Mục lục
Tân nương quỷ vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 216:




“Linh Linh, tớ có thể đáp ứng cậu không nói ra, nhưng em trai cậu ở bên ngoài khắp nơi gây chuyện, sớm muộn sẽ bị người ta phát hiện bí mật thể chất của nó, đến lúc đó thì rất phiền toái! Cậu cũng đừng có gấp, giống với thể chất của nó, tớ trước kia cũng đã gặp, sau này giúp cậu suy nghĩ, nghĩ ra biện pháp. Bây giờ nhanh đi ngủ thôi!”

Tiêu Linh rất chần chờ níu cổ tay tôi hỏi: “Mạc Mạc, cậu không cần an ủi nữa, cậu thật sự gặp loại chuyện này rồi? Cậu có cách giải quyết?”

Tôi bò dậy lần nữa xoa bả vai Tiêu Linh thành khẩn nói: “Gặp rồi! Có điều năng lực của người con trai kia là biết trước sinh tử, người đó cùng em trai cậu đều có năng lực đặc biệt.”

“Biết trước sinh tử, lợi hại như vậy? Vậy có phải giống như trong phim ảnh nói là dị năng không?" Tiêu Linh trợn to mắt, che miệng nhỏ giọng hô lên.

Tôi cười ha ha, cũng biết cô ấy sẽ nghĩ như vậy. “Coi là vậy đi! Có điều cũng có thể là chấp niệm kiếp trước, dù sao so với cậu nghĩ cái gì mà cơ thể cấu tạo không giống nhau không có liên quan, cậu nhanh ngủ đi, ngày mai còn phải tới trường học.”



Tiêu Linh nghe lời xoay người nằm xuống, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì, đại khái là đang lo lắng cho em trai cô ấy!

Tôi lấy miếng ngọc bội màu trắng ra, thanh âm của quỷ vương Dạ Quân truyền vào trong tai. “Nương tử thông minh ra rồi sao, biết vấn đề liên quan đến chấp niệm kiếp trước! Tiểu tử kia hiếu chiến là trời sinh, đây chính là mạng của cậu ta, cậu ta cùng Ân Minh không giống nhau, không sống qua mười tám tuổi.”

Tôi khẽ ừ một tiếng đeo miệng ngọc rơi vào trong trầm tư, Tiêu Chí Bình chỉ có thể sống đến mười tám tuổi, chuyện này, tôi không biết có nên nói cho Tiêu Linh không, dẫu sao cô ấy là bạn thân nhất của tôi, không nói thì trong lòng tôi áy náy, nhưng nói rồi, Tiêu Linh sẽ thế nào?



Nhìn ra được Tiêu Linh rất quan tâm người em trai này của cô ấy, nếu biết được sự thật nhất định sẽ muốn sống muốn chết, nhưng sinh mạng loại chuyện này là số trời, không đổi được, nhưng tôi lại không muốn thấy Tiêu Linh khó chịu, cô ấy là bạn tốt của tôi như vậy, chuyện này thôi vậy, chờ có thời gian hỏi tên chết tiệt rồi hãy nói! Bây giờ chỉ hy vọng Tiêu Chí Bình ở bên ngoài không gây ra chuyện mới tốt.

Buổi tối không ngủ ngon, ngày hôm sau thức dậy, tôi về nhà thay quần áo lấy cặp sách mới tới trường học. Mới vừa xuống xe liền thấy Tiêu Linh vội vội vàng vàng chạy ra bên ngoài, cô ấy đi qua tôi chỉ chào hỏi, nhưng cũng không nghe bước chân, trên mặt toàn là mây đen.

Tôi giữ Tiêu Linh lại hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

Tiêu Linh hốc mắt hồng hồng, một mực nhịn nước mắt nói: “Mẹ tớ xảy ra chuyện,bà ấy bị người ta đánh bể đầu, bây giờ tớ muốn nhanh chóng tới bệnh viện.”

Nhìn Tiêu Linh lên xe taxi vội vàng rời đi, tôi đứng ở trên đường suy nghĩ chuyện này có phải những người ngày hôm qua làm không, hôm đó không bắt được, mới cố ý mai phục ở trên đường trả thù, nếu như là như vậy thật quá bỉ ổi. Tiêu Linh là một cô gái, sau này đi một mình ở trên đường chẳng phải là nguy hiểm hơn.

Tiếp tục có học sinh vào trường, tôi nhìn thời gian cũng không còn sớm, vội vàng trở về phòng học.

Buổi sáng hết ba tiết, Tiêu Linh mới vội vàng quay về lớp.

Đợi đến khi buổi trưa tan học, tôi mới lên trước hỏi tình trạng mẹ cô ấy, thật may chỉ là trầy chút da, dáng vẻ có chút khó coi, nhưng vết thương không hề sâu, không có gì đáng ngại.

Nỗi lo trong lòng coi như được gỡ xuống, tôi nắm tay Tiêu Linh đi trong sân trường, tâm trạng cô ấy còn không phải rất ổn định. “Biết là ai làm không?”

Tiêu Linh lắc đầu. “Mẹ tớ đã báo cảnh sát! Người ra tay là hai tên chạy xe máy, bọn họ lúc đi qua người mẹ tớ, cố ý lướt qua bên người bà để đi, đẩy ngã bà ấy xuống đất, mẹ tớ đầu đập vào trên đá chảy không ít máu. Mẹ nói nhìn bóng lưng giống như là những người hôm qua tới, nhưng đều đội mũ bảo hiểm khó mà nói.”

Chạy xe máy, đẩy người, đây rõ ràng là cảnh cáo!

Lần này chỉ là một động tác nhỏ, nếu không dựa theo ý bọn họ làm, sợ rằng lần sau sẽ không phải là đẩy người đơn giản như vậy!

Chuyện này phải nghĩ biện pháp nhanh chóng giải quyết, tên chết tiệt nói Tiêu Chí Bình không sống quá mười tám tuổi, tỉ mỉ tính tuổi thọ của cậu ấy cũng không tới mấy tháng nữa, không về nhà cũng không đi học như vậy, lêu lổng bên ngoài, lúc nào cũng có thể sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, đến lúc đó thật sự là muốn cứu cũng cứu không được!

“Tìm em trai cậu, tớ muốn gặp nó.”

Tiêu Linh mặt hoang mang, tôi không thể làm gì khác hơn là dừng bước lại giải thích: “Em trai cậu trời sinh tính tình hiếu chiến, đây là thiên tính của cậu ấy, không cách nào thay đổi! Để mặc cho cậu ấy bên ngoài lêu lổng nhất định sẽ xảy ra chuyện, nhanh chóng liên lạc với cậu ấy đi, chúng ta phải sớm giải quyết tai họa lần này.”

Tiêu Linh chần chờ nhìn chằm chằm tôi hỏi: “Tớ chưa từng nói với cậu chuyện em trai tớ, cậu làm sao biết được? Nó cũng không phải người chủ động gây chuyện, đều luôn có người khiêu khích nó, tớ vẫn luôn thấy rất kỳ quái, cậu làm sao biết được?”

“Trước đừng hỏi, mau gọi điện thoại liên lạc.” Tôi không muốn giải thích quá nhiều, thúc giục Tiêu Linh gọi điện thoại.

Liên tục gọi nhiều lần, điện thoại Tiêu Chí Bình vẫn luôn tắt máy, căn bản là không gọi được.

Không tìm được người, tôi cũng không có cách nào, xem ra cậu ấy không muốn để cho bất kỳ ai tìm được, vậy thì không thể làm gì khác hơn là chờ chính cậu ấy nghĩ thông suốt về nhà rồi hãy nói, hy vọng một mình bên ngoài có thể thuận lợi, cũng đừng gây ra phiền toái gì nữa, cậu ấy chỉ còn lại mấy tháng tuổi thọ, nghĩ tới đây, tim tôi liền run rẩy.

Đi tới canteen, tôi mua đồ uống làm cơm trưa, Tiêu Linh ăn rất được, có ăn thế nào cũng không mập, ngồi đối diện tôi, tính tò mò của cô ấy lần nữa trỗi dậy, trải qua mấy lần trước dò xét, lần này cô ấy không thể nhịn được nữa, chỉ đồ uống tôi hỏi: “Mạc Mạc, không phải tớ nhiều chuyện, biết cậu đến bây giờ, cậu thật một miếng cơm cũng chưa từng ăn sao! Cậu như vậy không đói bụng sao? Cậu thật sự cũng không mập chút nào, vóc người rất đẹp, không cần chịu đói giảm cân đâu."

Hai mắt sáng lên, tôi bỗng nhiên đứng lên, hướng về phía Tiêu Linh ngoắc ngoắc ngón tay, chờ cô ấy xích lại gần tôi sau đó mới đè thấp giọng nói: “Nè! Nếu như tớ là quái nhân không cần ăn thức ăn của nhân gian, cậu có sợ không?"

Tiêu Linh chớp mắt to suy nghĩ rất lâu mới thông suốt đứng lên nói: “Không phải thức ăn con người? Chẳng lẽ cậu thích ăn thức ăn cho chó? Tớ xem qua một chương trình, có vài người có tình trạng giống cậu không thích ăn đồ ăn chín, chỉ thích ăn đất bùn thủy tinh gì đó."

Ách

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK