Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 162:




Tôi mà biết có chuyện như vậy, ai còn rảnh quan tâm anh sống hay chết chứ! Thật sự là mình không tìm đường chết thì sẽ không chết, giờ thì hay rồi, giải quyết thế nào đây!

Tôi cắn môi giọng căm hận hỏi: "Còn không nghĩ cách nhanh đi!"

Vốn còn nghĩ lần làm ăn này làm rất trôi chảy, trước khi tên chết tiệt tỉnh lại tôi chạy về nhà sẽ không ai phát hiện ra. Bây giờ lại thêm cái chuyện này, nếu Trần Tú Tài không biết xử lý thì tôi sẽ xong luôn! Nếu tên chết tiệt biết tôi nhận đơn hàng một mình, còn gây biết tôi gây phiền phức cho mình, anh không mắng chết tôi mới lạ, làm không tốt còn phải chịu phạt đánh bằng gậy, mông nở hoa, đau khổ đến mức nào chứ!

Trần Tú Tài ngồi ngay ngắn trước mặt tôi, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cái này hả! Không dễ làm đâu! Tôi sợ người đàn ông nhà cô tìm tôi liều mạng."

Bây giờ tôi đã đau đến sắp chết rồi, anh ta còn nghĩ đến chuyện khác, tôi trợn trắng mắt với anh ta nói: "Liều mạng thì liều mạng thôi, dù sao hai ngươi gặp mặt chính là để liều mạng mà, còn sợ nhiều thêm lần này làm gì! Bây giờ, anh giúp tôi nhanh lên!"

Ngực bị đụng mấy lần, tôi khoanh tay co quắp người lại, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đau chết ngay lập tức vậy, tôi ngã ra trên mặt đất, không dám lộn xộn.

Tình trạng của Trần Tú Tài nhìn qua cũng không tốt hơn tôi bao nhiêu, anh ta đã đổ mồ hôi đầm đìa rồi: "Con nhóc, đây là do cô chủ động yêu cầu đó, đến lúc đó cô phải nói rõ trước mặt anh ta thay tôi, ngăn anh ta giết tôi mới được! Tôi không muốn cho Trần Dương kia ra ngoài, cũng không muốn cuối cùng lại biến thành anh ta, cô cần phải...."

Trần Tú Tài dừng lại, hình như anh ta cũng sắp không chịu nổi âm khí đang chuyển động qua lại trong cơ thể được nữa, bắt đầu thở hổn hển từng hơi từng hơi.

Không biết vì sao lời nói của anh ta lại bất đắc dĩ như thế, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất trong không khí vậy, giống như có một ngày tôi sẽ không còn được gặp lại một người giống như Trần Tú Tài nữa.

"Được được, tôi bảo đảm sẽ chặn không cho anh ấy giết anh."

Nhận được sự bảo đảm của tôi, Trần Tú Tài mới từ từ đi về phía tôi, khoảng cách chỉ có vài bước mà anh ta phải đi mấy phút mới tới trước mặt tôi, ngồi xuống bên cạnh tôi.

Trần Tú Tài nghỉ ngơi một lát rồi ngoắc ngoắc ngón tay nói với tôi: "Dựa sát lại đây một chút, tôi không có sức qua đó."

Dựa vào gần như vậy làm gì? Tôi nghi ngờ nhìn anh, trên người tôi bây giờ đã phủ kín hai đường đen đỏ kia rồi, nếu còn chạm vào anh nữa, không phải tôi sẽ trực tiếp treo luôn sao.

Tôi lắc đầu với Trần Tú Tài, kiên quyết hỏi: "Không muốn! Đầu tiên anh nói cho tôi biết đến gần anh để làm gì trước đi."

Trần Tú Tài cúi đầu cười khổ, dùng cằm chỉ chỉ ngọc bội màu trắng trong ngực tôi: "Người đàn ông của cô chết rồi hả? Im lặng như vậy không giống anh ta chút nào!"

"Anh mới chết ấy, toàn bộ khu của anh đều chết thì có! Anh ấy chỉ là tinh thần không được tốt, nên đi ngủ không được sao!" Miệng của tên này đúng là quá độc, có ai mở miệng ra là trù ẻo người ta chết như vậy đâu chứ!

"Tinh thần không tốt? Ha ha, tôi thấy anh ta ở lâu với cô nên cũng biến thành kẻ ngốc luôn rồi thì có, bị đạo sĩ kia tính kế, còn làm mình trở nên thê thảm như vậy nữa, tôi thấy khắp trời đất chắc cũng có mỗi anh ta thôi!"

Chuyện này giấu kín như vậy, sao anh ta lại biết?

Lời này tôi không thích nghe chút nào! Cho nên, tôi thẳng thừng nhìn chằm chằm Trần Tú Tài.

Tôi không biết kỹ năng dùng mắt giết người, nhưng vẫn khiến anh ta cảm thấy sợ hãi trong lòng. Anh ho khan hai tiếng nói: "Con nhóc kia, ánh mắt của cô thật là dọa người đó, cô còn muốn làm không?"

"Anh nói xem tôi phải làm gì? Sao anh lại chú ý lão già nhà tôi như vậy, anh có âm mưu gì với anh ấy, sao anh lại biết chuyện này?" Nói xong, tôi ngoài cười nhưng trong không cười hì hì với anh ta hai tiếng.

Trần Tú Tài thở ra một hơi, anh ta trắng mắt liếc tôi một cái: "Làm ơn, sau này đừng có cười giống như đứa ngốc thế được không? Làm tôi sợ muốn chết!"

Mẹ nó, tôi cho rằng nụ cười này sởn tóc gáy mà vào mắt tên này lại thành như tên ngốc vật, thế là có những ý gì đây, anh ta lại chế giễu tôi hết lần này đến lần khác sao?

Không đợi tôi mở miệng, Trần Tú Tài đã tiếp tục giải thích: "Tôi biết chuyện này cũng có gì là lạ đâu! Thật ra tên kia là đồ đệ của Trần Dương, ông ta làm rất nhiều chuyện xấu, tôi chỉ là thay trời hành đạo mà thôi."

Ồ, thì ra tên đạo sĩ thúi kia là do anh ta xử! Ông ta chỉ là đồ đệ của Trần Dương mà bản lĩnh đã không nhỏ rồi, vậy chẳng phải năng lực của sư phụ còn lớn hơn thế nữa sao, nếu nói như vậy, Trần Tú Tài cũng là một nhân vật độc ác rồi, sao tôi không nhìn ra được chút nào vậy?

Trong lòng khó mà tưởng tượng nổi, ánh mắt không ngừng xoay chuyển nhìn chằm chằm Trần Tú Tài, nhưng vẫn nghĩ không ra.

Trần Tú Tài nâng tay lên lắc lắc mấy cái trước mặt tôi, sau đó nói: "Con nhóc, cô muốn đợi Diệm Thiên Ngạo đến cứu mình, hay là muốn cứu mạng mình ngay lúc này?"

"Đương nhiên là bây giờ rồi, anh muốn tôi làm gì

Chẳng khác nào nói nhảm đâu chứ? Đương nhiên phải làm bây giờ rồi, đợi tên chết tiệt đến cứu tôi, tôi cũng đâu có ngốc!

Trần Tú Tài nói một chữ được, sau đó vươn tay đè gáy tôi, đưa mặt anh ta đến gần tôi.

Mẹ nó, đây là muốn ăn đậu hũ của tôi à?

Ban đầu tôi đã không muốn dựa sát vào anh ta rồi, sợ âm khí trên người anh ta truyền tới tay tới người tôi, bây giờ bị anh ta giữ chặt, trên người tôi lại không có sức không thể động đậy. Trốn cũng không thoát, tôi vội vàng giơ tay lên che miệng, lúc lòng bàn tay cảm nhận được cánh môi mềm mại của anh ta, phản ứng đầu tiên của tôi chính là tát anh ta một cái: "Dê xồm!"

Trần Tú Tài che mặt, vẻ mặt uất ức cắn môi, giống như bị bắt nạt trừng mắt nhìn tôi:"Cô đánh tôi làm gì? Là cô kêu tôi nghĩ cách mà, ngoài dùng miệng hút âm khí trong người cô ra còn có cách gì khác nữa đâu? Hơn nữa, dê xồm cũng phải xem đối tượng đấy, chỉ dựa vào cái dáng vẻ này của cô, tôi thật sự không xuống tay được đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK