CHƯƠNG 43: ĐÁNH LÀ THƯƠNG, MẮNG LÀ YÊU
Nói thật, cảm giác bị anh trêu đùa bâng quơ như vậy không thoải mái, có một chút hứng tình, lại có một chút xíu thẹn thùng, có chút chút mong đợi, hy vọng anh có thể đi sâu vào chút nữa, vừa sợ lát nữa anh làm mạnh quá, ôi trời, tóm lại chính là không nói rõ ràng được đây là loại tình cảm gì nữa, nói chung là không ghét.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Sức nặng đè trên người tôi đã nhẹ hơn một chút rồi, tôi từ trong cõi thần tiên tỉnh lại rồi nhìn anh, trên mặt đã đỏ ửng nóng bừng. "Anh mà cũng có lúc uống say sao? Không phải ngàn ly không say à?"
Tên chết tiệt tay chống đầu rồi cười ha ha nhìn tôi: "Trông ta giống người uống say lắm sao?"
Tôi không tin, cho nên tôi đã làm một chuyện rất kích động, chính là thưởng cho anh một cái tát, người uống say hẳn sẽ không nhớ cái tát này, tôi đánh không mạnh, da mặt anh dày như vậy chắc sẽ không đau, hơn nữa nhìn anh cười ngu như vậy thì quá nửa là đã uống say. Chỉ có người say rượu mới nói mình không say.
Tên chết tiệt nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt sắc bén, biểu cảm lại càng nghiêm túc đáng sợ, hình như an không giống người say!
"Đừng tức giận, tôi chỉ muốn biết anh có say hay không thôi, thật sự không phải là cố ý!"
Tên chết tiệt trơ tráo không cười đưa tay ra, tôi cho là anh muốn đánh tôi nên vội vàng ôm lấy mặt, kết quả là trên bụng của tôi mát rười rượi, anh đã vén vạt áo, ngón tay nhảy múa lia lịa trên bụng tôi, tôi tránh né sự bỡn cợt của anh theo bản năng nhưng vẫn không tránh được những ngón tay quỷ quái đó.
Tôi không phục nhìn anh, tại sao mỗi lần tôi đều là người bị ức hiếp, tôi trợn tròn mắt nhìn, co chân lại đè lên bụng anh.
Tên chết tiệt khẽ cười, cứ như là đã chờ sẵn chiêu này của tôi rồi vậy, anh bấu vào chân tôi rồi tinh quái cười khặc khặc: "Vi phu biết, em đánh vào chỗ này bề ngoài có vẻ đau nhưng thật ra là đánh yêu, phu nhân đánh càng mạnh chứng tỏ là càng yêu ta, làm sao ta có thể trách em được, chỉ là không biết phu nhân có thể chịu nổi “tình yêu” của vi phu không đây!"
Tôi cắn môi, tên này không biết xấu hổ, mới mấy ngày không gặp miệng lưỡi trêu ghẹo lại càng lưu loát. Rõ ràng những lời chúng tôi đã nói đã áp chế tôi, nhưng so về sức thì tôi tuyệt đối không phải là đối thủ, so với tài ăn nói, thôi bỏ đi, tôi ăn nói vụng về, không thể làm gì khác hơn ngoài việc giết người bằng ánh mắt, nhưng hiệu quả cũng chả tốt là mấy. Tên chết tiệt căn bản không quan tâm, tôi chỉ có thể thầm kêu khổ trong lòng, hy vọng bão táp có tới cũng đừng mãnh liệt quá.
Nhưng thượng đế không nghe thấy cầu xin của tôi, tên ma quỷ này hôm nay lại đòi hỏi nhiều hơn, vào sâu hơn so với mọi lần, đã có mấy lần tôi được anh kéo về từ bờ vực ngất ngây, cho đến khi anh tự mình xuất ra, khiến tôi lên đỉnh, mới buông tôi ra rồi nằm ở trên người tôi thở hổn hển.
Giờ khắc này, tôi cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi rã rời, trái tim đập loạn thình thịch, hơi thở đứt quãng nên tôi chỉ có thể há miệng thở hổn hển. Khi tôi bình phục trở lại thì phát hiện anh đang nằm trên người tôi không nhúc nhích, tựa hồ đã ngủ.
Đúng là bắn súng không nhận người mà, sướng xong rồi thì không thèm thu dọn tàn cuộc gì cả, biết đánh là thương mắng là yêu mà không biết rằng làm xong phải thay phụ nữ dọn dẹp sao?
Tôi bực mình đẩy anh vào góc giường rồi xoa bóp cái eo đang đau nhức của mình, sau đó đổi sang tư thế nằm nghiêng thoải mái hơn.
Tối nay hơi có cảm giác rằng mình bị cưỡng ép, mẹ, bên cạnh có tận mười một bà vợ, tai sao không làm cho anh thoải mái mà để cho anh ta hăng hái như vậy chứ, bộ kiếp trước anh là ngựa sao?
Phụt! Khạc ra một hơi, tôi chợt phát hiện có mùi vị sai sai, vừa rồi tôi đã ghen phải không? Á, làm sao có thể chứ? Tôi là sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn cơ mà, làm sao có thể so sánh với những cô nàng xinh đẹp đó chứ.
A!!!
Bên ngoài có một tiếng kêu thê lương truyền vào, âm thanh kéo dài không ngừng như thể muốn xuyên thủng cả bầu trời khiến người ta rợn cả tóc gáy!
Tôi bật ngồi dậy, muốn chạy ra ngoài xem thử chính xác là gì nhưng bị tên chết tiệt đang ở phía sau kéo lại, anh ôm chặt tôi vào ngực rồi uể oải nói: "Ngủ đi, đó đều là ảo tưởng mà thôi, đợi em tỉnh ngủ, mọi thứ sẽ qua hết."
"Có thật không?"
Tên chết tiệt không phản ứng gì nữa, tôi không thể làm gì khác hơn là bán tín bán nghi rồi nhắm mắt ngủ, nhưng mà động tĩnh bên ngoài quá lớn, giống như bách quỷ dạ hành đang đi ngang qua thôn vậy, âm thanh kì quái rục rịch, xì xào cứ vang lên không ngớt.
Tôi thức cùng với tiếng quỷ kêu liên tục mãi cho đến khi gà gáy mới mơ mơ màng màng thiếp đi, tiếng lũ quỷ kêu gào tựa như tan biến theo gió, biến mất không còn chút dấu vết.
Đây là lần mà tôi cảm giác rằng mình được ngủ một giấc thật sự, lúc tôi tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao ba sào, tên chết tiệt đã rời đi.
Tôi vẫn còn đang ngỡ ngàng ngồi trên giường mặc áo vào, sau đó nhảy xuống giường chạy ra ngoài.
Oa, mặt trời này đúng là cố ý làm khó dễ người khác, nắng chói chang trên đỉnh đầu, cháy khô người, mắt nổ đom đóm mở không ra.
Cách đó không xa có tiếng khóc la truyền tới nghe như thể có ai đó đang khóc tang, tôi đứng ở trong sân, chốc lát sau liền có mấy người mặc đồ tang lướt qua trước mắt tôi.
Tôi đang tò mò thì ông ba từ phía sau đi tới: "Chẳng phải đã kết thúc rồi sao? Tại sao lại có người chết?"
Ông ba chắp hai tay sau lưng ừ một tiếng: "Oan có đầu nợ có chủ, đâu phải là không báo trước đâu, bây giờ đã biết thì có gì không hay? Còn cháu thì sao, đi ra ngoài lâu như vậy, nhắm đủ sức thi đậu kỳ thi tuyển sinh đại học không đấy?"
Nghe ông ba nói như vậy, tôi mới thật sự buông gánh nặng trong lòng xuống. Thi đại học khó mà nói trước được, khoảng thời gian này có quá nhiều chuyện xảy ra, làm gì còn tâm trí lo chuyện thi cử, bây giờ nguy cơ trong thôn đã qua rồi, tôi cũng nên trở về cuộc sống bình thường thôi. "Còn một khoảng thời gian nữa mới đến kỳ thi, học hành chăm chỉ thì chắc là không có vấn đề."
Ông ba vỗ vỗ lên vai tôi, rồi lấy từ trong túi ra một món đồ đưa cho tôi. "Cầm đi, Dạ Quân đại nhân kêu ông chuyển cho cháu."
Ồ? Khối ngọc trắng hình rồng may mắn! Đây không phải là khối ngọc trắng mà tôi đã làm bể sao? Tại sao vẫn còn nguyên vẹn không tổn hao gì hết vậy, ngay cả một vết nứt cũng không có nữa.
Tôi kinh ngạc lật khối ngọc trắng qua lại để xem xét, sau khi chắc chắn nó chính là khối ngọc đó thì tôi không kềm nén được nữa liền bật cười. Wao, thứ này trên thị trường có giá ít nhất cũng phải 3 tỷ, chỉ cần đưa tay ra là tôi liền trở thành tỷ phú rồi sao!
Tôi lúc này hớn hở ra mặt, trong lòng đang nghĩ gì đều hiện rõ trên mặt, Ông ba liếc tôi nhàn nhạt nói: "Tín vật này cháu đã cầm lấy, hiện tại thượng tôn đại nhân muốn ở lại dương thế tu hành, cháu đừng quăng bể hay làm mất đấy!"
Tôi chỉ vào khối ngọc trắng, nháy mắt với ông ba mấy cái, ông gật đầu rồi thận trọng nói: "Không sai, bây giờ thượng tôn đại nhân đang ở trong khối ngọc trắng này."
Hay lắm!
Ông ba hắt chậu nước lạnh này rất đúng lúc, dập tắt niềm hạnh phúc sắp trở thành tỷ phú của tôi.
Lắc lắc khối ngọc trắng hình rồng may mắn dưới ánh mặt trời, nó trong suốt hoàn toàn không nhìn ra có người bên trong! Thôi bỏ đi, nếu tôi có thật sự muốn bán cũng chưa chắc có thể tìm được người chịu mua, vẫn nên giữ lại thì hơn! Lỡ như tên chết tiệt thật sự ở bên trong, nể mặt anh đã cứu tôi, tôi sẽ yên ổn đối xử tử tế với khối ngọc trắng này.
Tìm một sợi dây đỏ, kết thành dây xỏ qua khối ngọc trắng, đeo vào cổ rồi soi gương, thấy cũng không tệ lắm. Màu sắc của khối ngọc trắng lại càng làm tôn lên màu da thịt trắng như tuyết của tôi, khối ngọc áp vào làn da lành lạnh, rất thoải mái.
Ông ba nói, sức khỏe của ba tôi cần phải tĩnh dưỡng thêm, không chịu nổi đường xá xa xôi, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn ngoài việc đi về trước. Sau khi ăn cơm xong, tôi thu dọn đồ đạc rồi lập tức sang phòng của ba, muốn thăm ông ấy trước.
Tinh thần của ba đã đỡ hơn, sắc mặt cũng tốt hơn trước nhiều, đã có thể trò chuyện trao đổi, ông nắm lấy tay tôi, dặn dò tôi trở về phải nghe lời, an ủi mẹ, đều là những căn dặn vì không an tâm chuyện ở nhà, tôi nghe vậy thì cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
Thật ra thì ba cũng không phải là loại người thích hứa hẹn, tính cách của ông ấy cũng rất mạnh mẽ, chỉ là bởi vì quá quan tâm đến mẹ tôi nên mới có thể nhẫn nhịn mọi lúc mọi nơi, tôi biết ông ấy vẫn luôn áy náy trong lòng vì trước khi cưới đã không nói thật với mẹ chuyện của nhà họ Mạc cho nên từ trước đến giờ vẫn luôn ẩn nhẫn.
Từ sau khi dạo một vòng qua quỷ môn quan, cha thật sự đã thay đổi rồi.
Trước khi lên đường, bà nội nhét một xấp tiền vào túi tôi, vừa nhìn qua tôi thấy cũng phải mấy triệu, nên tôi vội vàng móc ra trả lại cho bà: "Bà nội, không cần nhiều như vậy đâu, nội giữ lại dùng đi!"
"Sao vậy, tiền ở trong tay con rồi? Kêu con cầm thì con cứ cầm lấy đi, đều là người một nhà việc gì phải tính toán với nhau!" Bà nội cứng rắn nhét tiền vào trong túi tôi rồi cúi đầu lầm bầm: "Mẹ của con cũng không sung sướng gì, nên từ nay về sau phải nghe lời nó, chuyện gì bỏ qua được thì cứ bỏ qua, đừng cãi lại nó, biết không? Nó là người nóng tính, không nghe lời ai, nhưng không phải là người xấu, tất cả đều vì tốt cho con mà thôi.”
Nếu tôi không cầm số tiền này thì bà nội nhất định sẽ dây dưa với tôi mãi không thôi, lúc đi, ông ba chỉ dặn tôi cẩn thận, chứ không nói thêm gì nữa, ông ấy vốn cũng không phải là người thích nói chuyện nên tôi cũng không để bụng làm gì.
Đi qua con đường mòn trên núi dưới ánh mặt trời như thiêu như đốt nhưng không cảm thấy nóng một chút nào bởi cảm giác mát lạnh lan tỏa từ ngực, khối ngọc trắng này đúng là một thứ đồ chơi mát mẻ, chính là không biết đối với rắn chuột và kiến có hiệu quả hay không.
Dọc đường quay về thành phố, đến nơi thì trời đã tối rồi!
Tôi vội vã về nhà, vừa mở cửa ra thì thấy mẹ đang ăn cơm trong phòng khách, bà cũng giật mình khi thấy tôi, đặt vội đôi đũa xuống rồi chạy vọt sang ôm lấy tôi: "Con về rồi sao? Sao lại về rồi?"
Sặc!
Tôi trở về không tốt sao? Câu hỏi thăm của mẹ khiến tôi không thể chấp nhận nổi, nơi này chính là nhà của tôi mà, tôi trở về nhà mình thì có gì sai chứ.
Mẹ vừa càu nhàu vừa đi vào bếp, tôi thay giày rồi vào nhà thì phát hiện trên bàn ăn chỉ có củ cà rốt khô cùng cháo kê, mũi nhất thời cay cay. Tôi và cha không có ở đây nên mẹ chỉ ăn những thứ này.
Tẩy trần sạch sẽ xong, trên bàn lại có thêm hai món ăn nữa, mặc dù không có thịt cá, nhưng tôi vẫn ăn rất nhiệt tình.
"Đứng đó làm gì, đi đường cả ngày trời rồi, mau lại đây ăn cơm đi!" Mẹ vỗ vỗ bàn ra hiệu cho tôi ngồi xuống: "Nghỉ lâu như vậy, mẹ thấy con chắc cũng chẳng còn tâm trí để thi đại học nữa đâu, chuẩn bị học lại một năm, nếu thi lại mà không vào được trường đại học nào tốt một chút thì con hãy đi làm kiếm tiền để phụ chi tiêu trong nhà đi.”
Mẹ quả nhiên giống như bà nội nói, miệng thì nói cứng nhưng dễ mềm lòng, bề ngoài thì ra vẻ hung dữ nhưng thật ra trong lòng đã vui vẻ từ lâu rồi.
Tôi gật đầu rồi lấy bát cơm, chốc lát sau mẹ lại hỏi: "Ba con đâu, sao không về cùng con.”
"Ba không sao hết, chờ xương cốt thân thể khỏe mạnh hơn rồi sẽ trở lại, chuyện trong thôn đã ổn rồi nên mẹ yên tâm đi!"
Mẹ nhìn tôi, mắt của bà đỏ lên, mặc dù không nói gì nhưng tôi biết bà ở đây một mình, khổ tâm trong lòng bà chắc chắn không hề ít hơn chúng tôi.