CHƯƠNG 497: XEM PHONG THỦY
Khi chúng tôi kiểm tra thì trong khoảng thời gian này, đột nhiên không có án mạng nào giống như vậy, thật giống như việc chúng tôi truy tìm bị đối phương biết, sau đó cũng không gây án giống như hoàn toàn biến mất.
Thiên Hựu phái thuộc hạ tiếp tục tra tìm ở nhân gian, còn thằng bé thì tìm ở Sinh Tử Bộ đây là cách nhanh chóng đơn giản nhất để tìm, bởi vì không biết rõ ai là người có cơ thể Thuần Dương, cho nên chỉ có thể tìm theo ngày sinh, ở nhân gian người sinh vào ngày chín tháng chín rất nhiều, cho nên cũng không dễ tìm như vậy.
Mà gần đây lại không hề xảy ra án mạng nào giống như vậy, cho nên cũng không tra được manh mối khác, Thiên Hựu rất vất vả mới tìm ra được những cô gái trẻ tuổi sinh ngày chín tháng chín, nhưng lại gặp phải vấn để khó giải quyết tiếp theo, đó chính là rất khó để xác định trong đó người nào mới có cơ thể 'Thuần Dương', chỉ có thể đi kiểm chứng từng người.
Nhưng sau khi kiểm chứng từng người, vậy mà lại không có người nào là 'cơ thể Thuần Dương', cho nên dù biết hung thủ sắp gây án cũng không biết hắn ta sẽ tìm ai tiếp theo, cũng rất khó tìm được hắn ta.
Cho nên bây giờ chỉ có thể chờ đợi đối phương lộ ra sơ hở, không phải chúng tôi không có cách nào phát triển tiếp nữa, do Thiên Hựu chỉ có thể ngẫu nhiên tới nhân gian, cho nên tôi không thể tìm cơ hội tới nhân gian đi dạo, khi chuyện phát sinh tôi cũng có thể mau chóng phát hiện.
Nhưng không nghĩ tới từ sau đó hung thủ vẫn chưa từng xuất hiện, cũng luôn không có phát sinh sự việc giống như vậy.
Ngược lại là tôi, trong khoảng thời gian này lại phát sinh một chút việc, ăn no rồi không có chuyện gì làm, nên đi theo Trần Tú Tài ra ngoài tìm chết.
Anh ta thường để tiểu đồ đệ để ở nhà một mình ra ngoài, dù sao anh ta cũng có liên quan với người chết, đứa bé quá nhỏ không thích hợp mang theo.
Trong lúc này xảy ra một việc, ngay lúc tôi và Trần Tú Tài đang xem phong thủy cho một gia đình.
Gia đình này chuyển vào nhà mới cũng đã được ba năm, nhưng trong ba năm này lại bệnh tật liên miên lại thêm vài tai họa nhỏ, cho nên lo lắng phong thuỷ của căn nhà không tốt, gọi người đến xem.
Khu phố này nhìn cũng không tệ lắm, căn nhà này ở tầng thứ mười tám, Trần Tú Tài xem xét một chút, chủ nhà là nam tên Lâm Phong ngồi trên ghế sofa ở phòng khách trong lòng ôm con gái ba tuổi, không nhìn thấy bóng dáng vợ anh ta đâu.
Tôi ngồi ở trên ghế sofa không nói gì, dù sao tôi chỉ là tới cho đủ số, không muốn bị người khác chú ý cho nên tôi ăn mặc rất bình thường.
Chủ nhà Lâm Phong nói với con gái ba tuổi của mình: "Mạch Mạch, tại sao không chào khách vậy, chào chị đi." Cũng vì tôi thích trẻ con, với lại lúc đó tôi thật sự muốn đùa cô bé, đột nhiên đứa bé kia nhếch lông mày liếc tôi một cái nói: "Con đã gặp cô ấy ở một chỗ trời đầy mây, cô ấy không phải chị!"
Tôi hóa đá trong nháy mắt, cô bé nói một chỗ trời đầy mây, vì sao tôi lại không có ấn tượng gì, tình huống như thế nào vậy?
Nam chủ nhà kinh ngạc nói: "Con gặp chị này ở chỗ trời đầy mây nào? Sao con lại không lễ phép như vậy, ba dạy con thế nào, dù đã gặp rồi cũng phải chào chị chứ?"
Cô bé sợ hãi nói: "Người khác đều sợ hãi bảo cô ấy là quỷ..."
Thần kinh của tôi kéo căng trong nháy mắt, cô bé này không phải quỷ hồn, cũng không có bất kỳ cái gì khác thường, nhưng vì sao lại dùng giọng điệu của một đứa bé nói từng gặp tôi.
Nam chủ nhà vội vàng cười giảng hoà: "Đứa nhỏ này nói bừa thôi, xin đừng để ý."
Tôi giả vờ không để ý nói: "Không sao, cô bé vẫn còn nhỏ..."
Đúng lúc Trần Tú Tài cũng đi xem một vòng trở về, nam chủ nhà Lâm Phong vội vàng hỏi: "Phong thuỷ căn nhà này có vấn đề gì không ngài Lý?"
Trần Tú Tài nghiêm mặt nói: "Thật ra vấn đề không chỉ đơn thuần do căn nhà này, mà bởi vì người sống ở trong căn nhà này. Bản thân căn nhà này ở số tầng cũng không tốt, tầng thứ mười tám, nghe qua giống với mười tám tầng Địa Ngục, vừa hay xung khắc với bát tự của người trong nhà, cho nên nhà anh không thể ở chỗ này nữa, cứ tiếp tục ở đây sẽ không có kết quả tốt, nếu thế hệ sau không lầm đường lạc lối, thì chính là người lớn trong nhà sau khi chết sẽ không được yên ổn. Kết quả sẽ muôn đời muôn kiếp không trở mình được."
Trần Tú Tài rất hiểu phong thuỷ, nghe anh ta nói như thế này, nam chủ nhà bị dọa đến mức rất lâu vẫn không nói ra được nửa câu.
Vừa ra khỏi gia đình này, Trần Tú Tài lại cười đùa: "Xảy ra chuyện gì rồi? Mặt nặng như vậy muốn hù dọa ai đây?"
Tôi cho anh ta một cái liếc mắt, sau đó nói: "Vừa rồi đứa bé của gia đình kia, vậy mà nói từng gặp tôi ở chỗ trời đầy mây, còn biết tôi là quỷ, rốt cuộc là có chuyện gì? Cô bé kia rất bình thường mà..."
Trần Tú Tài suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có lẽ thật sự cô bé đã gặp cô."
Tôi ghét bỏ nhìn anh ta: "Anh đừng nói bừa nữa, tôi không hề tới nhân gian nên cô bé không có khả năng từng gặp tôi, chẳng lẽ cô bé gặp tôi ở Minh giới à?"
Anh ta nghiêm túc nói: "Không có gì kỳ lạ cả, không phải ở Minh giới trời đầy mây sao? Canh Mạnh bà không thể khiến cho người ta hoàn toàn quên hết chuyện trước kia, ít nhiều cũng vẫn còn sót lại vài ký ức không ổn định. Sau khi chuyển thế nhất là thời kỳ nhi đồng, sau này lớn sẽ quên. Có lẽ trước khi chuyển thế đứa nhỏ này thật sự từng gặp cô, huống chi trẻ nhỏ vừa ra đời lại chuyển thế từ Âm phủ, có thể trông thấy một vài thứ người trưởng thành không nhìn thấy."
"Đơn giản mà nói, vì sao trẻ nhỏ vừa ra đời lại hay vô thức cười một mình, nói không chừng là bởi vì bị cô hồn dã quỷ tốt hay người thân qua đời đi ngang qua chọc cười, bởi vì chỉ có trẻ nhỏ mới có thể nhìn thấy được."
Nghe anh ta nói thế tôi cũng yên tâm hơn, hóa ra không phải đứa bé có vấn đề.
Đột nhiên tôi nhớ tới, Lệ Húc đã mất tích hơn ba năm, đứa bé kia vừa đúng lại là ba tuổi, còn biết tôi là quỷ. Mặc dù đã trôi qua lâu như vậy, nhưng giống như mới phát sinh ngày hôm qua, tác động khiến trong lòng tôi khiếp sợ không thôi.
"Đừng nghĩ nữa, chẳng lẽ vị kia nhà cô không tức giận đối với việc cô thường xuyên chạy tới nhân gian sao? Mau trở về đi thôi, ở nhân gian đã có tôi đây, tôi cảm thấy mấy năm nay cô thay đổi rất nhiều, không thích cười như trước kia nữa, không nên đem tất cả trách nhiệm đều đặt vào trên người mình, sau đó ép chết chính mình. Chỉ cần Lệ Húc không chết thì nhất định sẽ trở về, không nên đem bản thân hành hạ tới chết như vậy. Với lại người hút dương khí người khác kia không nhất định có quan hệ với người áo đen."
Tôi biết Trần Tú Tài nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi, cho nên mới nói với tôi những lời này. Tôi chưa từng nói với anh ta nhưng vẫn bị anh ta nhìn ra, tôi vẫn luôn tích cực tra chuyện này như vậy chính là hi vọng có liên quan đến người áo đen.
Tôi miễn cưỡng cho anh ta một nụ cười: "Từ khi nào anh bắt đầu hiểu tôi như vậy?" Một lát sau anh ta mới nói: "Tôi cảm thấy trước giờ tôi vẫn luôn hiểu cô rất rõ, giống như tôi hiểu rất rõ Mạc Thất ở thôn Hạ năm đó."
Không vì bất kỳ lý do gì, tôi bị ánh mắt bình tĩnh của anh ta làm cho cảm động, thậm chí là biết ơn. Đầu tiên do vô cớ mà chúng tôi liên quan với nhau, cho đến tận bây giờ anh ta vẫn không hề rời bỏ tôi.