Sau khi mời ông ta ngồi xuống, Vương Quang Huy gọn gàng dứt khoát hỏi: "Theo tôi được biết, là cô báo cảnh sát cho Chương Linh Linh, hơn nữa còn biết cái xác khô kia là bạn trai của cô ta, có đúng hay không? Nhưng cô lại nói với cảnh sát, tối hôm qua cô ngủ rất sâu, cũng không biết phòng bên cạnh đã xảy ra chuyện gì, mà dựa vào lời khai của Chương Linh Linh, cô ta là đang tìm đồ mới phát hiện ra dưới gầm giường có giấu thi thể. Cô ta là người đầu tiên phát hiện, còn cô là người thứ hai, tôi muốn biết sau khi cô phát hiện thi thể còn có thể bình tĩnh phân tích, nhận ra thân phận của người chết bằng cách nào vậy? Cô còn có cái nhìn gì khác với vụ án này không?"
Lai giả bất thiện*! Tôi khẽ dừng rồi mới bình tĩnh nói: "Tối hôm qua trước khi ngủ, tôi còn gặp bạn trai của Chương Linh Linh, ở dưới một mái nhà thì luôn phải gặp nhau mà, đêm đó, bọn họ và bạn cùng phòng của tôi Đặng Văn Nhi còn xảy ra tranh cãi, lúc ấy tôi cũng có mặt, xem như từng gặp mặt mấy lần, nhận ra thân phận người chết cũng không khó mà, mặc dù người đã chết có xảy ra thay đổi, nhưng dáng vẻ ban đầu vẫn còn đấy, hơn nữa tôi nhớ rõ quần áo anh ta mặc tối hôm qua, còn có dáng vẻ và kiểu tóc của anh ta nữa, cho nên tôi có thể chắc chắn người chết chính là bạn trai của Chương Linh Linh!"
*Nguyên văn: Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: đến tức là ko có thiện ý, có thiện ý đã ko đến.
Vương Quang Huy đáp lại một tiếng, ánh mắt của ông ta khi nhìn về phía tôi vẫn tràn ngập nghi ngờ như trước: "Cô còn là tân sinh viên đúng không, những đứa trẻ cỡ tuổi cô chưa từng nhìn thấy mấy cảnh tượng thế này, nhìn thấy thi thể còn có thể bình tĩnh kiểm tra phân tích, cô không sợ hãi sao? Cho dù cô có lớn gan hơn những người khác, nhưng khi phát hiện ra án mạng, phải giữ nguyên hiện trường trước, sau đó thì báo cảnh sát, đây là nghĩa vụ của công dân, cô thì lại làm ngược lại, cô nghĩ thế nào?"
Tôi ra vẻ kinh ngạc che miệng lại nói: "Lúc ấy, tôi cũng không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn biết người chết là ai thôi, cũng không muốn phá hoại hiện trường đâu! Ngài trinh thám, ánh sáng ban ngày tốt như thế, nằm úp sấp trên mặt đất đã có thể thấy rõ tất cả ngóc ngách trong phòng rồi, tôi cũng chưa đụng tới thứ gì hết, chỉ là nhìn xem mà thôi. Vả lại, người cũng đã chết rồi, anh ta cũng không thể nhảy dựng lên giết tôi được! Cần gì phải sợ chứ! Người sống còn đáng sợ hơn người chết nhiều! Chú thấy có đúng không?"
"Cô gái nhỏ, cô nói chuyện rất lợi hại đấy!"
Tôi cười cười với Vương Quang Huy rồi nói tiếp: "Tôi không biết chú tìm tới tôi để làm gì, nhưng cảnh sát đã chắc rằng tôi không phải hung thủ giết người rồi, chú nhìn hiện tượng mà xem, dáng vẻ của thi thể kia giống như đã chết rất lâu rồi, sao có thể nhìn ra là mới chết lúc rạng sáng được, theo tôi thấy, hung thủ này có lẽ không phải là người đâu, mọi người vẫn nên tìm một đạo sĩ xem thử thì tốt hơn."
Vương Quang Huy cười ha hả, ông ta nhướn mày nhìn về phía tôi: "Kết quả của pháp y bên kia cũng không có công khai ra bên ngoài, cô gái nhỏ, sao cô lại biết thời gian tử vong của người chết vậy?"
Chết rồi! Buột miệng nói ra rồi, không cẩn thận một chút mà đã để lộ rồi.
Tôi bĩu môi không vui nói: "Tôi nói có phải tất cả cảnh sát trinh thám đều đa nghi với người khác giống chú hay không vậy! Thật là, loại chuyện thế này, chú muốn một cô gái nhỏ như tôi phải nói ra thế nào đây!"
"Biết gì nói đó, không sao cả!"
"Được rồi, được rồi! Ngày hôm qua Chương Linh Linh làm với bạn trai cô ta trong phòng cả đêm, tôi còn ở phòng bên cạnh hai người họ, tiếng động quá lớn, cho nên nghe thấy khá rõ ràng! Nói như vậy, ngài trinh thám cũng hiểu đúng không! Có lẽ là tới khoảng rạng sáng thì mới ngừng lại, cho nên tôi đoán có lẽ người chết đã thăng trong lúc đó đấy. Tôi chỉ là một cô gái nhỏ thôi, chú cũng không thể bắt tôi gặp ai cũng nói ra chuyện này được, tất cả mọi người là người trưởng thành, làm chuyện đó cũng rất bình thường, người đã chết rồi, tôi cũng không muốn nói xấu người ta, cho nên dứt khoát không nói luôn!"
Vương Quang Huy đóng sổ lại, ông ta vuốt râu quai nón nói: "Thời gian tử vong mà cô đoán không có sai, đúng là người chết tử vong vào khoảng ba giờ đến năm giờ lúc rạng sáng, nguyên nhân tử vong chi tiết thì khá chuyên ngành, tôi chỉ nói đơn giản với cô, người chết là vì các chức năng trên cơ thể nhanh chóng biến chất cạn kiệt mà chết. Tôi thấy cô gái nhỏ là cô rất có suy nghĩ, tôi hy vọng cô có thể nói ra suy nghĩ thật sự của mình, giúp đỡ chúng tôi phá án."
Tôi ngất!
Thì ra người này tới tìm tôi không phải vì coi tôi là đối tượng tình nghi, mà vì muốn mượn tôi để phá án!
Chậc chậc chậc, mua bán thế này không có lời, phá án cho cảnh sát cũng không có tiền! Làm không công còn chưa tính, chỉ sợ tôi vừa nói ra suy nghĩ thật sự, ông ta sẽ xem tôi như người bị thần kinh ấy chứ. Người làm cảnh sát bình thường đều là chiến sĩ chính nghĩa, sao có thể tin tưởng chuyện quỷ thần được, tôi muốn nói với ông ta, người chết tử vong vì bị nữ quỷ hút khô máu huyết, kết quả không phải ông ấy bị bệnh, thì là tôi điên rồi.
Dù sao, bây giờ nữ quỷ kia đã hại người rồi, nếu như cô ta nhắm vào tôi, đến lúc đó sẽ chủ động xuất hiện, người của địa phủ tự nhiên sẽ tìm được nó, để Quỷ Vương Dạ Quân ra mặt giải quyết, vụ án này cũng có thể kết thúc thuận lợi, tôi cũng không muốn làm anh hùng, có thể từ chối thì từ chối thôi!
"Chú trinh thám, tôi cũng không có gì suy nghĩ gì đâu, chỉ là người chết thoạt nhìn khá là kỳ dị, tôi còn đến từ nông thôn, cho nên có chút mê tín thôi! Về chuyện trên đời này có quỷ hay không, mỗi người đều khác nhau, nếu chú tin, nó sẽ có, còn nếu không tin, thì cũng không sao cả! Nếu như chú muốn hỏi ý kiến gì đó, tôi vẫn cảm thấy chú nên đi tìm một hòa thượng đạo sĩ gì đó tới xem thử, sẽ giúp đỡ được cho vụ án!"
Vương Quang Huy lại cười ha hả xoay người, lấy một túi niêm phong từ trong túi ra, đẩy tới trước mặt tôi:"Đây là của cô đúng không!"