CHƯƠNG 17: TRỪNG PHẠT NHO NHỎ.
Cô nói đi là đi, quay ra đã không thấy người đâu.
Tôi nằm trên giường, trong đầu hiện lên thành trì Quỷ giới mà cô ấy miêu tả, không tin cho lắm. Vốn cho rằng có thể ngủ một giấc tử tế, ai ngờ, vừa nhắm mắt lại, lại thấy có tia gió lạnh thổi bên tai, một tiếng hừ lạnh, tôi giật nảy người từ trên giường xuống.
Biết ngay là tên người chết này sẽ không buông tha cho tôi dễ dàng như vậy mà. Lúc này, anh ta đã im hơi lặng tiếng mà đứng ở trước mặt tôi. Chợt nhớ tới ban nãy cô Hai vội vàng rời đi, hóa ra là do tên này, không biết anh ta đã nghe trộm được bao nhiêu.
Mặt quỷ đen sì, tâm trạng cũng không thể tốt nổi!
“Anh, anh đã nói sẽ buông tha cho tôi kia mà, không được nuốt lời!” Trực giác nói với tôi, bây giờ xuất hiện chính là con người thật, trên người anh ta toát ra hơi thở khác lạ, khiến cho tôi cảm thấy rét lạnh từ trong xương.
Anh ta đưa tay đẩy nhẹ tôi về giường: “Nói lại những lời ban nãy một lần nữa xem, nếu sống sót mà rời khỏi đây, em muốn làm cái gì hả?”
“Tôi không nói cái gì hết!” Da đầu tôi tê rần, tranh thủ lúc anh ta cúi người mà túm chăn quấn mình kín mít. Bây giờ tôi đang mặc váy ngủ, chỉ che được đến đùi, phía dưới hoàn toàn trần trụi, nếu tên cổ hủ này mà nhìn thấy thì tôi chết chắc.
“Vậy sao?” Tên người chết này chống ở hai bên tôi, sợi tóc rủ xuống làm cho mặt tôi ngứa ngứa.
“Thật mà, thật sự không nói gì cả! Mà anh đừng có lần nào cũng bất ngờ như vậy được không, dù sao cũng là Quỷ Vương, đừng có giống mấy thằng nhóc con, nếu để thuộc hạ nhìn thấy thì mất mặt quá!” Quả nhiên không thể nói xấu người khác lúc ban đêm, bây giờ liền bị quả báo.
Ngón tay của tên người chết khẽ ngoắc, cái chăn liền bay sang bên cạnh, tôi chỉ lo bị tốc váy, lại quên mất chuyện bị lộ quang cảnh trước ngực.
Đôi mắt đen tối lại, ngón tay lạnh như băng của anh ta đặt lên ngực tôi.
“Chờ đã! Nếu tôi chết, con cũng không sống được đâu!” Tôi nhắm chặt mắt lại mà kêu to.
“Vẫn nhớ rõ những gì bổn vương đã nói với em sao? Còn dám nói lung tung, sẽ cắn em!”
Tôi bị anh ta đè chặt, không thể động đậy nổi, mở mắt ra thì thấy mặt quỷ đen sì có thể hù chết người, dứt khoát nhắm mắt không nhìn, chuyện xấu không xem là được. “Đường đường là vương của Quỷ giới lại nuốt lời, đấy là cách hành xử của tiểu nhân. Á!”
Đôi môi bị che kín, đầu lưỡi linh hoạt chen vào khoang miệng tôi mà hoành hành. Không phải anh ta muốn XX với tôi xong mới xử lý tôi đấy chứ!
Anh hùng phải biết tránh cái thiệt trước mắt, cứ xoa dịu anh ta đã rồi tính sau.
“Cái, cái này, chúng ta nói chuyện tử tế đã, đến, đến cùng là anh muốn làm cái gì chứ, nói thẳng ra không được sao? Ông cứ như vậy, tôi sợ!” Tôi thừa nhận lần nào gặp anh ta tôi đều rất sợ hãi, tôi cũng thừa nhận tôi không dám cứng rắn trước mặt anh ta, thế nhưng, ai có gan mà ở chung một phòng với Quỷ vương mà vẫn có thể nói cười vui vẻ chứ hả!
Ngón tay lạnh băng dọc theo khuôn mặt mà đặt lên môi tôi, anh ta hít một hơi, cười nhẹ mà nói: “Ta đang làm chuyện ta muốn làm, em, im miệng.”
Chuyện anh ta muốn làm, chính là làm chuyện đó!
Hơi mơ hồ!
Tôi từ từ nhắm mắt lại, phát hiện miệng mình đã tròn như chữ O rồi, thầm nghĩ, biểu đạt trực tiếp như vậy có được không đấy?
Tên người chết kia không nói gì cả, tháo mặt nạ để sang bên cạnh, cúi người vùi mặt vào cổ tôi.
Đầu lưỡi lưu luyến mãi ở xương quai xanh của tôi, để lại từng vệt lạnh lẽo, ẩm ướt, lại chuyển sang bên kia.....
Ô ưm! Anh ta cắn tôi thật, hơi đau, nhưng không phải kiểu đau kia! Tôi tức giận mở mắt ra, móa nó chứ, đây là người thật à? À không, anh ta vốn không phải người, nhưng dáng dấp này cũng ngoài mức tưởng tượng rồi.
Đẹp thay một đôi mắt tà mị!
Tôi chưa từng nghĩ đến dưới tấm mặt nạ ấy sẽ gợi cảm, cuồng dã như vậy, một gương mặt có thể khiến người ta gào hét, đem dáng vẻ của anh ta cùng cái mặt nạ kia liên tưởng với nhau, thật sự là chênh lệch quá mức rồi, trái tim nhỏ bé của tôi có chút không chịu được mà nhảy loạn.
Tôi nhắm mắt theo bản năng, lại mở ra, mày kiếm như bay, mũi như đao khắc, môi mỏng khẽ nhếch, đôi mắt tràn ngập tà tính nhìn tôi chằm chằm.
“Tôi, tôi chết rồi à?”
“Xem ra dáng vẻ của phu quân đã hù dọa phu nhân rồi, ăn nói linh tinh, nếu không có sự trừng phạt nho nhỏ, phu nhân sẽ không nhớ rõ.”
Nói xong, anh ta liền gác chân trái của tôi lên vai, đồng thời đẩy người về phía tôi, lấp kín thân thể trống rỗng của tôi một cách triệt để.
Lúc bị xé rách tôi đau đến mức kêu ra tiếng, tôi giãy giụa túm chặt lấy cổ tay anh ta, khóe mắt chảy ra nước mắt.
“Thân thể của em, vẫn chặt như vậy.” Anh ta không động đậy, chỉ cúi người hôn nước mắt đọng trên mi tôi, hỏi nhỏ bên tai tôi: “Còn muốn kết hôn sinh con với người khác sao? Còn nghĩ đến chuyện rời xa phu phân sao?”
Tôi sợ hãi, lắc đầu với anh ta.
Quỷ vương Dạ Quân nhếch miệng, cho tôi một nét cười hài lòng, nâng tay vỗ bộ mông cong của tôi một phát: “Tin tưởng phu quân, nhất định sẽ cho em một đêm đẹp tuyệt diệu.”
Lời dẫn tà mị của anh ta khiến tôi không chịu nổi mà xấu hổ xoay mặt đi, không cách nào giải thích được tâm trạng lúc này, vừa hận lại vừa khát vọng.
“Nhìn ta!” Anh ta cử động eo chậm rãi, chờ tôi dần dần thả lỏng, đột nhiên tiến vào thật mạnh, hoàn tòan khiến tôi không thể nghĩ được gì khác ngoài anh ta.
Va chạm lúc nhanh lúc chậm, khi mạnh khi nhẹ khiến tôi khó lòng chống đỡ, tôi ngẩng đầu, cắn nhẹ môi, cố gắng đè nén không để bản thân phát ra tiếng rên rỉ, sợ người bên ngoài nghe được.
“Ta muốn em nhìn ta!”
Mệnh lệnh không cho phép kháng cự cất lên, tôi nghe lời mở mắt ra. Hồng nhan họa thủy, không chỉ mặt anh ta, mà còn có cơ bắp hoàn mỹ, cùng với sự kiêu ngạo của anh ta….
Một cái tiến vào dũng mãnh phá tan sự đè nén của tôi, khiến tôi hét chói tai.
Anh ta cười xấu xa, dựa vào bên tai tôi hỏi: “Phu nhân đối với hình dáng phu quân có vừa lòng hay không? Có nhìn được không? Không già cũng không xấu!”
Quá đáng!
Những chuyện sau đó tôi không nhớ quá rõ, tóm lại, anh ta là hoàn toàn là một tên quỷ háo sắc, không biết xấu hổ!
Sáng sớm, mẹ tôi đây cửa đi vào, tôi bị bà ấy đánh thức, túm chặt chăn trên người: “Mẹ, con chưa mặc quần áo đâu, mẹ ra ngoài trước đi.”
“Thì con mặc đi, mẹ đẻ con ra, ngày bé còn dọn phân dọn nước tiểu rồi rửa cả mông, có gì chưa thấy à?”
Chuyện này, lúc đấy tôi còn chưa biết gì mà! Không chịu nổi mẹ mình, tôi đành trốn trong chăn mặc xong quần áo, thấy bên ngoài không có ai liền hỏi: “Mấy người ông Ba ra sau núi rồi ạ?”
Mặt mẹ tôi lập tức trầm xuống: “Mẹ cảnh cáo con, chờ tìm được thi thể ông nội con, chúng ta dâng hương xong sẽ đi luôn.”
“Không được, con phải chờ ông nội mồ yên mả đẹp mới đi.” Vì tôi mà ông nội bị chặt đầu, nếu không thấy người iên ổn hạ táng, tôi sẽ không đi.
Mẹ tôi đóng cửa lại, quát khẽ: “Con gái ngốc, con cũng đã thấy chuyện tối qua, nghe mẹ đi, đừng đi theo làm ầm ĩ được không? Mẹ mong.... sao sự nhiên con lại bị phát ban?”
Mẹ tôi đang nói thì nhìn chằm chằm cổ tôi một lúc lâu, ánh mắt cũng dần thay đổi.
Tôi vội vàng lấy tay che cổ, ra vẻ mù mờ: “Sao lại phát ban, để con đi xem.” Chạy ra trước gương, tất cả dấu vết trên cổ đều do tên trứng thối kia để lại, từng vòng từng vòng một, thật sự tôi muốn chết quách đi cho xong: “Ô thật kìa, chắc là hôm qua ở trong rừng bị sâu cắn.”
Mẹ tôi là người từng trải, không biết có trót lọt không, đều do lão quỷ háo sắc kia, sáng sớm đã hại tim tôi bị loạn nhịp.
Mẹ tôi không mở miệng, quay người ra ngoài, lát sau bà ấy đem tiền vàng vào, đốt hương cắm ở bậc cửa, lẩm nhẩm niệm trong miệng một lúc lâu mới đốt tiền vàng.
Một người theo chủ nghĩa vô thần lại ở cửa bái thần, tôi nhìn mẹ mình như vậy mà trong lòng chua xót.
Chờ mẹ tôi hóa vàng xong, mặt trời đã lên cao vượt sào, bà ấy đẩy tôi ra ngoài bảo phơi nắng nhiều một chút để xua đen đủi, hiển nhiên là tin lời tôi, không nghĩ đến phương diện kia.
Mặt trời mùa hè vừa nóng vừa rát lại độc, nếu tôi nghe lời mẹ đi phơi nắng, chẳng cần chờ quỷ đến tìm, tôi đã chết vì mất nước rồi.
Tôi đang nghĩ phải khuyên bảo bà mẹ cố chấp của mình như thế nào thì ngoài sân vọng đến tiếng ồn ào.