tới tên chết tiệt nhiều lần căn dặn tôi không nên tới gần Trần Dương, đại khái chính là ý này đi! Nếu như Trần Dương thật sự bỏ mặc cho tôi chết, có phải lại có thể chứng minh lời tên chết tiệt nói là sự thật không?

Bọn họ để ý tới đứa con trong bụng tôi như vậy, thật ra chỉ bởi vì nó là đứa trẻ, hoàn toàn không liên quan tới chuyện Nhược Hi sống lại, bọn họ bảo vệ tôi cũng chỉ là muốn tốt cho tôi thôi, không có mục đích gì khác! Tôi không biết vì sao mình phải nghĩ như vậy, đại khái nghĩ như vậy sẽ làm mình thấy thoải mái hơn, nhưng vì sao tôi lại có cảm giác bi ai như vậy chứ!

Bên tai tôi vang lên tiếng đếm ngược của Curly. Trần Dương không xuất hiện, tôi không biết cảm thấy may mắn hay là cô đơn nữa. Nói chung, hai mắt tôi nhắm nghiền. Được rồi, lại chết như vậy đi, mọi chuyện kết thúc, tôi xuống phía dưới làm ma sẽ trở lại tìm Trần Dương tính sổ. Anh cứ chờ bà đây đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK