Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 33: HẾT HỒN HẾT VÍA




CHƯƠNG 33: HẾT HỒN HẾT VÍA

Trần Tú Tài móc móc lỗ tai, moi ra một cục dáy tai trước mắt tôi, quả thực là buồn nôn mà: “Đại tiểu thư, nếu ngài không có gì làm, thì phân loại cất gọn mấy lá bùa mà tôi và ông ba Mạc đã vẽ xong rồi đi, giữ chút sức tìm một cái hòm mà cất vô, hoặc là, tự đánh mình ngất đi cũng được, tóm lại, tối rồi tôi không muốn nhìn thấy cô.”

Chém ngàn nhát, cái tên khốn nạn tinh trùng lên não này, từ lần đầu gặp mặt đã dùng đủ cách để chọc tức tôi, giờ còn công khai chê bai tôi vướng víu? Kiếp trước bà đây có thù với anh ta sao? Có cần chê bai tôi như vậy không?

Tức giận, tôi liếc nhìn về phía Hắc Bạch vô thường, thật muốn bọn họ đưa tên khốn nạn này đi. Nhưng dưới áp lực của ông ba, tôi chỉ đành tạm thời nuốt cục tức này xuống. Giữ được rừng còn lo thiếu củi đốt sao? Sau này sẽ có cơ hội bào thù rửa hận.

Phân loại cất gọn cũng là kỹ năng sống cá nhân, muốn phân riêng các loại là bùa quỷ đã là khó rồi, phần lớn các lá bùa quỷ đều khá giống nhau, chỉ nhìn sai một chút là sẽ đặt sai chỗ, vì thế lúc tôi cất đi, lại kiểm tra thêm một lần nữa, đảm bảo không có bất kì sai sót nào mới cất vào túi đựng lá bùa quỷ mà ông ba đựng hàng ngày.

Sau khi cất hết tất cả lá bùa quỷ, lưng của tôi đã không đứng thẳng được nữa: “Ông ba, vì sao những lá bùa quỷ này khó ngửi như thế chứ?” Tôi ngửi mùi trên tay liền muốn nôn, nhanh chóng bỏ tay ra xa mũi.

“Biết không bằng không biết, biết quá nhiều cũng không tốt.” Trần Tú Tài bày ra dáng vẻ người từng trải, bắt đầu dạy dỗ tôi.

“Im mồm, tôi cũng không hỏi anh.” Tôi trừng anh ta, bám lấy ông ba đòi ông nói cho tôi nghe.

“Chu sa! Dịch ngũ độc trùng! Máu gà! Dịch từ xác chết! Còn có nước tiểu trẻ con!”

Tôi không muốn nghe tiếp nữa, dạ dày cuộn trào, chạy vào nhà bếp, mở nước rửa tay.

Cười! Cười! Cười!

Được, Trần Tú Tài, giờ anh cười rất thoải mái có phải không, rồi sẽ có một ngày và đây khiến anh quỳ xuống khóc cho mà xem.

Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, không tới 4 tiếng, sắc trời bên ngoài dần dần tối đen, ông ba và Trần Tú Tài bắt đầu lấy lá bùa quỷ dán ở ngoài nhà.

Hắc Bạch vô thường vốn sợ đụng phải lá bùa quỷ, đứng ra xa, nhưng cũng không vượt quá phạm vi bảo vệ an toàn cho tôi, nghiêm túc làm hết phận sự, điểm này cũng khá đáng yêu.

Dán lá bùa phú cũng là kỹ năng sống, tôi không hiểu rõ, trong mắt tôi, bọn họ đáng dán lung tung, lấy lá bùa quỷ dán lên tường, một chút cũng không chú trọng gì cả. Lúc tôi muốn làm theo, lại bị hai người bọn họ quát một tiếng ngăn lại, căn bản không để tôi chạm vào.

Cũng không biết có phải do tôi nghĩ lung tung hay không, cứ cảm thấy tối nay sẽ đến rất sớm. Hắc vô thường lặng lẽ dựa gần vào tôi, nói: “Thất nương nương, tôi về địa phủ một chuyến, Bạch vô thường sẽ ở lại đây với ngài.”

Tôi nhìn Bạch vô thường, gật gật đầu: “Đi đi, đi đi! Anh Hắc, xem thời thế mà làm, đừng đâm vô lúc tâm trạng tên chết tiệt không tốt nhá, bị đày xuống 18 tầng địa ngục, tôi cũng không có cách nào cứu anh.”

Nhớ tới quỷ tùy thân trước kia, tôi thật sự không muốn dọa Hắc vô thường, thật sự là có lòng tốt nhắc nhở cậu ta, nhưng không ngờ Hắc vô thường nhát gan như vậy, lúc đi, vậy mà còn trượt chân, chậc chậc, nếu có điện thoại thông minh, nhất định phải chụp lại, sau này dùng để uy hiếp tên này, hihihi!

Hắc vô thường vừa đi, Bạch vô thường liền sán tới gần tôi, nghiêm túc nhìn ra bên ngoài, lo lắng nói: “Thất nương nương, hay là chúng ta đừng ra sân nhé, ông ba bọn họ bố trí trận pháp này, thuộc hạ cũng có chút không chịu nổi, ngài mà muốn ra ngoài, thuộc hạ không theo nổi ngài đâu.”

Tôi quay đầu cười Bạch vô thường, thì ra cũng là một tên sợ này sợ kia: “Được rồi, tôi biết rồi, không ra ngoài là được.”

Tiếp xúc lâu như vậy, tôi cũng không quá hiểu về hai anh em này. Nhìn gần, Bạch vô thường này vẻ bên ngoài thật giống với phụ nữ, trên mặt bôi một lớp phấn dày, không biết da của cậu ta vốn có trắng như vậy không, đôi môi anh đào này mà chu ra, không biết sẽ mê hoặc bao nhiêu tên đàn ông đây.

“Anh Bạch à, anh và anh Hắc là một cặp song sinh cùng trứng thật sao? Vì sao anh nhìn mang dáng dấp nữ tử như này, anh Hắc lại đàn ông như thế? Chậc chậc, rõ ràng là cùng 1 khuôn mặt, sao lại mang hai phong cách khác nhau chứ? Thật thú vị.”

Tôi cũng nhàn quá không có việc gì làm, lấy Bạch vô thường mua vui, nhưng cũng tò mò thật, muốn tìm người nói chuyện một chút mà thôi.

Bạch vô thường chớp chớp mắt, đại khái đã đến mức không còn gì để nói với tôi rồi, cũng có thể là do tôi hỏi vấn đề không nên hỏi, dù sao cậu ta cũng không để ý đến tôi. Tỏ thái độ như này, cũng khá giống với phụ nữ ha.

Haizz, thật vô vị mà.

Hắc vô thường vừa đi khỏi, nháy mắt đã quay về, còn gấp gáp xông vào, suýt nữa va vào tôi: “Xong rồi, Thất nương nương, lần này thì xong rồi.”

“Phi, nói ai xong rồi chứ? Rủa tôi chết có phải không?” Hắc vô thường luôn xuất hiện với bộ dáng trầm ổn, tôi chưa từng thấy bộ dáng cậu ta hoảng hốt như này: “Từ từ nói, có chuyện gì?”

“Dạ Quân rất tức giận, sao ngài lại đập ngọc bội màu trắng chứ? Thứ đó không thể làm vỡ đâu.”

Hứ, tôi còn tưởng chuyện gì chứ, không phải chỉ là đập vỡ một miếng ngọc bội thôi sao, đáng phải nổi đóa lên sao: “Sao chứ? Quỷ Vương nhà các anh nhỏ mọn như vậy sao, còn không cho tôi đập một miếng ngọc bội chứ? Hứ, nhìn anh này, đừng sợ, có chuyện gì tôi sẽ gánh vác, anh nói cho tôi biết, thứ đó bao nhiêu tiền, tôi đền cho anh ta là được.”

Bộ dáng Hắc vô thường khóc không ra nước mắt, đường đường nam nhi cao bảy thước, đáng sợ đến mức này sao?

“Aiyo, anh yên tâm đi, tôi sẽ không để anh ta đày anh xuống 18 tầng địa ngục đâu! Lại nói, đồ là tôi đập, anh ta không trách anh được, nếu anh ta tức giận, bảo anh ta tự đến tìm tôi, người còn chưa tới, tức cái khỉ gì chứ?”

“Thất nương nương, bà cô tổ của tôi ơi, ngài còn không hiểu Dạ Quân đại nhân sao, ngọc bội trắng Tường Long là tín vật đại nhân tặng cho ngài, ngài ném như vậy, đại nhân không tức giận mới lạ. Ngài ấy bảo tôi đến hỏi ngài, có phải định không qua lại nữa hay không?” Hắc vô thường truyền lời cho tên chết tiệt, xem có vẻ thật sợ rất sợ hãi.

Tôi nhíu mày không vui, nói: “Được rồi, đừng lải nhải trước mặt tôi nữa, ngoài cái này ra, còn nói gì nữa?”

Hắc vô thường nuốt khan, nói: “Dạ Quân đại nhân nói rồi, chờ ngài ấy bận xong sẽ tới.”

“Cái kia, chờ đã! Miếng ngọc bội kia quan trọng lắm sao? Ai bảo anh ta không để ý đến tôi, tôi tức giận quá nên mới đập, đều là lỗi của anh ta, không thể trách tôi. Chỉ là, anh ta cần thiết phải tự mình đến tìm tôi sao?” Tôi vừa rồi chỉ là nói như vậy, không ngờ anh ta sẽ đến tìm mình: “Anh Hắc, Dạ Quân đại nhân nhà các anh, có lẽ sẽ không thiếu tiền chứ?”

Hắc vô thường nặn ra nụ cười, chỉ là cười lên trông còn khó coi hơn khóc: “Vài ngày trước, bên trên phái xuống một nhân vật lớn, Dạ Quân đại nhân không thoát thân nổi. Miếng ngọc bội màu trắng kia cũng coi là ngọc thượng hạng, ở chỗ của ngài, ít nhất cũng phải vài chục tỷ, nhưng ở chỗ Dạ Quân, cũng đúng là không đáng tiền, chỉ là nó có ý nghĩa quan trọng với Dạ Quân, bị ngài đập như vậy, tôi nói này, bà cô tổ, ngài nhận lỗi với Dạ Quân thì tốt hơn, cứ chống đối, ngài sẽ không có quả ngọt ăn đâu.”

Wow, vậy mà miếng ngọc bội trắng Tường Long ấy lại đáng hàng chục tỷ, há chẳng phải tôi phát tài rồi sao? Nghĩ tới nó đã vỡ thành từng mảnh vụn, tôi hối hận vô cùng, không phải hối hận chọc giận tên chết tiệt kia, mà là hối hận đã lãng phí miếng ngọc bội giá trị liên thành đó.

“Chịu thua? Chịu thua cái gì chứ? Lẽ nào muốn tôi cắt cổ tay tự sát, sau đó xuống địa phủ tìm anh ta khóc lóc kể lể sao?” Tôi tức giận, xanh mặt lườm Hắc vô thường, khua khua tay: “Bỏ đi, chờ anh ta tới rồi nói tiếp, dù sao cũng vỡ rồi, cũng không ngại thêm một đoạn thời gian nữa.”

Hắc vô thường nhìn Bạch vô thường, lập tức nhíu mày nói: “Thất nương nương, ngài đừng nghĩ không thông, ngài có lời gì cứ nói với thuộc hạ, tôi thay ngài truyền lời là được.”

Hay đó, Hắc Bạch vô thường khiến người khác nghe tên đã sợ mất mật, vậy mà lại có công dụng truyền âm như này: “Được rồi, tôi nhận sai còn chưa được sao? Lần này tôi có chút kích động, anh bảo anh ta đưa tôi thêm một miếng nữa, tôi đảm bảo sẽ cung phụng nó như cung phụng Bồ Tát, tuyệt đối không ném nữa. Nếu anh ta không yên tâm, đưa thêm vài cái cũng được. Đó, tôi tuyệt đối không phải tham tài, hai người các anh biết con người tôi dễ kích động, đúng không? Hihihi!”

“Thất nương nương yên tâm, lời này, tôi nhất định sẽ truyền lại, Dạ Quân nghe được, không chừng sẽ không tức giận nữa.”

Hắc vô thường nói đi liền đi, tôi còn chưa kịp hỏi vị nhân vật lớn mới đến kia là ai. Tên chết tiệt không phải là Vương của Quỷ giới sao, sao lại còn cấp trên nữa chứ? Không biết là thần thánh phương nào, vậy mà còn có thể áp chế cái tên chết tiệt kia.

Nói một hồi, ông ba và Trần Tú Tài đã bố trí xong trận pháp, bà nội đuổi tôi vào phòng, không cho tôi ra ngoài hóng hớt.

Tôi muốn xem đến cùng, nhưng bà nội sống chết cũng không cho, tôi chỉ đàng nghe theo, nhớ tới ông nội mấy người đều là người thân của tôi, cuối cùng lại rơi vào cảnh này, trong lòng liền buồn rầu.

Bạch vô thường trầm mặc đứng bên cạnh tôi, tôi liếc nhìn cậu ta, càng nhìn càng thấy là một mỹ nhân bại hoại, trong lòng buồn bực, cũng không có tâm tình chọc cậu ta, liền nằm ngây ngốc trên giường.

Hắc vô thường hơn 9 giờ mới quay lại, sắc mặt không dễ coi.

“Tên chết tiệt nói gì rồi?”

Hắc Bạch trừng mắt nhìn tôi, tôi bị họ nhìn có chút hết hồn hết vía, vội vàng sửa lời: “Ách, tôi là nói, Dạ Quân đại nhân nhà các anh nói gì rồi?”

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK