Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 11: PHU NHÂN BẠC TÌNH BẠC NGHĨA




CHƯƠNG 11: PHU NHÂN BẠC TÌNH BẠC NGHĨA

Hắc vô thường thấy Bạch vô thường đứng im, tiến lên đạp một cái, suýt chút nữa làm anh ta té lên trên đất.

Bạch vô thường hơi sửng sốt, rồi phản ứng lại ngay, lập tức ngồi xổm người xuống, dùng sức vỗ sau cổ bà nội tôi, một luồng khói xanh bay ra, biến ảo ra thành hình người, đây chính là "linh hồn".

Cùng lúc đó, Hắc vô thường cũng dùng cách như vậy đánh về phía người bị xích sắt trói lại, sau khi thả "linh hồn" của bọn họ ra, Bạch vô thường thổi một hơi vào ba hồn bảy vía, sương trắng bao lấy linh hồn rơi vào trong tay Bạch vô thường.

Lúc này, tôi mới để ý tới, thì ra thứ xích sắt trói lại là hồn phách của bà nội cả, chỉ là do dáng vẻ hơi lộn xộn nên trong chốc lát tôi mới không nhận ra.

Trong sương trắng, ba hồn bảy vía hợp hai thành một, Hắc Bạch vô thường mang theo linh hồn và thi thể bà nội biến mất trước mắt tôi.

Nhìn không ra là lão già đáng ghét còn thật sự có chút bản lĩnh như vậy, vậy mà để Hắc Bạch vô thường chạy trốn hèn nhát như thế, xem ra sau này còn phải dựa vào anh ta tới ứng phó chuyện trong thôn.

"Ừm, chuyện này... A, thôn cách phía trước không xa lắm, ông làm người tốt thì làm chuyện tốt tới cùng đi, đưa tôi về nhà nhé!"

Hỗn loạn đã qua, bên trong ngọn núi này yên tĩnh như chết vậy, tiếp theo còn phải đi thêm một đoạn đường núi, bảo tôi đi một mình, e rằng trở về là chết mất.

Lão già đáng ghét tựa như chẳng nghe thấy, bỏ qua tôi, đi về một hướng khác.

Thật là vô tình! Tôi dậm chân một cái, vì chuyện sau này, tôi đuổi theo.

"Lão già đáng ghét! Nói thế nào thì chúng ta cũng coi là từng làm chuyện vợ chồng với nhau, ông không nể mặt tôi thì cũng phải nể mặt thứ trong bụng tôi chứ, có phải nên đưa tôi về nhà không hả? Tôi chết cũng không quan trọng gì, chỉ có điều thứ gì đó trong bụng tôi..."

Một giây sau, cổ của tôi bị anh ta bóp lấy rất mạnh, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên vẻ tức giận: "Còn dám dùng cái chết uy hiếp ta thì ta sẽ làm cô chết luôn."

Tôi muốn chửi móa nó thật đấy, nói trở mặt là trở mặt, ngay cả đánh lại cũng không cho.

Cổ tôi bị bóp chặt tới mức không thở nổi thì anh ta mới buông lỏng ta ra. Tôi cố gắng hít thở không khí mới, thật đáng sợ, vừa rồi anh ta muốn giết tôi thật đấy, sau này thật sự không thể nói lung tung nữa đâu, nếu không thì khó mà giữ được cái mạng nhỏ này.

"Ta rất già à? Sau này gọi ta là phu quân."

Cái gì? Phu quân?

Tôi vẫn còn chìm trong nỗi khiếp sợ vừa nãy chưa kịp phản ứng lại, sao chủ đề đã nhảy sang việc xưng hô rồi? Bảo tôi gọi anh là chồng á, mơ đẹp đấy, vừa rồi ai muốn giết tôi ấy nhỉ, gọi anh là chồng, mất mặt cỡ nào chứ!

"Hi hi, cùng lắm thì sau này tôi không kêu như vậy nữa, như thế thì anh có chịu đưa tôi về không?"

Tên người chết nhìn tôi như thế, cũng không lên tiếng, đi về phía thôn.

Rõ ràng chỉ cần "vèo" một cái là có thể bay về trong thôn, vậy mà nhất định phải dẫn tôi đi đường, tôi bị giày vò tới mức chẳng còn chút hơi sức nào, cũng không biết thông cảm tôi, mang theo tôi bay trở về.

Bay trở về, cũng nên nghĩ lại một tí, anh ta có thể đưa tôi về thôn là tôi đã rất biết ơn rồi.

"Bà nội cả bị thu hồn, ông nội tôi làm sao bây giờ? Ông tôi bị bà nội cả bẻ gãy cổ, kiếp sau..." Nghĩ đến chuyện ông nội vì tôi mà ngay cả cuộc sống yên ổn cũng không có, không nhịn được có chút đau lòng.

"Trước đó đều là dọa cô thôi, linh hồn của ông ấy đã được mang tới Địa phủ từ tối qua rồi. Nơi này không có kinh khủng như cô nghĩ đâu, bình thường người già tốt bụng như ông ấy đều sẽ trực tiếp đưa đi đầu thai, đến nay chưa đi còn không phải đều vì cô ư."

"Thật à?"

Tên người chết gật đầu, nhìn bóng lưng cao lớn kia, dường như tôi có chút sùng bái anh ta.

"Bây giờ, tâm nguyện ông ấy đã hoàn thành, chỉ còn thiếu một thân thể đầu thai. Tôi đã làm phép giúp ông ấy giữ thi thể để khỏi bị chó hoang gặm nuốt, chờ cô về nhà, mời người đến nhặt xác rồi chôn cất là được."

Tôi tin tưởng anh ta không chút nghi ngờ, nhưng nghĩ tới cảnh ông tôi chết thảm kia, tôi cũng không nhịn được khóc ra tiếng. Có thể nói, ông nội là người đối với tôi tốt nhất, ông bảo vệ tui khắp nơi, không để tôi bị người khác chê cười, cho tôi sự bảo hộ lớn nhất, bây giờ ông tôi mất rồi, còn gãy mất đầu vì tôi nữa, phần ân tình này, cả đời này tôi khó mà quên được.

Đi tới bên người ông tôi, đặt đầu lâu ở bên cạnh, quỳ xuống khấu đầu lạy tạ. Lặng lẽ cầu khấn trong lòng, hy vọng ông nội có thể đầu thai vào một gia đình tốt.

"Mạng của tôi là do ông tôi cứu, tôi nhất định sẽ sống thật tốt, tuyệt đối sẽ không phụ nỗi khổ tâm của ông."

Tên người chết đẩy tôi ra, nói: "Tránh ra, cản đường ta đấy."

Thô lỗ, vô lễ, tự đại... Ngoại trừ có chút bản lĩnh có chút vừa mắt,thì không còn chỗ nào ra hồn cả.

Tôi bĩu môi đứng sang một bên, chỉ thấy anh ta giơ tay, ngón cái và ngón giữa chụp lại để trên ngón áp út, sau khi làm ra động tác tay kỳ lạ, một vệt sáng màu máu bay vào thi thể ông tôi. Không biết lão già đó lẩm bẩm cái gì, vệt sáng tạo thành một bức tường vô hình rỗi bỗng nhiên biến mất.

Tôi vừa đi vừa khóc, nghĩ tới chuyện sau này sẽ không còn được gặp lại ông tôi nữa, nước mắt cứ rơi hoài không ngừng được.

"Khóc đủ chưa, ngang ngược!" Anh ta bị tôi khóc phiền, quay đầu gào với tôi một câu.

Tôi cắn môi, nhìn anh ta chằm chằm: "Chưa đủ."

Mình đã đủ thảm, không tính chân đau, còn chính mắt thấy người thân tàn sát lẫn nhau mà chết, xung quanh toàn là người chết, tôi còn có thể đứng đã đủ kiên cường, nếu đổi thành người khác chỉ sợ đã sớm suy sụp rồi đấy! Đến như thế rồi còn không cho người ta khóc, không biết nước mắt là cách trút hết buồn bực tốt nhất của phụ nữ à, quỷ vô tình, quỷ lạnh lùng, tôi cứ khóc đấy, khóc cho anh xem!

"Còn khóc? Khóc nữa thì em tự về đi!"

Xem ra lão già này giống như nghiêm túc đấy, tôi trợn to mắt nhìn anh ta, khóc lớn là không dám rồi, tôi thút thít hai lần, hai hàng nước mắt lăn xuống, lấy mu bàn tay lau sạch, vẫn cứ rơi xuống không ngừng được.

Không nhịn được, chính là không nhịn được thôi!

Có lẽ là dáng vẻ cố nén khóc của tôi làm anh ta có chút cảm thông, anh đi tới trước mặt tôi, bất đắc dĩ hỏi: "Nói đi! Rốt cuộc em muốn ta làm sao?"

"Sao Hắc Bạch vô thường không thu linh hồn của anh, tại sao bọn họ lại sợ anh?"

Cùng nhau đi suốt đoạn đường này, nhiều lần tôi muốn hỏi anh ta, anh ta tài đấy, nhưng lúc Hắc Bạch vô thường nhìn thấy anh ta họ vốn kinh hồn sợ hãi, có lý nào Vô Thường lại nhường quỷ nhỏ.

anh hừ một tiếng: "Đánh không lại, tất nhiên là sợ rồi!"

Được thôi, đây coi như cũng có lý! Mặc dù tôi mới mười tám, nhưng còn phân biệt được hai chữ có lý, nếu không muốn nói, tôi liền không hỏi, dù sao sau khi rời khỏi thôn, cũng đường ai nấy đi thôi, không cần thiết hỏi tới rõ như thế.

"Vậy ông nội tôi có thể đầu thai chuyển thế thật ư, có chọn được không, tôi muốn ông tôi vào được gia đình tốt? Còn nữa, bà nội cả sẽ thế nào? Có phải..."

"Bây giờ cô hết sợ tôi rồi? Nói nhảm nhiều thế à." Lão già đáng ghét bỗng dưng dừng bước lại, quay người trừng mắt tôi, hại tôi suýt chút nữa va phải.

"Bà ta muốn cô chết, cô còn nghĩ tới bà ta làm gì? Loại ác quỷ giống như bà ta, không đi tới mười tám tầng Địa ngục vài vòng thì cũng đừng nghĩ tới chuyện đầu thai!"

Mười tám tầng Địa ngục đấy, cái này tôi chưa từng thấy nhưng đã nghe vô số lần rồi! Khi còn bé không nghe lời, bà nội sẽ kể cho tôi nghe chuyện này, bây giờ nghĩ lại mà sợ muốn chết.

"Dù gì bà ấy cũng là bà nội cả, bà ấy đối với tôi như thế, cũng bởi vì con gái và cháu gái của bà ấy đều bị anh hại chết, tôi là người duy nhất của nhà họ Mạc làm chuyện này mà còn sống, bà ấy hận tôi cũng hợp tình hợp lý thôi."

Tôi nhẹ nhàng kéo lấy áo bào của anh ta, cẩn thận hỏi: "Anh tài như thế, Hắc Bạch vô thường đều sợ anh, nếu không anh đi nói với mấy người tai to mặt lớn như ông Diêm Vương, Quỷ Vương, Minh Vương, vân vân một chút, trừng phạt nhẹ chút là được rồi, đừng có coi đó là thật!"

Anh giơ hai ngón tay lên, tôi né về sau theo bản năng, không biết anh ta tính làm gì nữa.

"Nơi này, tôi nói không tính, mấy người có quy củ của mấy người, nơi này cũng có phép tắc của nơi này." Cuối cùng, giơ tay lên chỉ chọc nhẹ tôi rồi rụt về, tôi nghĩ lúc trước chắc chắn ta anh ta định tách đầu tôi ra xem bên trong đó chứa cái gì quá!

Mặc dù có chút thất vọng, nhưng anh ta nói cũng đúng, không thể bởi vì bà ấy là bà nội tôi liền có thể xử nhẹ, dù sao cũng làm chuyện trời đất không tha, chỉ là...

"Vì sao con gái nhà họ Mạc chúng tôi đều phải gả tới đây?"

Anh ta chắp hai tay sau lưng đứng ở đó, tôi không biết mình nói sai cái gì, chỉ thấy trên người anh ta truyền tới hơi thở giận dữ.

"Vì sao? Vậy thì phải hỏi nhà họ Mạc mấy người rồi."

"Cũng coi như tôi đã xxx với anh rồi, anh nói cho tôi không được ư?" Tôi nũng nịu túm lấy tay áo anh ta lay qua lay lại.

Anh hất tôi ra.

"Không cần lưỡi nữa ư?"

Câu uy hiếp này đủ hung ác, làm tôi im lặng ngay.

Đi khoảng mười phút, anh ta mang theo tôi tới cửa thôn, thấy trong thôn đèn đuốc sáng trưng, tôi kích động tới mức chả để ý gì nữa, bỏ anh ta lại, phóng vào trong thôn, chạy về nhà với tốc độ nhanh nhất.

Bốn năm, tôi lại về tới đây thêm lần nữa, không có thay đổi gì, vẫn là mùi hương quen thuộc ấy, cảnh vật quen thuộc, những con người thân quen.

"Tiểu Thất? Cô là Tiểu Thất ư?" Đi ngang qua một gia đình, một người phụ nữ đang rót nước trong sân nhìn tôi hỏi.

"Thím tư, là con, con về rồi." Tôi không có dừng bước lại, chỉ lễ phép phất tay với thím ấy.

Bị thím tư nhìn thấy, chưa tới một giờ tất cả người trong thôn sẽ đều biết tôi đã về thôi. Thím ấy là người nhiều chuyện nổi tiếng trong thôn chúng tôi, cả ngày chẳng có việc gì làm, cứ lắc bầu vú của mình đi dạo khắp nơi, không phải nói người nhà này chết, thì là con dâu nhà kia ngoại tình, nếu mà thật sự không có chủ đề nào để nói, đến chuyện gà trống đẻ trứng,... thím ấy cũng có thể bịa ra.

Chỉ bốn năm không thấy, thím ấy vẫn như thế, người đẹp hết thời vẫn không quên đi khoe hai đống thịt trắng toát trước ngực mình khắp nơi.

Đi vào cửa nhà, nhìn trong sân đang che đầy vải trắng, bỗng dưng tôi chẳng có dũng khí đi vào.

"Sao thế? Sợ ư?" Tiếng của anh ta kia vang lên từ sau lưng, thế nào tôi cũng không nghĩ tới anh ta sẽ theo tôi đi vào. Anh ta hừ lạnh một tiếng, đứng bên cạnh tôi, đè giọng xuống thấp, kề vào bên tai tôi nói: "Phu nhân bạc tình bạc nghĩa, phu quân cô đưa cô qua khỏi con đường hung hiểm tới đây, sao lại quên mất ân tình của phu quân này rồi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK